Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 21: Phân quyền

"Đến mấy thôn xóm gần đây xem thử rồi quay về trấn." Lục Khiêm mặt không đổi sắc nói, xem như chấp nhận đưa hai người này đi một đoạn đường, khởi động xe bắt đầu di chuyển.

Tiết Thần từ kính chiếu hậu nhìn thấy đứa trẻ ngồi ghế sau đang nhìn đồ ăn chằm chằm chảy nước miếng, anh lấy trong balo ra một túi bánh bích quy, xoay người, đưa cho đứa trẻ: "Ăn đi."

Người phụ nữ thấy đứa con lúng túng, vội nói: "Còn không mau cảm ơn chú."

Đứa bé trai cầm bánh bích quy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú ạ."

"Ừ, thật ngoan." Tiết Thần nhìn người phụ nữ hỏi: "Chị này, chị hẳn là quen thuộc với địa hình gần đây đi?"

Người phụ nữ thành thật hồi đáp: "Nắm rõ."

"Vậy chị có thể nói cho chúng tôi biết, khu gần đây có còn hộ gia đình nào, nhà ai có khả năng dự trữ lương thực nhiều?" Cứu người cũng không thể cứu không, dù thế nào cũng nên lấy chút phí lên xe chứ?

"Không thành vấn đề."

Người phụ nữ gả đến thôn này đã được mười năm, tuy không hiểu rõ mỗi nhà, nhưng vẫn nắm được thông tin cơ bản, như là: nhà ai ở chỗ nào, tình huống gia đình nhà ai tốt, nhà ai có đất vườn cất trữ lương thực nhiều, trong lòng có biết chút ít.

Có cô chỉ đường, Lục Khiêm và Tiết Thần dễ dàng thu gom lương thực, hiệu suất cao hơn rất nhiều, Lục Khiêm nhìn trong không gian lại nhiều hơn mười túi gạo, một giỏ cá thu, lúc về gần đến trấn Thanh Đồng, đồng ý Tiết Thần cho hai mẹ con bọn họ hơn ba mươi cân gạo, làm phí vào trấn.

Người phụ nữ mang theo đứa bé xuống xe, cầm lương thực cảm ơn rối rít, khiêng gạo, lôi kéo đứa con nhìn bức tường vây trấn Thanh Đồng cao ngất xa xa, cõi lòng đầy hy vọng đi tới.

Hôm nay trấn Thanh Đồng đã định trước không yên ổn, Lục Khiêm cùng Tiết Thần vừa mới bước vào cửa lớn của trấn, lập tức cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm. Trấn nhỏ trên đường đứng đầy người, Lục Khiêm lái xe không qua được nên đành phải đứng ở ven đường xem náo nhiệt.

Người trên đường chia ra làm hai nhóm, một là Đặng gia một là Vương gia, có thể thấy đội hộ vệ chia làm hai phe, Lục Khiêm và Tiết Thần nghe đám đông bàn tán đã nắm được đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi Vương Dực thức tỉnh dị năng, dẫn mấy anh em trong nhà đi tìm quân đội, dùng rất nhiều lương thực đổi lấy hai mươi cây súng trường, mấy ngàn viên đạn, lương thực là do Vương Lỵ và Vương Dực bọn họ lôi kéo dụ dỗ một nhóm người nội ứng ngoại hợp lén lấy từ kho hàng của Đặng Thanh. Vương gia có súng ống, Vương Dực có dị năng, hơn nữa lúc người của Vương gia làm tiểu đội trưởng đội hộ vệ đã lôi kéo được kha khá người, hiện tại thực lực mạnh thêm, muốn nâng địa vị lên ngang với Đặng Thanh, chia đôi ích lợi của trấn Thanh Đồng.

Trấn Thanh Đồng hiện tại tụ tập hơn bốn ngàn người, mỗi ngày có một ngàn người chia làm tiểu đội thay phiên đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, thu thập tài phú, người trong trấn muốn sống sót ở lại thì phải nộp thêm lương thực, hoàng kim bạc trắng, tài phú, quyền lực cùng dã tâm đang lấy một loại tốc độ người thường không thể tưởng tượng được mà bành trướng, người Vương gia biết được chuyện, cũng muốn nuốt miếng bánh béo ngậy này.

Đặng Thanh thầm hận vợ của mình ăn cây táo, rào cây sung, nhưng chuyện đến bước này, đã không có đường lui, hai nhóm người la hét ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng đạt thành hiệp nghị, Đặng Thanh vẫn giữ trấn Thanh Đồng trong tay, Vương gia đành phải tiếp tục nghe theo, về phần chia cắt ích lợi như thế nào, đây không phải là chuyện người ngoài có thể hiểu.

Đặng Thanh mắt mở trừng trừng nhìn căn cứ một tay mình xây lên bị người khác một hơi nuốt mất một nửa, ngọn lửa tức giận trong lòng không ngừng bốc lên, lấy thực lực Vương gia bây giờ, hắn lại không thể làm gì Vương Lỵ, tình cảm trong lòng đối với Vương Lỵ vốn đã vơi dần nay hoàn toàn mất sạch. Hơn nữa hiện tại bên người có một Tiết Giai Ngưng trẻ tuổi xinh đẹp lại khờ dại phóng đãng, còn có vài nữ nhân xinh đẹp khác, thế lực Đặng Thanh bị chia ra, đêm đó liền trực tiếp dẫn mấy người phụ nữ mang về trong nhà làm bừa, muốn làm Vương Lỵ bẽ mặt.

Trải qua chuyện này, mẹ Đặng Thanh hoàn toàn hận Vương Lỵ, lão Đặng lại điên điên khùng khùng căn bản mặc kệ sự đời, Vương Lỵ trong Đặng gia hoàn toàn không có địa vị gì. Vương Dực miệng nói chờ gã ổn định mọi chuyện xong sẽ đòi lại công bằng cho cô, trong lòng lại chẳng thèm quan tâm. Dù Vương Lỵ có ngu đến đâu cũng nhận ra, người bên nhà mẹ đẻ muốn lợi dụng mình rồi qua cầu rút ván, trong lòng cô hối hận, nghe âm thanh dâʍ đãиɠ tục tỉu của Đặng Thanh vang lên trong nhà, cô ôm chăn khóc lớn.

Đặng Thanh đối với phụ nữ của mình cũng coi như hào phóng, sau khi Tiết Giai Ngưng qua lại thông đồng với hắn, hắn cho cô ta không ít chỗ tốt, không chỉ thêm thịt vào trợ cấp lương thực mỗi ngày của nhà bọn họ, còn đề bạt Tiết Giai Tuấn làm đội trưởng tiểu đội hộ vệ.

Tiết gia ngày càng tốt lên, Lưu Thiến lại lấy phong thái quý phu nhân ra, Tiết Nguyên Hồng nhờ con trai con gái mà lại lên mặt, đối xử với Tiết Thần như người qua đường. Tiết Thần đối với tình cảm cha con gì đó đã sớm tan thành mây khói, dù sống dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng Tiết Thần vẫn như cũ xem ông ta như không khí, không thèm nhìn ông ta.

Thế lực trấn Thanh Đồng hiện tại có sự thay đổi, Lục Khiêm nhìn Tiết Thần đã hồi phục khá ổn, bàn bạc với anh, quyết định thu thập một ít vật tư ba ngày sau rời trấn Thanh Đồng.

Buổi sáng, bọn họ dậy sớm, nấu một tô mì ăn sáng, rồi lấy ô tô đi ra ngoài.

Tiết Thần ngồi trên xe, nhìn bên ngoài bị tuyết phủ trắng đến chói mắt, đột nhiên nhìn thấy gì, trầm giọng nói: "Tiểu Khiêm, chạy xe qua kia đi."

"Làm sao vậy?"

Tiết Thần chỉ chỉ bên trái cách xe hai trăm mét, ven đường tuyết tuyết che lấp một thi thể, quần áo lộ ở bên ngoài thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt. Lục Khiêm chạy xe qua, cùng Tiết Thần xuống xe, đẩy tuyết ra thì nhìn thấy, thi thể là người phụ nữ hôm qua hai người đã cứu, cô nằm tư thế ôm bảo vệ con dưới thân, trên đùi mẹ con hai người đều bị cung tiễn bắn thủng, áo khoác lông mặc trên người cũng bị lột, hai mẹ con chỉ còn mặc một cái áo màu đỏ, bởi vì họa tiết trên áo rất độc đáo, Tiết Thần nhìn từ xa đã cảm thấy rất quen mắt. Ngoại trừ cái áo trên người cô, túi gạo mà anh cho cô cũng không thấy, trên thi thể hai mẹ con đều có vết thương rõ ràng bị người ta đánh đập, trên mặt đất còn có một chút gạo rơi rụng, xen lẫn trong tuyết, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn nhìn không ra.

"Vì sao lại như vậy?" Chân tướng không khó suy đoán, mẹ con hai người bị người ta cướp hết lương thực, lại bắn bị thương hai chân, mất máu, rét lạnh, cướp đi sinh mệnh bọn họ...

Tiết Thần mê mang, gần ba mươi cân gạo mà thôi, vì cái gì lại phải gϊếŧ hại đồng loại? Đây chính là hai mạng người đó!

Lục Khiêm nhìn thấy sự đau khổ của Tiết Thần, y thở dài, thời buổi loạn lạc, mạng người như cỏ rác. Gϊếŧ người vì ba mươi cân gạo đã là gì, có nhiều căn cứ nhỏ còn dụ dỗ người sống sót vào rồi nuôi như gia súc lấy thịt, gϊếŧ ăn luôn cũng không phải chuyện lạ gì.

"Tiểu Khiêm, cậu nói tôi có phải làm sai hay không?" Tiết Thần thì thào hỏi. Ta không gϊếŧ người, người lại bởi vì ta mà chết*, Tiết Thần trong lòng có chút mù mịt suy sụp.

(*: từ câu "Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết", tra google để hiểu rõ hơn.)

"Đây không phải là anh sai, đây là số mệnh. Nếu ngày hôm qua chúng ta không cứu bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đồ ăn biến thành đồ ăn của tang thi."

"Ngày hôm qua, nếu chúng ta có thể trực tiếp dẫn bọn họ vào trấn Thanh Đồng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện ..."

Tiết Thần trong lòng nhịn không được tự trách. Đứa trẻ nhát gan, người mẹ cẩn thận vào vệ con, Tiết Thần cảm thấy bên tai mình như còn văng vẳng tiếng cảm ơn của hai mẹ con họ. Tiết Thần tuổi nhỏ đã mất mẹ, nhưng ông ngoại của anh chăm sóc anh rất tốt, anh giống những thanh niên bình thường, chưa từng thấy cái chết, không từng trải qua cái chết, trong một đêm thế giới đảo điên, nháy mắt phá hủy giá trị thế giới quan của bọn họ, trong mắt bọn họ mỗi một sinh mệnh đều có giá trị...

Không biết rằng, tại mạt thế không đáng giá nhất chính là mạng người.

Vào trấn Thanh Đồng bọn họ sẽ thật sự nhất định có một tương lai rất tốt sao? Đáp án khó mà khẳng định. Một người phụ nữ một mình dẫn theo con trai trong mạt thế, trừ khi cô có thông minh, thủ đoạn, năng lực hơn người, nếu không ở đâu thì cũng chung một kết quả. Tại mạt thế, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

"Đừng khổ sở, chúng ta... Hỏa thiêu họ nhé, cát bụi về đất, đối với kẻ yếu như họ là tốt lắm rồi." Lục Khiêm nhẹ giọng thở dài nói. Mạt thế đối với kẻ yếu mà nói chính là địa ngục, ai nói sớm ngày giải thoát không phải là một chuyện tốt đâu?

Tiết Thần nhìn Lục Khiêm vẻ mặt đạm mạc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại đau đớn không rõ.

"Tôi sẽ cố gắng trở thành cường giả." Tiểu Khiêm, dù tương lai thế giới sẽ biến thành cái dạng gì, tôi nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ cậu! Cho dù chỉ còn một giọt máu cuối cùng, cũng sẽ không để cậu ngã xuống trước mặt tôi! Tiết Thần thề thốt trong lòng.

Ngọn lửa xanh đen chợt lóe lên, nhanh chóng cắn nuốt hai mẹ con nọ...

Lo liệu cho hai mẹ con xong, Lục Khiêm và Tiết Thần tiếp tục đi, hôm nay bọn họ ngoài việc thu thập vật tư, còn phải tìm dầu ma-dút. Xăng dầu giấu trong không gian của Lục Khiêm tạm thời chưa dúng được, y để mấy thùng bên ngoài chỉ đủ dùng trong mấy ngày này thôi, muốn đến thành phố A thì không đủ.

Bình thường ở nông thôn không có trạm xăng dầu, bọn họ phải đến mấy con đường lớn, hoặc là một quốc lộ, thậm chí nội thành. Bởi vì chung quanh thành trấn có nhiều khu công nghiệp, trạm xăng dầu cũng không khó tìm, nhưng cũng không phải dễ tìm dầu như vậy.

Lục Khiêm cùng Tiết Thần lái xe, đi mãi đến tận buổi chiều, cuối cùng ở đầu hướng một lối rẽ, tìm được một trạm xăng dầu thoạt nhìn như chưa có ai đυ.ng đến.

"Tiểu Khiêm, hiện tại không có điện, làm thế nào lấy được số dầu này?" Tiết Thần rối rắm hỏi.

"Trạm xăng dầu có một hệ thống tự phát điện, anh canh chừng ở bên ngoài, tôi vào trong xem thử, cố gắng đừng tạo ra tiếng động." Nơi này là đường đi đến trấn Thanh Đồng, Lục Khiêm rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, cách nơi này một km gần đây, có một trấn nhỏ, trấn nhỏ cũng có vài trăm người, khoảng cách từ trấn đến trạm xăng này gần như thế mà không có ai đến, điều này có nghĩa là gì?

Hoặc là bẫy rập, hoặc là người trong trấn nhỏ kia đã bị diệt toàn bộ. Kết quả tệ nhất là, ở nơi cách bọn họ không xa kia, có hơn một trăm tang thi đang chờ đợi, vì nơi này ở vùng đất thấp, Lục Khiêm dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy tình huống của trấn kia, chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian nhanh chóng.

Lục Khiêm dùng rìu chữa cháy cạy mở cửa trạm xăng dầu, nhanh gọn chém rụng đầu hai tên nhân viên tang thi sau cửa, rất nhanh tìm được một số thùng chuyên dụng để đựng xăng, và máy phát điện.

Y và Tiết Thần lấy tốc độ nhanh nhất chuyển mười lăm cái thùng ra ngoài, y kiểm tra một chút phương tiện trạm xăng dầu, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị phát điện, lập tức khởi động máy phát điện bơm dầu ma-dút.

Bên ngoài, Tiết Thần trước tiên đổ đầy xăng trong xe, rồi đến chỗ cất mấy thùng dầu trong trạm.

Đặc điểm lớn nhất của máy phát điện dầu ma-dút đó chính là tiếng ồn rất lớn, trong không gian trống trải yên tĩnh, truyền rất xa. Gần như là trong khoảnh khắc âm thanh máy phát điện vang lên, các tang thi đang lang thang không có mục đích ở trấn nhỏ kia đều đồng loạt nhìn về hướng trạm xăng dầu, bọn chúng theo tiếng ồn chạy về phía này.

Rất nhanh, đầu Tiết Thần đột nhiên giật một cái, tim đập loạn nhịp, một loại cảm giác mãnh liệt về nguy hiểm.

"Tiểu Khiêm, tôi cảm thấy có rất nhiều tang thi đang chạy về phía chúng ta." Sắc mặt Tiết Thần trở nên tái nhợt, tay đang bình thường bỗng nhiên run lên một cái, gân xanh căng thẳng.

Lục Khiêm thầm hô không ổn, nói: "Nắm chặt thời gian, còn có mười thùng, lấy đủ rồi chúng ta đi!" Lục Khiêm làm như vậy một mặt là bởi vì cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng hy vọng mượn cơ hội này, rèn luyện Tiết Thần một chút. Tại mạt thế, chạy trốn không phải là cách tốt nhất, có thể chạy thoát thì tốt, gặp được tình huống không chạy thoát thì cũng đâu thể ngồi chờ chết được? Y nắm rõ địa hình nơi này, xe dầu cũng đầy đủ, cho dù tang thi đuổi đến, y vẫn tự tin có thể dẫn Tiết Thần chạy thoát được, sao không tranh thủ cơ hội để Tiết Thần biết được cái gì gọi là tang thi triều?

Hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý, một người lấy dầu, một cái phụ trách di chuyển, khuân đồ lên xe. Chờ lúc chỉ còn ba thùng trống chưa đổ dầu, trên sườn núi cách đó không xa xuất hiện tang thi đầu tiên.

Sau khi tang thi đánh hơi được mùi vị con người, lập tức hăng máu, lấy tốc độ nhanh nhất lăn xuống sườn núi, đứng lên khập khiễng giương nanh múa vuốt hướng về phía Lục Khiêm bọn họ. Phía trước trạm xăng dầu có một cây xoài lớn đã héo rủ, một con đường, sau khi tang thi từ trên sườn núi lăn xuống còn cách trạm xăng dầu khoảng ba mươi mét.

"Anh tiếp tục lấy dầu, tôi đi giữ chân bọn chúng." Lục Khiêm lên xe, một bên khởi động xe, tùy thời chuẩn bị trốn chạy, một bên lấy ra cung tiễn nỏ tùy thân mang theo, vèo một mũi tên bắn ra, tang thi đầu tiên chạy đến cạnh cây xoài đã ngã xuống. Rất nhanh tang thi thứ hai thứ ba thứ bốn lăn xuống núi, Lục Khiêm đến một phát, đem đầu chúng nó nổ tung, nhưng mà, rất nhanh, trên sườn núi mọc một hàng đầu người, rất nhiều tang thi chạy tới, mỗi người giống như bánh chẻo lần lượt lăn xuống sườn núi, có thể thấy chúng rất muốn vây trạm xăng dầu lại.