Nhìn thấy Tiết Thần vẫn bình thường đem đồ ra, trái tim đang thấp thỏm của Lục Khiêm cuối cùng cũng bình thường lại, nhìn vết máu màu đen trên rìu chữa cháy, y lại lo lắng.
Lục Khiêm tự mắng bản thân ngày càng giống bà mẹ già, tay mở cửa xe, chờ Tiết Thần lên xe, nhìn anh một vòng, thấy sắc mặt anh trắng bệch, nhíu mày hỏi: "Anh không bị gì chứ?"
Trong lòng Tiết Thần ấm áp, miệng lại cười khổ: "Vẫn ổn, vừa gặp một đứa trẻ tang thi, chân bị gặm nát rồi mà vẫn muốn bò đến cắn tôi, bị tôi dùng búa đập chết. Đứa bé còn nhỏ lắm, nếu không biến thành tang thi, chắc giờ này đang thi cuối kì rồi? Trong nhà có rất nhiều giấy khen, ở trường nhất định là một học sinh tốt."
"Thế, anh thấy thương nó sao?" Lục Khiêm trêu chọc. Y hiểu cảm giác của Tiết Thần, y cũng từng khổ sở như vậy, nhưng sau này gặp nhiều nguy hiểm, gϊếŧ nhiều tang thi, trong lòng dần chết lặng.
Tiết Thần kinh ngạc: "Cậu không thấy nó rất đáng thương à?" Anh và Lục Khiêm quen nhau từ trung học, đến giờ đã được sáu năm, anh tự nhận là rất hiểu y, nhưng không biết tại sao y lại trở nên...lạnh lùng như vậy.
"Đáng thương? Có lẽ." Lục Khiêm khởi động xe, "Đến một ngày khi chúng ta bị bọn chúng bao vây, chúng ta sẽ còn đáng thương hơn. Đúng rồi, thu hoạch thế nào?"
"Nhiều đồ lắm, nhưng chúng ta vẫn nên tìm thêm vài nhà khác."
"Người ở trong thôn gần đây thường ra ngoài làm công, phải dựa vào vài người già ở nhà trồng trọt, làm sao nhiều được? Hiện tại mua đồ rất dễ dàng, nhà ai ăn hết rồi thì đi mua là được, nên không trữ lương thực nhiều. May mắn thôn này không có nhiều người đến, chúng ta hôm nay chắc cũng thu hoạch được kha khá."
"Đúng rồi, Tiểu Khiêm, tôi vừa rồi phát hiện vật này, cậu xem."
Tiết Thần không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, bên trong có một viên thủy tinh lớn hơn hạt ngô, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
"Tinh hạch?!" Lục Khiêm thắng xe gấp, lo lắng nói: "Cái này anh tìm thấy ở đâu?" Hiện tại tang thi đã bắt đầu ngưng kết tinh hạch rồi à?
"Tôi dùng dị năng đốt đứa trẻ tang thi, viên đá này rơi ra từ não nó? Đây gọi là tinh hạch hả?" Trực giác của Tiết Thần cho rằng Lục Khiêm đang gạt anh rất nhiều chuyện, điều này làm anh khó chịu.
Một lần nói dối kéo theo càng nhiều lời nói dối, Lục Khiêm nói dối không chớp mắt, bịa chuyện: "Trong phần báo cáo kia của nước Mỹ, bọn họ gọi thứ này là tinh hạch, trên báo cáo nói tang thi trong não có tinh hạch sẽ lợi hại hơn, bọn họ còn nói tinh hạch có rất nhiều tác dụng."
"Tác dụng gì?"
"Không biết, phần báo cáo mà bạn tôi lấy được có rất nhiều phỏng đoán về tinh hạch, nhưng không có kết luận." Lục Khiêm muốn chuyển hướng đề tài, liền giả vờ nói một câu: "Ai, không biết cậu ta hiện tại thế nào."
"Ai?"
"Bạn của tôi, có lẽ bị FBI bắt rồi, không biết lúc này đã trốn ra được chưa."
"Có thể trộm được tư liệu của CIA, vậy không phải là loại người ngu ngốc, khẳng định sẽ không có việc gì, có khi đang vui chơi ăn uống ở nơi nào đó rồi, cậu lo lắng làm gì." Tiết Thần nói chuyên sặc mùi giấm.
"Có thể không quan tâm sao? Tốt xấu gì cậu ta cũng xem như là ân nhân cứu ba cái mạng của chúng ta." Lục Khiêm tiếp tục bịa.
"Ba mạng?"
"Anh, tôi, Tiểu Tốn." Lục Khiêm cười cười: "Nếu không có cậu ta mạo hiểm đem báo cáo đưa cho tôi, chúng ta có khi bây giờ vẫn đang bị nhốt trong thành phố."
Tiết Thần rất không thích người "bạn" từ trong miệng Lục Khiêm này, nhìn thấy phía xa xa có bốn năm căn nhà sát nhau, mặt tỉnh rụi nói: "Bên kia có nông trại, chúng ta đi qua xem thử."
"Anh lái xe đi, lần này đến lượt tôi đi dò đường." Phía trước trong nhà nếu có tang thi, tuyệt đối sẽ không phải chỉ một hai con, Tiết Thần dù sao cũng bệnh nặng mới khỏi, các chức năng của cơ thể cũng chưa hồi phục đến mức tốt nhất, dị năng vừa mới khai phá vẫn đang làm quen ở mức sơ cấp, không thể trợ giúp cho việc gϊếŧ tang thi. Lục Khiêm cảm thấy mình rất mâu thuẫn, y vừa muốn rèn luyện Tiết Thần, để anh sớm làm quen với mạt thế, nhưng lúc nào cũng lo lắng anh gặp nguy hiểm.
Lục Khiêm không để cho anh từ chối, xuống xe, lấy cung tiễn nỏ ở ghế sau, xách hai cái túi, bên trong mỗi túi có hơn hai mươi mũi tên, Tiết Thần bất đắc dĩ, đành phải đổi đến chỗ ngồi của người lái.
Tiết Thần thích chơi xe, tay nghề lái xe rất điêu luyện, chạy trên tuyết hoàn toàn không gặp khó khăn gì.
Càng tới gần nông trại, trong lòng Tiết Thần lại càng có cảm giác bất an: "Tiểu Khiêm, tôi cảm thấy gần đây chắc chắn có tang thi."
"Vì sao lại cảm thấy vậy?" Lục Khiêm kinh ngạc, y căn cứ nhiều năm kinh nghiệm cũng không thể xác định có tang thi gần đây, sao Tiết Thần lại biết?
"Trực giác, tôi cảm thấy trong lòng không thoải mái."
Hệ tinh thần! Lục Khiêm kinh ngạc nhìn Tiết Thần, chẳng lẽ anh còn thức tỉnh dị năng tinh thần? Nếu như vậy.... Lục Khiêm cũng có chút ghen tị với vận may của Tiết Thần.
"Đi, tôi sẽ tin anh một lần, dừng xe bên kia đi, đừng tắt máy."
Xe dừng khoảng cách một trăm mét với năm trại kia, Lục Khiêm mở cửa sổ, đặt cung tiễn nỏ lên, không bao lâu sau tang thi trong nông trại bị mùi con người hấp dẫn, hưng phấn chạy lại chỗ chiếc xe.
Tang thi đầu tiên chạy tới là một người đàn ông tráng niên, trên người hắn ta không có vết thương gì, trên mặt là vết máu khô cạn, xem ra hắn ta là một trong những kẻ đầu tiên nhiễm virus.
Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét, bảy mét, "Vèo" đến một tiếng, mũi tên thẳng tắp xuyên thấu ót hắn ta, tang thi tráng niên vẫn duy trì tư thế chạy, ngã lăn một đoạn. Tiếp thứ đến tang thi thứ hai, thứ ba... Phàm là tiến vào tầm bắn tất cả tang thi đều lần lượt ngã xuống dưới con mắt lạnh như băng của Lục Khiêm.
Tiết Thần kinh ngạc nhìn một màn này, Tiểu Khiêm biến thành xạ thủ từ bao giờ vậy? Tại sao vẻ mặt cậu ấy vẫn bình thường? Vì cái gì ánh mắt Tiểu Khiêm nhìn tang thi như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi? Tiểu khiêm đến rốt cuộc đã giấu mình những chuyện gì?
Nhìn Lục Khiêm ra tay gọn gàng sạch sẽ, miệng Tiết Thần đắng chát, anh tự nhận anh là người trên thế giới này hiểu rõ Lục Khiêm nhất, không ngờ anh chẳng biết gì.
Lấy danh nghĩa bạn tốt thầm mếm người ta sáu năm, kết quả là phát hiện mình căn bản không hiểu biết người ta, tâm tình Tiết Thần suy sụp.
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, bên ngoài xe chất hơn hai mươi thi thể, nông trại không có tang thi chạy ra nữa. Lục Khiêm tranh thủ thời gian cầm ba lô và rìu chữa cháy xuống xe đi thu nhặt chiến lợi phẩm. Mèo Con thấy y muốn xuống xe, meo meo vài cái đi theo xuống xe, dính sát phía sau Lục Khiêm, khi đi ngang thi thể tang thi, nó bất mãn meo một tiếng, giơ móng vuốt nhỏ xinh lên, mùi trên người bọn họ thật sự là rất thối !
Lục Khiêm khá may mắn, đồ vật trong nông trại không ít, gạo và mì, thịt khô, cá thịt muối, dầu muối tương dấm trà, cộng thêm khoai tây lớn, cây củ cải, rau cải trắng, còn có một ít thường dùng dược, Lục Khiêm lựa chọn nhét một ít vào balo, còn lại nhét hết vào trong không gian. Vật tư cực khổ tìm được, chẳng có lí do gì để tặng không cho Đặng Thanh cả.
Sau khi cướp sạch nông trại, Lục Khiêm thấy xung quanh không có tang thi và người sống sót tìm lại đây, đen bao tay gọi Tiết Thần đến dọn những thi thể tang thi lại một chỗ, để Tiết Thần dùng dị năng đốt sạch. Ngọn lửa lam sắc lấy một loại tốc độ cực nhanh cắn nuốt thân thể của bọn chúng, lửa cháy liên tục một giờ.
Trong lúc Lục Khiêm bình tĩnh ăn các loại đồ ăn vặt tìm được trong nông trại, Mèo Con thỉnh thoảng ăn ké một miếng, thịt cá cái gì cũng liếʍ thử một chút, còn Tiết Thần thì chẳng có tâm trạng ăn uống gì.
Nghe mùi thịt nướng hôi tanh từ bên cạnh bay tới, Tiết Thần cảm thấy mình chưa ói là may lắm rồi, còn ăn! Chờ Lục Khiêm xé mở một túi cánh gà mập mạp gặm gặm, Tiết Thần rốt cục nhịn không được, nhảy xuống xe đi vài bước, cong thắt lưng nôn một trận.
Aiz, vẫn phải rèn luyện tính chịu đựng của anh ấy nhiều hơn. Lục Khiêm một bên gặm cánh gà, một bên yên lặng suy nghĩ.
Sau khi lửa dần dần tắt, trên tuyết hòa tan chỉ còn lại mấy khung xương, Lục Khiêm nhanh chóng nhặt mấy viên tinh hạch bé như hạt ngô lên.
Y nhịn không được thở dài một tiếng, không biết nên cảm ơn trận tuyết này cản bước tang thi, hay nên oán hận trời lạnh khiến con người lơ là cảnh giác. Y gần như đoán được, chờ thời tiết lạnh lẽo kết thúc, tang thi mạnh hơn sẽ đem đến khủng hoảng cho con người cỡ nào.
Tinh hạch sẽ bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà có kích cỡ khác nhau, màu sắc khác nhau, nhưng bình thường lớn nhất là bằng ngón cái nhỏ nhất là bằng hạt châu, tinh hạch lớn như hạt ngô kiểu này, là hình dáng tinh hạch chưa phát triển xong.
Cho dù chưa phát triển đến hình dáng nhất định, kết tinh thuần năng lượng, nó vẫn có hiệu quả tăng dị năng lên. Tục ngữ nói, muỗi nhỏ cũng là thịt, Lục Khiêm dùng nước rửa sạch bốn viên tinh hạch, đưa hết cho Tiết Thần.
"Cho tôi làm cái gì?" Tiết Thần nhận tinh hạch hỏi.
"Thực khó tưởng tượng đồ vật xinh đẹp như vậy là từ trong óc tang thi đào ra, tôi cảm giác chúng nó nhất định có tác dụng gì đặc biệt, anh cầm nghiên cứu một chút đi."
"Những nhà khoa học của Mỹ còn nghiên cứu không được, sao tôi có thể nghiên cứu ra?" Tiết Thần nhìn tinh hạch trong tay, cười nói.
"Vậy anh cứ cất chúng để xem như đạn dự trữ đi."
"Cậu nghĩ tôi còn nhỏ à." Tiết Thần đưa tinh hạch lên, nghiêm túc nhìn nhìn, đột nhiên, anh cảm nhận được một loại lực lượng mỏng manh mà huyền diệu theo đầu ngón tay "chảy vào " trong thân thể, anh còn chưa kịp làm rõ, viên tinh hạch đã biến thành bụi mịn.
Tiết Thần trợn tròn mắt: "Tôi, hình như tôi vừa hấp thu năng lượng của nó."
"Anh thử những viên khác xem." Lục Khiêm cong khóe môi.
Tiết Thần gật gật đầu, mấy viên còn lại cũng bị anh hấp thu, biến thành bụi tan mất. Anh cảm nhận dị năng cạn kiệt trong cơ thể đã được bổ sung, niệm niệm trong lòng, một ngọn lửa xanh đen bốc lên từ bàn tay, không biết có phải anh ảo giác hay không, ngọn lửa có vẻ đã mạnh hơn một chút.
"Tinh hạch này hình như có thể bổ sung dị năng của tôi." Tiết Thần không thể nói rõ cảm giác trong lòng, bình thường nếu gặp thứ tốt kiều này anh nên vui mừng mới đúng, nhưng nghĩ đến việc nó được lấy ra từ não của những tang thi từng là con người đồng loại của mình, trong lòng anh vẫn không quen được.
"Tôi thấy không chỉ như vậy đâu, vừa rồi tôi cảm thấy ngọn lửa nhỏ của anh giống như sáng hơn một ít." Lục Khiêm cố ý dẫn đường Tiết Thần. Thật ra không phải muốn hấp thu năng lượng tinh hạch chỉ cần "nhìn", tinh hạch là một loại kết tinh thuần năng lượng, muốn hấp thu phải thông qua kết nối tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh hấp thu càng nhanh. Đồng thời, cấp tinh hạch càng cao, năng lượng bên trong càng cao, yêu cầu tinh thần lực cũng càng cao mới hấp thu được, nói cách khác, cấp tinh hạch càng cao càng khó hấp thu.
Tiết Thần có thể chỉ "nhìn" đã hút đi năng lượng trong tinh hạch, Lục Khiêm tin tưởng anh có khả năng thật sự thức tỉnh song hệ dị năng là hệ hỏa và hệ tinh thần, có nghĩa là Tiết Thần sẽ có thể trở thành dị năng giả càng cường đại hơn!
Nếu một người không có sức mạnh, không có trái tim sắt đá, có thể sống được bao lâu trong mạt thế này?
Trong lòng Lục Khiêm không có đáp án, y hơi mê mang, hiện tại y làm vậy có đúng không? Y thật sự có tư cách dẫn dắt Tiết Thần "trưởng thành" sao? Nếu có một ngày Tiết Thần biết được sự thật, có trở mặt với y không?
============================================================