Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 20: Nhấc cái đầu cưng lên nào

Vừa nghĩ tới khả năng Tiết Thần tuyệt giao với y, trong lòng Lục Khiêm trở nên rầu rĩ, không hề thoải mái, vốn khuôn mặt đã lạnh lùng, nay càng lạnh đến độ có thể rụng ra băng tuyết. Tiết Thần nói nói mấy câu, thấy Lục Khiêm không để ý đến anh, quay đầu nhìn mặt y, ồ, là ai đắc tội Tiểu Khiêm nhà anh vậy? Trên xe chỉ có hai người bọn họ, Tiết Thần có chút chột dạ nghĩ, chẳng lẽ anh vừa nói điều gì sai à? Không có mà.

"Tiểu Khiêm, cậu làm sao vậy, đột nhiên lại buồn bực?"

Lục Khiêm châm chước một chút, cuối cùng vẫn là không nói lo lắng trong lòng ra, chỉ cười nói: "Tôi nghĩ đến chuyện lát phải chia đồ mình tìm được cho Đặng Thanh, trong lòng khó chịu." Mặc kề sau này Tiết Thần biết được sự thật có trở mặt với y hay không, y vẫn sẽ làm tốt kế hoạch của mình! Y không mong bây giờ Tiết Thần hiểu được nỗi khổ tâm của y, y chỉ cần Tiết Thần sống sót tốt, vậy là đủ rồi.

"Đúng nhỉ, hai chúng ta vất vả lắm mới thu thập được số lương thực này, hắn ta chỉ nói vài câu thì được chia một nửa, thật sự là rất tiện nghi cho hắn ta."

"Anh gϊếŧ một tang thi, tôi gϊếŧ hơn hai mươi, anh còn tự nhận mình vất vả?"

Tiết Thần mặt không đỏ, cười ân cần vuốt mông ngựa nói: "Chuyện đó thì, Tiểu Khiêm của chúng ta là ai nào? Tay nghề bắn cung kia người bình thường mấy ai sánh bằng? Khi nào rảnh thì dạy tôi ít kỹ năng ha?"

"Được, nhưng trước tiên đưa phí bái sư đây!"

"Tôi hiện tại một nghèo hai trắng, lấy thân báo đáp được không?"

"Anh, da dày thịt béo, nấu lên ăn phải xử lí rất mệt nha."

"Meo meo ngao!" Ăn thịt, ăn thịt. Mèo Con sợ thiên hạ chưa đủ loạn, không hiểu họ nói gì nhưng ăn thịt thì hiểu.

"Nhìn xem, đến Mèo Con nhà chúng ta cũng ghét bỏ anh."

Sóng điện não của chủ-sủng* hai người rõ ràng không cùng một đài, nói nói cười cười với nhau một hồi, rất nhanh, đi đến nông trại tiếp theo. (chủ nhân và sủng vật - thú cưng)

Lúc này đây, Lục Khiêm nghiêm túc dạy Tiết Thần dùng cung tiễn nỏ, tuy chuyện này không khó, nhưng để bắn một phát nổ đầu tang thi thì không dễ tí nào. Tiết Thần làm một người mới học, mười mũi bắn trúng được ba bốn mũi, cũng coi như giỏi rồi.

Lục Khiêm và Tiết Thần phân công nhau hành động, một người thu thập tinh hạch, một người đi tìm vật tư.

Lục Khiêm ngại đốt thi thể rất tốn năng lượng, nên tự thân vận động, mang theo cái bao tay lấy tinh hạch, nghiệp vụ này kiếp trước y không biết làm bao nhiêu lần, thành thục đến không thể nào tốt hơn. Mèo Con dính ở bên cạnh y, làm một con mèo có cái đầu thông minh, nó nhìn một hồi, nhanh chóng bắt đầu học theo, móng vuốt nhỏ xoẹt xoẹt vài đường là não tang thi tách ra, do dự một chút, móng vuốt nhỏ tìm tòi bên trong, một lát đã đào được tinh hạch.

Nó có chút ghét bỏ dùng móng vuốt đem tinh hạch đẩy đến trước mặt Lục Khiêm, Lục Khiêm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không tiếc lời khen ngợi nó. Tuy Mèo Con không hiểu Lục Khiêm nói gì, nhưng nhìn nụ cười sáng lạn của y, trong lòng nó cũng cảm thấy rất tự hào rất kiêu ngạo, đôi mắt hổ phách to trong lanh lợi.

Vì thế, chờ khi Tiết Thần đem vật tư tới, liền nhìn thấy một cái móng vuốt mèo nhỏ nhắn đưa ra, ánh sáng lạnh chợt lóe, một cái sọ rớt xuống dưới, trong đầu anh chợt nghĩ đến một câu 囧 囧 trong bài hát nọ: nhấc cái đầu lên đi nà...

Mèo nhỏ không chút nào keo kiệt ném một ánh mắt khinh bỉ cho Tiết Thần đang ngu người, Tiết Thần nháy mắt bị gϊếŧ trong một giây*. Oát đờ hợi, mèo thông minh thì giỏi lắm à, mèo thông minh có thể xem thường người sao? Đừng nói, bị mèo con trừng như vậy, lúc Tiết Thần đốt tang thi, trong bụng nghẹn cục tức, nên không bị ảnh hưởng bởi mùi vị thịt nướng ghê tởm kia. Lúc quay về, còn ngậm một khúc chân giò hun khói gặm cả đường về. Lục Khiêm cảm thấy người này nếu đói sẽ rất nóng nảy, không quan tâm hoàn cảnh gì, chỉ cần là ăn đều có thể nhét vào miệng! (*: nguyên văn là miểu sát, miểu là giây, sát là gϊếŧ)

Buổi tối về đến nhà, Lục Khiêm hiếm khi làm được một bữa tối phong phú, còn cho Mèo Con một bữa ăn khuya —— một chén sữa trộn với nước hồ —— Mèo Con thỏa mãn liếʍ sữa, nó có quyết định sáng suốt rằng về sau sẽ ra sức đào thật nhiều tinh hạch!

Ngày hôm sau, Lục Khiêm và Tiết Thần dậy rất sớm, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Tiết Nguyên Hồng và Tiết Giai Tuấn ngăn bọn họ lại.

"Tiết Thần, con có thể nói với Đặng Thanh, để ba và Giai Tuấn theo các con đi gϊếŧ tang thi không?" Tiết Nguyên Hồng vẻ mặt lấy lòng hỏi.

"Ông và nó?" Tiết Thần cười lạnh một tiếng: "Tôi không quen Đặng Thanh, cho dù có nói, sợ là hắn cũng sẽ không đồng ý."

"Không sao đâu mà, Tiểu Lục và Đặng Thanh là hàng xóm lâu năm, quan hệ lại tốt như vậy, các con nói với hắn một chút hắn nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa, bà và Giai Tuấn theo các con cùng nhau đi gϊếŧ tang thi, hiệu suất cũng có thể cao hơn mà?" Tiết Nguyên Hồng thấy Tiết Thần bất vi sở động*, lập tức đưa ra bài ca tình thân: "Đặng Thanh đang thiếu lương thực, ba và Giai Tuấn hai người mỗi ngày vào sinh ra tử gϊếŧ tang thi, cũng chỉ được chia ba bốn cân lương thực, căn bản không đủ ăn, Thần Thần, xem như ba xin con được không? Nể mặt mẹ con giúp ba một lần được không?" (*: không động đậy gì, kiểu là không quan tâm)

Không đề cập đến mẹ thì thôi, nhắc tới mẹ, sắc mặt Tiết Thần lập tức khó coi tới cực điểm. Lúc mẹ anh qua đời anh còn quá nhỏ, ký ức về mẹ đã phai nhạt chỉ còn lại một chút cảm giác ấm áp, Tiết Nguyên Hồng, cái tên không chịu trách nhiệm, khiến vợ tức chết, vứt bỏ con trai, ông ta dựa vào cái gì đến khinh nhờn ấm áp từ đáy lòng của anh? (nếu ai không hiểu đoạn này nói gì thì: Tiết Nguyên Hồng nhắc đến người mẹ đã mất của Tiết Thần để nhờ vả làm Tiết Thần cảm thấy sự ấm áp còn sót lại của mẹ ở trong lòng mình bị sỉ nhục.)

Tiết Thần nhìn Tiết Nguyên Hồng, lạnh lùng nói: "Đừng nói Đặng Thanh có đồng ý hay không, tôi là người đầu tiên không đồng ý. Tiểu Khiêm, chúng ta đi."

"Tiết Thần, mày là đứa con bất hiếu, tao khổ cực nuôi mày lớn, sao mày có thể đối xử với tao như vậy?" Tiết Nguyên Hồng thấy Tiết Thần không chịu thương lượng, lập tức lấy thân phận ra chèn ép, lão cũng không sợ mất mặt, chỉ cần nghĩ đến những ngày yên ổn sau này, lão không quan tâm đến mặt mũi nữa.

"Mệt cho ông còn nói được mấy lời này, ông nhìn lại lương tâm mà nghĩ xem, rốt cuộc là ông ngoại nuôi tôi lớn, hay ông nuôi tôi lớn?"

"Nếu không có tao, có thể có mày sao? Hả? Mày nói đi! Mày nói cái mạng của mày không phải là tao cho sao?"

Tiết Thần nổi gân xanh, lửa giận bốc lên, trong mắt Tiết Nguyên Hồng chứa đầy sự tính kế, anh bỗng cảm thấy không đáng giá thay cho mẹ mình, sao bà lại khăng khăng một mực yêu phải một tên đàn ông như thế này?

Lục Khiêm đột nhiên mở miệng nói: "Chú Tiết, ông sẽ không quên ngày đầu tiên các người đến ở tôi đã nói điều gì đi? Ông không nhớ được, tôi đây sẽ nói cho các người nghe một lần nữa, đương nhiên đây cũng là lần cuối tôi nhắc nhở các người, tôi có thể làm cho các ngươi vào ở trong trấn Thanh Đồng, vậy thì cũng có thể làm cho các người rời khỏi trấn Thanh Đồng. Các người nếu đã vào đội hộ vệ, vậy cứ đi theo Đặng Thanh cho tốt, được voi đòi tiên sẽ không có kết cục tốt ."

"Cậu!" Tiết Nguyên Hồng bị nghẹn đỏ mặt, nửa câu cũng không thể nói nên lời.

"Họ Lục, họ Tiết, các người chọc ông đây nổi điên, các người chống mắt lên mà xem!" Tiết Giai Tuấn tức giận đến đỏ cả mặy, hung tợn nói xong, xoay người bước đi.

Tiết Nguyên Hồng mặt mũi mất sạch, rầm rì hai tiếng đen mặt cùng Tiết Giai Tuấn rời đi.

"Tiểu Khiêm, cám ơn cậu giúp tôi giải vây."

"Hai ta còn cần phải khách khí như vậy? Lên xe đi, hôm nay chỉ sợ chuyện này không dễ dàng chấm dứt đâu."

Lục Khiêm đã đoán đúng, Tiết Giai Tuấn và Tiết Nguyên Hồng làm sao nuốt được cục tức này? Tối hôm qua nhìn thấy Tiết Thần và Lục Khiêm ăn toàn thịt cá, đồ ăn cho mèo còn ngon hơn của bọn hắn (4 người nhà Tiết), trong lòng tính toán, muốn dựa dẫm hai người, kết quả Tiết Thần và Lục Khiêm chẳng hề quan tâm đến lời họ nói. Tiết Nguyên Hồng và Tiết Giai Tuấn cũng không phải loại tốt đẹp gì, mất mặt mũi náo loạn Tiết Thần và Lục Khiêm mà không được gì, trong lòng càng nghĩ càng tức.

Họ Lục kia trâu bò thì sao? Đây là địa bàn của Đặng Thanh , tao xem mày làm màu được bao lâu! Tiết Nguyên Hồng độc ác nghĩ, dẫn Tiết Giai Tuấn đi tìm Đặng Thanh, thêm mắm thêm muối tố cáo Lục Khiêm và Tiết Thần bụng dạ đen tối khó lường. Đặng Thanh trong lòng vốn đã kiêng kị Lục Khiêm, hôm qua Lục Khiêm và Tiết Thần thu hoạch lớn trở về, kế hoạch của hắn thất bại, trong lòng đã rất mất hứng, hiện tại lại nghe Tiết Nguyên Hồng cùng Tiết Giai Tuấn vừa nói như thế, hơn nữa Tiết Giai Ngưng trong khoảng thời gian này thổi gió bên tai, hắn ta thoáng suy tư một chút, tìm đến thủ hạ chính là đội trưởng hộ vệ, dặn dò vài lời.

Đội hộ vệ một chuyến ba mươi người chậm rãi lái xe, luôn luôn bám sát theo sau Land Rover của Lục Khiêm, dính chặt như thuốc cao bôi trên da chó.

Lục Khiêm biết tính toán của Đặng Thanh cũng không nổi giận, vẫn theo phương hướng ngày hôm qua, tiếp tục đi tới. Thôn hôm qua họ chỉ mới đi thu thập được vài hộ, vẫn chưa đến khu trung tâm của thôn. Lục Khiêm ỷ vào xe tính năng tốt, sau khi đánh bay vài tang thi, chạy thẳng đến giữa thôn. Đám tay chân của Đặng Thanh thì xui xẻo hơn. Bọn chúng lái xe cà tàng, không so được với Land Rover của Lục Khiêm. Phía trước Lục Khiêm vừa thoát khỏi vòng vây, sau lưng đám đàn em của Đặng Thanh đã bị tang thi chặn lại.

Ba mươi cá nhân, đối phó hơn một trăm tang thi, là một trận ác chiến không có gì để nghi ngờ, chờ bọn chúng hi sinh vài người thoát khỏi vòng vây tang thi, Lục Khiêm và Tiết Thần đã sớm chạy trốn mất dạng.

Bọn họ giống như hôm qua, chuyên tìm những nơi ít người, lòng Tiết Thần ngày càng lạnh, xả hết tức giận trong bụng lên tang thi, tài bắn cung bắn tới bắn lui, sau một ngày đã đến trình độ mười mũi trúng được bảy tám mùi, thiên tài cũng chỉ đến thế là cùng. Lục Khiêm biết, Tiết Thần có thể tiến bộ như vậy là nhờ tinh thần lực, có lẽ anh thật sự thức tỉnh song hệ dị năng.

Hôm nay thu hoạch không tồi, góp nhặt được không ít vật tư, nghiệp vụ lấy tinh hạch của Mèo Con càng ngày càng nhuần nhuyễn, móng vuốt nhỏ sáng ngời, vén sọ lên dễ dàng, nhìn nó Tiết Thần có loại cảm giác da đầu run lên.

Lục Khiêm sợ Mèo Con không cẩn thận hít phải virus, mỗi lần nó đào xong tinh hạch, y sẽ dùng nước sạch rửa móng vuốt cho nó, Mèo Con không quá thích nước, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Khiêm mỗi ngày cho nó ăn nó căng bụng, nó nể tình, mỗi lần đều vươn móng vuốt ra thành thật phối hợp, đương nhiên, về phương diện khác mà nói, nó cũng rất chán ghét mùi hôi thối trên thân tang thi.

"Cầu xin cậu, cứu chúng tôi được không, cầu xin cậu." Một người phụ nữ kéo theo đứa con bảy tuổi của mình, quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu nhìn Tiết Thần, một lát sau trên trán hai người dần xuất hiện vết máu.

"Đừng mà, chị này, chị đừng như vậy, đứng dậy trước đã." Tiết Thần không biết nói gì.

"Không, không, xin cậu, xin cậu đồng ý, cậu đồng ý với chúng tôi, chúng tôi liền đứng lên." Người phụ nữ cùng đứa bé kêu khóc, máu loãng, nước mắt, rơi đầy khuôn mặt dơ bẩn nhìn không ra của bọn họ, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Trong khoảng thời gian này người trong nhà biến thành quái vật, người trong thôn biến thành quái vật, mọi người lần lượt chạy trốn, hai mẹ con bọn họ khóa cửa sắt lớn trốn trong nhà, trốn nửa tháng, thức ăn trong nhà đủ để ăn khá lâu, cuối cùng nhìn thấy người sống, vội bám lấy như cọng rơm cứu mạng.

Tiết Thần chưa từng gặp qua loại chuyện kiểu này, anh vội vàng nâng người phụ nữ và đứa trẻ dậy, nói: "Đừng dập đầu nữa, tôi đưa hai người rời khỏi nơi này."

Lục Khiêm nhìn anh dẫn hai người từ bên trong nông trại đi ra, ánh mắt hơi trầm xuống.

Tuy rằng Lục Khiêm chưa nói gì, Tiết Thần vẫn có cảm giác trong lòng y mất hứng, anh vội giải thích: "Tiểu Khiêm, hai người bọn họ quá đáng thương, ở chỗ này chỉ có một con đường chết, chúng ta dù sao cũng đang muốn về trấn Thanh Đồng, tiện thể cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường."

Lục Khiêm nhìn vào gương chiếu hậu, hai mẹ con lui ở trong góc, rất gầy, trên mặt bẩn thỉu nhìn không rõ mặt mũi, vẻ mặt kinh hoàng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Chúng ta và Đặng Thanh có hiềm khích, tùy tiện dẫn người vào trấn Thanh Đồng ngược lại là hại bọn họ."

Sao lại quên mất chuyện này chứ, anh và Lục Khiêm vốn không phải người của Đặng Thanh, tùy tiện dẫn người đến trấn Thanh Đồng, khó đảm bảo Đặng Thanh sẽ không hiểu lầm. Còn nữa, chừng vài hôm nữa là họ sẽ rời trấn, đến thành phố A xa ngàn dặm, trên đường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, họ không thể dẫn theo hai mẹ con này đi cùng được, hai mẹ con muốn sống sót, vẫn phải nhờ vào trấn Thanh Đồng nhờ và Đặng Thanh.

Tiết Thần suy nghĩ biện pháp: "Chúng ta đưa họ đến gần trấn Thanh Đồng, rồi để họ tự vào, thế nào?"

"Van cầu các cậu giúp chúng tôi một đoạn đường, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền toái." Người phụ nữ sợ Lục Khiêm không đồng ý, vội lớn tiếng cầu xin nói, đứa bé bởi vì sợ hãi, nép vào trong ngực người mẹ.