Ăn xong cơm chiều, Tiết Thần nấu một bồn nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, nhìn cái đầu tóc xấu hơn cả chó gặm của mình, dùng dao cạo râu cạo cho mình cái đầu bóng lưỡng. Vóc dáng của Tiết Thần so với đàn ông phía nam xem như cao, chừng 188 cm, đam mê chơi bóng rổ từ nhỏ nên anh đã rèn luyện được một dáng người cân xưng rắn chắc, có thể so với người mẫu nam.
Trên thực tế, thời điểm anh cùng Lục Khiêm mới vừa mở công ty, Lục Khiêm vì tiết kiệm phí tổn, không ít lần túm anh đi làm người mẫu khách mời, theo lời của stylist thì anh chính là móc treo quần áo trời sinh, quần áo dù khó coi đến đâu mặc trên người anh vẫn rất có phong cách. Chỉ là bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn "sinh bệnh", dáng người đẹp đã gầy lại, tám khối cơ bụng cũng đã mai danh ẩn tích, xương sườn mơ hồ có thể thấy được, xương quai xanh càng hiện rõ ra, gương mặt càng thêm thâm thúy, rất không hợp với cái đầu bóng lưỡng của anh, cảm giác chỉnh thể tương đối quỷ dị, nhất là đối một người chưa từng để đầu trọc như anh.
Tiết Thần tuyệt đối không thừa nhận, cái đầu tóc ngu ngốc bên trong cái gương kia là mình! Anh quyết định bắt đầu từ ngày mai, không, bắt đầu từ đêm nay, sẽ luôn luôn đội mũ, cho đến khi tóc anh dài ra mới thôi! Aiz, anh làm sao có thể dùng bộ dáng chưa già đã yếu này đi đối mặt với Tiểu Khiêm bây giờ?
Trên thực tế, Tiết Thần lo lắng dư thừa , kiếp trước, cái đầu này của anh Lục Khiêm đã nhìn quen mắt, chỉ là cái đầu bóng lưỡng thôi mà, mí mắt Lục Khiêm cũng không thèm nâng một chút. Nhìn Lục Khiêm không thèm để ý đến mình, trong lòng Tiết Thần lại có hơi khó chịu. Buổi tối nằm trên giường, Tiết Thần mở di động đã hơn mười ngày chưa đυ.ng đến, mở album, nhìn những tấm ảnh anh chụp, trong ảnh chụp Lục Khiêm ôm một cái chăn mềm mềm nằm trên ghế sa lông ngủ say sưa, mi hơi hơi nhăn lại có tính trẻ con đáng yêu nói không nên lời...
Đầu ngón tay Tiết Thần nhẹ nhàng xẹt qua ảnh chụp đặt lên hai má Lục Khiêm, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tiểu Khiêm, khi nào cậu mới hiểu được lòng của tôi?"
Ngày hôm sau, Lục Khiêm và Tiết Thần tìm được Đặng Thanh, nói chuyện với hắn. Hắn ta đặc biệt nhiệt tình mời hai người bọn họ gia nhập đội hộ vệ, Lục Khiêm từ chối làm hắn ta mất hứng nhưng sau khi Lục Khiêm đồng ý nộp lên trên một nửa vật tư thu thập được, hắn ta rất sảng khoái chấp nhận.
Trong mắt hắn ta, Lục Khiêm thân thủ dù tốt như thế nào, nhưng lại kéo theo một con ma ốm (Tiết Thần), thật sự cho là mình có thể cướp đồ ăn từ trong miệng tang thi? Còn nữa, Lục Khiêm hình như về trấn Thanh Đồng cùng lúc với hắn ta, có thể đã gặp qua vài tang thi? Ngây thơ cho rằng chỗ nào cũng an toàn như trấn Thanh Đồng à? Cho rằng tang thi dễ gϊếŧ lương thực dễ tìm lắm sao? Có khi lúc quay về sẽ đến cầu xin mình đấy! Đặng Thanh nhìn Land Rover đang xa dần, đáy mắt đắc ý.
Mèo Con xưa giờ chưa từng ngồi xe ô tô, ngược lại nhìn đến những đồng loại của nó bị xe ngựa di qua nghiền ép thành thịt băm, tiếng kêu thê thảm đến nay còn quanh quẩn bên tai nó, nhưng mà muốn nó rời khỏi Lục Khiêm, nó lại cảm thấy không an lòng, đành phải kiên trì đi theo Lục Khiêm lên xe. Dọc theo đường đi nó ngoan ngoãn nằm ở ghế sau, im lặng không quậy phá, thành thật vô cùng, sau khi dần dần quen, mới thử chân ngắn mập mập đặt lên cửa sổ, nhìn cảnh trí bên ngoài xẹt xẹt lướt qua, loại tốc độ cực hạn này làm Mèo Con nhìn có chút say xe ...
Thôn trang rách nát, phòng ốc sụp đổ, nhân loại giãy dụa, thi thể dữ tợn, tuyết lớn cũng không thể che lại sự sang thương ở khắp nơi. Nhìn thấy hết thảy, Tiết Thần trầm mặc, anh cảm thấy trong lòng có một viên đá rất lớn, đè ép anh không thở nổi. Khi nằm ở trên giường bệnh, mỗi ngày anh đều có thể nghe được ngoài cửa sổ mọi người nói về tang thi, nói về sinh hoạt nhiều gian khó, nói về mạt thế, đến khi anh tận mắt nhìn thấy mọi thứ, anh mới biết được, hết thảy so mọi người nói còn gian nan hơn.
Đặng Thanh trong tay có xe, đội hộ vệ dưới tay hắn mỗi ngày thay phiên xuất hành, thôn xóm phụ cận sớm đã bị cướp sạch không còn gì, Lục Khiêm chỉ có thể lựa chọn đến nơi xa hơn.
"Phía trước có tòa nhà nhỏ, chúng ta đi qua nhìn xem." Thu thập vật tư rải rác, thường thường yêu cầu đến từng nhà tìm, khả năng gặp được nguy hiểm cũng rất cao. Ai cũng không biết, cánh cửa sau lưng cất giấu cái gì, khả năng có vật tư, có thể là tang thi cũng có thể là bẫy rập.
Đỗ xe trước tòa nhà, Lục Khiêm nói: "Anh ở trong này coi xe, tôi vào xem." Chỉ có đứa ngốc mới để con xe trang bị xịn như thế ở ngoài con Land Rover này là thứ bọn họ dựa vào để đến thành phố A, Lục Khiêm cũng không hy vọng nó gặp vấn đề.
Tiết Thần giữ chặt tay Lục Khiêm, kiên định nói: "Cậu ở lại ở đây, tôi đi." Nói xong, không đợi Lục Khiêm từ chối, anh cầm rìu chữa cháy cùng một cái ba lô xuống xe.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt hơi trầm xuống, kết quả như thế y sớm đã dự đoán được, Tiết Thần chưa từng muốn đứng sau lưng người đàn ông khác. Y hy vọng anh có thể sống tốt trong mạt thế, nhất định phải có năng lực tự mình gánh vác một phương. Huống chi, cả kiếp trước lẫn hiện tại Tiết Thần chưa từng cần y bảo vệ.
Cả đời này, cũng vậy!
Một tiểu viện nhà nông có hai tầng, sân đã bị phá hủy gần hết trong cơn động đất, vượt qua phế tích đi vào, trong viện lộn xộn, trên mặt đất rơi đầy ngói vụn, dây thường xuân héo rũ và cây khô che đậy trong tuyết. Mặt tường xám trắng loan lổ không có vết nứt, nhìn coi như rắn chắc, Tiết Thần thâm hít một hơi, nắm chặt búa đi đến một căn phòng thoạt nhìn như là phòng bếp.
Đẩy cửa ra, một mùi vị mục nát ập vào mặt, Tiết Thần lập tức đề cao cảnh giác xem xét xung quanh. Phòng bếp diện tích không lớn, khắp nơi trong phòng đều là đất cát, xem ra sau động đất không có ai đến ở. Sau khi xác định tại không có tang thi, Tiết Thần lập tức bắt đầu tìm kiếm. Vận maycủa anh không tồi, trong nhà này vẫn chưa có ai ghé qua, trong tủ phòng bếp có hơn mười cân gạo, vài cây củ cải héo rũ, một túi miến, ba bao muối, thịt tươi trong tủ lạnh, cá toàn bộ đã có mùi biến chất, cũng may thời tiết lạnh, mấy thứ này vẫn chưa sinh giòi. Tiết Thần than đáng tiếc một chút, từ trong tủ lạnh có ít đồ, nửa bì thịt chân giò hun khói, ba túi dưa chua chưa mở, mấy quả trứng gà.
Anh tìm một túi thực phẩm bỏ trứng gà vào, những đồ vật khác nhét toàn bộ vào balo, một tay cầm bì trứng gà, một tay cầm búa, tạo hình giống mấy lão trong phim "Ảnh mặt quỷ vào thôn".
Tiết Thần luôn luôn lạc quan, tự tấu hề tự cười một hồi, xoay người một cái xém rớt cmn hồn.
Cách cửa phòng bếp ba thước, một tang thi trẻ con mập mạp đang ra sức chạy về phía anh, chân của nó đã gần như không còn, non nửa xương đùi lỏa lồ ở bên ngoài, thịt non trên đùi bị xé rách không trọn vẹn không được đầy đủ, thịt đã biến thành màu đen miễn cưỡng treo lủng lẳng trên xương, nơi nó đi qua xuất hiện một đường màu đen uốn lượn.
Sau khi kinh ngạc, Tiết Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp đó có chút sững sờ. Vài giây đồng hồ trước, anh vẫn cho là mình có thể giống những người trong TV, bình tĩnh mà đưa dao về phía tang thi, giơ tay chém xuống một phát gọn gàng. Mà khi anh nhìn thấy tang thi mang gương mặt đứa nhỏ non nớt, anh phát hiện rìu chữa cháy trong tay đột nhiên trở nên nặng ngàn cân.
Lý trí nói, anh biết đứa bé trước mắt không còn là người, nó là tang thi muốn ăn thịt mình, nếu bị nó cắn mình sẽ biến thành tang thi. Trái tim nói, được giáo dục hơn 20 năm, Tiết Thần không dám tự nhận bản thân lương thiện chính nghĩa, nhưng đến con gà anh còn không dám gϊếŧ, nhìn gương mặt non nớt kia, thật sự rất khó đưa dao lên.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ tâm lý giao chiến, tang thi đã đi đến gần anh, nó quơ hai tay, dùng sức mở miệng rộng, trong cổ họng phát ra âm thanh "ngao ngao" gào thét, bò lết giãy dụa cố đến đây...
Nó đã không còn là con người.
Hiện thực tàn khốc giúp lý trí chiếm thế thượng phong, Tiết Thần hít sâu một hơi, dùng sức lớn nhất giơ rìu chữa cháy lên, mũi nhọn nhắm ngay đầu tang thi nhỏ hung hăng đâm xuống, rút búa ra, tang thi nhỏ mềm mềm ngã trên mặt đất, hỗn hợp máu óc tanh hôi đen thùi chảy ra, chậm rãi lướt qua khuôn mặt non nớt của nó, một chút còn sót lại của trẻ nhỏ khờ dại và tang thi dữ tợn, chết không nhắm mắt, đôi mắt xám trắng trống rỗng nhìn Tiết Thần, có vẻ hết sức khủng bố.
Tiết Thần nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một giây kia, anh cảm thấy có cái gì hoảng hốt trong lòng.