Lục Khiêm không rảnh rỗi mà nuôi thú cưng trong thời điểm nguy hiểm hiện tại, có hàng trăm lí do để y giữ lại Mèo Con, nhưng không có thương hại. Y giữ mèo lại mục đích chủ yếu dùng để làm thí nghiệm.
Tuy rằng trọng sinh ngoài ý muốn làm Lục Khiêm vừa vui vừa sợ, nhưng không gian đã dùng được năm sáu năm nay bất ngờ thay đổi, thử hỏi có ai không lo lắng?
Không gian ngập nước, tràn ra ruộng đất xung quanh, hồ nước nhỏ, Lục Khiêm vô cùng tò mò. Nhưng mà dù muốn thử, y cũng không dám tùy tiện uống thử nước của hồ trong không gian, nước kia nhìn trong suốt, nhưng rốt cuộc có độc hay không, có tác dụng phụ không, y hoàn toàn không biết. Trong tiềm thức, y biết khả năng mình bị nước hồ độc chết không cao, nhưng vất vả từ mạt thế nhặt về một cái mạng nhỏ, nếu mạc danh kỳ diệu* chết thêm lần nữa thì cũng oan ức quá rồi!
(*:=>【ý nghĩa】 không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.)
Mèo Con liếʍ sạch bát sữa, bụng no căng, tinh thần khôi phục, lại có sức lực giằng co. Ở trong l*иg bắt đầu quậy phá, kêu to meo meo meo không ngừng. Lục Khiêm mang theo l*иg sắt đi đến phòng chứa đồ linh tinh, đặt trên bàn gỗ cũ ở chân tường chỗ không thu hút nhất, khom lưng xuống chổng mông nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, tay phải sờ soạng dưới bàn, chạm vào một tầng si măng có thể di chuyển. Y mất sức lực rất lớn để mở được cửa sàn, một mùi vị hôi thối đập vào mặt, phía dưới bàn gỗ lộ ra một lối vào đủ cho một người, lối vào bằng gỗ loang lổ màu đen, kéo dài xuống, phía dưới tầng hầm ngầm tối đen một mảnh, không nhìn thấy gì.
Lục Khiêm lấy ra một cái đèn pin loại bình thường, ánh đèn mờ nhạt, chiếu thẳng xuống lối vào, tầng hầm ngầm không lớn, chỉ có không đến hai mươi thước vuông, hơn hai mươi thùng gỗ chất liệu khác nhau chất thành đống cao ba thước trong không gian. Bởi vì trong lúc nghỉ hè ở đây có quét dọn qua, trên vách tường bốn phía ngoại trừ bám chút mạng nhện ra, thì không có bụi bẩn gì nhiều.
Lục Khiêm một tay cầm đèn pin, một tay vịn tay nắm cầu thang, thang gỗ lâu năm không tu sửa lung lay kêu, y đi nhanh xuống dưới. Tầng hầm ngầm trừ mấy thùng đựng súng lục ra, còn có mã tấu dùng giá cao để mua của mấy lão binh sĩ, đồ vật khác không đáng giá, dù vậy đối với hai anh em bọn họ mà nói, những đồ vật trong rương cũng có thể cân nhắc.
Trong tầng hầm ngầm có một thùng sắt, ổ khóa của nó đã sét rỉ. Lục Khiêm lấy cái chìa khóa ra mở khóa, trong rương có ba cái bao bằng vải bông, mở ra bên trong chứa một vài khẩu súng lục tỉ lệ cân xứng, một cái áo chống đạn, cộng thêm mấy viên đạn ánh vàng rực rỡ; trong một cái bao khác là một cây đao dã chiến toàn thân màu đen sắc bén vô cùng của Mỹ. Cuối cùng trong cái bao còn lại là một cái kính viễn vọng mới tinh của quân đội.
Ông ngoại Ngô Phàm của Lục Khiêm rất say mê công việc quân đội, lúc còn trẻ thích sưu tầm đồ vật quý hiếm của thương giới, sau bởi vì muốn về nước trợ giúp xây dựng quốc gia, chỉ còn cách nhịn đau gửi đống đồ này cho bạn tốt ở Mỹ. Sau khi về nước, ông mới nhận thức được súng ống trong nước bị quản rất nghiêm, mất sức chín trâu hai hổ, cũng chỉ lấy về được vài khẩu súng, một cây đao dã chiến, trong thời buổi hòa bình thì mấy loại đồ vật này cũng chẳng dùng làm gì, nhưng đối với Ngô Phàm, ngoại trừ vợ và hai đứa cháu ngoại thì chúng là những vật ông xem như bảo bối, khi ông còn sống, thường thường lặng lẽ lấy ra thưởng thức.
Kỹ thuật bắn súng của Lục Khiêm và Lục Tốn chính ông tự tay dạy dỗ, dùng tài liệu cao cấp để giảng dạy, trước khi mạt thế xảy ra hai anh em dùng súng khá thành thạo, so với nhiều người bình thường đến súng đạn là gì cũng không biết, hai người họ đã có khởi điểm rất tốt.
Khi Lục Khiêm vẫn chưa thức tỉnh dị năng, phải dựa vào kỹ thuật bắn súng mới được nhóm thợ săn tang thi thu lưu. Đầu mạt thế, đa số dân chúng bình thường trong tay không có súng ống, cho dù có cũng là cướp tới hoặc nhặt từ thi thể của người khác, không đủ tốt lại còn không có ống giảm thanh, thường thường lộng xảo thành chuyên*. Những người giống Lục Khiêm có thể bắn mười phát trúng chín, một kích nổ đầu người thật sự không nhiều lắm, cho nên cho dù y không trâu bò bằng dị năng giả, dị năng giả vẫn có thể miễn cưỡng nhận y, thu lưu y, mang đi ra ngoài đánh tang thi, mà không cần phải ở lại trong căn cứ làm công việc tạp dịch.
(*: nghĩa là khéo quá thành vụng, cố quá thành quá cố =]]])
Bởi vì quản chế súng ống quá nghiêm khắc, số người sống sót lúc đầu của Trung Quốc ít hơn những quốc gia khác. Sau này, chính phủ lấy thành phố A làm căn cứ cầm đầu những căn cứ tập hợp người sống sót, số lượng lớn súng ống đạn dược được đưa ra thị trường, chỉ cần có đầy đủ tinh thạch, có thể đổi súng ống đạn dược, như thế, những người bình thường không có dị năng cuối cùng cũng có cơ hội sống sót kéo dài hơi tàn. Dù vậy, những vũ khí nóng* có lực sát thương lớn vẫn do chính phủ hoặc những đoàn lính đánh thuê lớn mạnh cầm giữ, người bình thường có một khẩu AK đã không tồi rồi. Đáng tiếc sau mạt thế, mặc kệ là AK, hay tên lửa, đối mặt với tang thi ngày càng cường hãn và thú biến dị, tất cả vô dụng.
(*: vũ khí nóng là súng ống tên lửa bom đạn các loại, lạnh là dao thương mã tấu đao v.v...)
Dù mọi người không muốn chấp nhận, mạt thế vẫn cứ tàn khốc mà xảy ra, chỉ dị năng giả, những người tiến hóa, mới có cơ hội sống sót. Loại suy nghĩ này không sai, sai là bởi vì suy nghĩ này mà dị năng giả trở nên tự cao tự đại mù quáng...
Lục Khiêm lấy băng đạn, cầm súng lên hoạt động một chút, tìm đúng cảm giác rồi cất đạn và súng vào trong không gian. Tiếp lại cầm đao dã chiến lên múa múa, cây đao hơi nặng nhưng dùng rất thuận tay, đao phong lợi hại, thổi đứt một sợi tóc, những loại hàng nhái bán trên dưới vài trăm đồng tuyệt đối không thể so sánh. Lục Khiêm thưởng thức trong chốc lát, tạm thời cất đao vào không gian, kính viễn vọng nhìn thử, trong tầng ngầm nhỏ hẹp không thấy có hiệu quả gì, nhưng nghỉ hè Lục Khiêm và Lục Tốn lấy kính ra chơi, hiệu quả lại rất tốt.
Để kính viễn vọng vào trong không gian, Lục Khiêm thông qua không gian đem thùng trong tầng hầm ngầm, toàn bộ chuyển dời đến phòng chứa đồ linh tinh bên ngoài, sắp xếp lại một lượt, lối vào tầng hầm ngầm trong góc tường càng trở nên bí mật hơn.
Y lấy ra một trăm cân gạo, hai túi muối ăn, mười cân thịt khô, cùng với hai mươi cân khoai tây, ba thùng nước khoáng đặt ở trong tầng hầm ngầm. Nếu hạ quyết tâm muốn tạm thời gạt Tiết Thần chuyện về không gian, Lục Khiêm hiểu được nhất định bắt buộc phải mạnh lên trong thời gian ngắn, như vậy y phải làm tốt công tác chuẩn bị trước.
Lục Khiêm sắp xếp tầng hầm ngầm xong, lên lầu nhìn Tiết Thần trong khách phòng*, thấy anh không có gì khác thường, trong lòng y gào thét không công bằng, vì cái gì mà anh được ngủ như heo, ông đây lại phải đeo một đống việc trên lưng! Vì thế, người nào đó đang gào thét đòi công bằng nhịn không được nên giơ móng vuốt nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của kẻ đang ngủ như chết kia, nhìn trên mặt anh xuất hiện dấu vết hồng hồng, người nào đó lập tức chột dạ rời khỏi khách phòng.
(*: khách phòng là phòng của khách, không phải living room nha :3)
Lục Khiêm đi xuống phòng bếp tiếp tục hầm khoai tây, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Mèo Con. Tên nhóc kia sau khi uống sữa khôi phục tinh thần, không chịu yên tĩnh, kêu to trong l*иg sắt, lông màu đen dựng cả lên, xao động bất an kỳ lạ.
Lục Khiêm bị nó quấy nhiễu đến phiền lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Tiếng nói mang theo sát khí khiến mèo nhỏ bị dọa sợ xù lông, kêu càng thêm thê lương, dao thái thịt nằm trong tay Lục Khiêm, cuối cùng y quyết định nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác, cầm dao dùng sức băm thịt heo, cái thớt gỗ ánh lên hình ảnh thịt bay tứ tung. Mèo nhỏ nhìn sợ hết hồn, hoàn toàn bị sát khí của Lục Khiêm dọa, thành thành thật thật nằm úp sấp trong l*иg, không dám kêu bậy, không khí ấm áp thoải mái ở phòng bếp làm nó cảm thấy lười nhác, đôi mắt to màu hổ phách chớp chớp vài cái rồi híp lại dần, thân thể tự giác ôm cái đuôi cuộn thành một quả bóng lông nhỏ mà ngủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tới gần đêm khuya, Lục Khiêm cất đồ ăn đã nấu xong và không gian, mang theo l*иg sắt trở lại lầu ba. Mèo nhỏ đang mộng đẹp bị quấy rầy bất mãn meo meo hai tiếng, có vẻ cũng đánh hơi được mùi vị nguy hiểm rục rịch trong bóng đêm mà cảnh giác dựng thẳng tai, cơ thể cúi thấp bày ra tư thế đề phòng rất có tinh thần.
Trời đông giá rét đêm khuya, ngoài cửa sổ tối đen như mực, từng đám mây đen lớn không ngừng tụ lại phía trên trấn, tạo cho người ta cảm giác khó thở, mấy cây cối già cỗi ít ỏi cúi đầu, các sinh linh ở chỗ tối cũng đồng dạng, dưới áp lực của không khí mà run sợ. Toàn bộ trấn nhỏ đang chìm trong không gian tịch mịch tĩnh lặng, đột nhiên cuồng phong gào thét, mây đen quay cuồng, đất rung núi chuyển, một tiếng thét chói tai cắt qua phá hủy sự lặng im cuối cùng...
Chấn động ở trấn Thanh Đồng mạnh hơn rất nhiều so với Lục Khiêm dự đoán, căn nhà bị chấn động rất mạnh, vài cái đèn điện rơi xuống, tủ đồ giường ghế trong nhà đều bị chấn rung, mèo nhỏ sợ hãi ôm l*иg sắt kêu to. Lục Khiêm xách l*иg sắt lên, một tay cầm đèn pin xông ra ngoài.
Trên mặt đất phát sinh chấn động, Tiết Thần đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cũng cảm giác được toàn bộ phòng ngủ đang lay động. Anh nhảy dựng đứng lên, mặc vội quần áo xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
"Tiểu Khiêm, cậu không sao chứ?" Nhìn Lục Khiêm vừa chạy ra, Tiết Thần khẩn trương hỏi.
"Tôi không sao, cầm lấy cái túi kia, đi theo tôi, xuống trước rồi nói." Lục Khiêm chỉ chỉ cái túi trên tủ để giày, Tiết Thần gật đầu, cầm áo khoác đi theo sau y chạy xuống lầu.
Chờ Lục Khiêm cùng Tiết Thần một đường nghiêng ngả lảo đảo từ lầu ba chạy ra bên ngoài, mặc áo khoác vào, trong trấn phần lớn người cũng từ trong nhà chạy ra. Bởi vì buổi tối đã dự đoán trước, người trong trấn đều để ý, hơn nữa người già chiếm đa số, buổi tối ngủ không sâu, phát hiện chuyện không ổn lập tức gọi người nhà dậy, tốc độ chạy thoát không hề chậm hơn so với Lục Khiêm.
Một người chạy đến đài phát thanh của trấn, không biết từ chỗ nào tìm được một cái loa, không ngừng hô mọi người chạy khỏi nhà, kêu gọi mọi người chạy đến tập hợp tại mảnh đất trống cuối trấn. Số lượng lớn người ầm ầm tụ họp lại một chỗ, vợ chồng Đặng Thanh chủ động đứng ra giúp đỡ kiểm kê nhân số. Toàn bộ cư dân trấn Thanh Đồng không đến vào ngàn người, nhưng mà, trên trấn có đến vài trăm hộ gia đình, hơn ba trăm miệng ăn. La Đại Sinh cùng vợ chồng Đặng Thanh chia làm hai tổ từ đầu đường đến cuối đường, sau mười phút đã kiểm kê xong, chỉ có ba hộ đến bây giờ vẫn chưa tới.
Động đất vẫn còn tiếp tục, chấn động đã nhẹ hơn lúc nãy một ít, nhưng không ai có thể nói chính xác được khi nào nó sẽ bắt đầu mạnh lên. Những người bị nhốt lại, cứu hay không cứu?
Người họ La kia là một nhân viên ở phòng Ủy ban của trấn Thanh Đồng, một tên nhân viên tép riu, cứu người hay không là vấn đề mà hắn không thể tự quyết định được. Di động không thể kết nối, không thể báo nguy, lãnh đạo liên lạc không được, La Đại Sinh vẻ mặt chết lặng nhìn mấy trăm mạng người của trấn, trong lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
Tiết Thần vừa muốn nói gì, bị Lục Khiêm lặng lẽ đá một phát, quay đầu đi đang chuẩn bị hỏi y làm sao vậy, đã thấy Đặng Thanh đột nhiên đứng dậy.
"Tôi và tất cả mọi người ở đây đều là hàng xóng láng giềng thân quen đã sống nhiều năm trong trấn, giờ tôi không nói nhiều, nguyện ý theo tôi đi cứu người thì đứng ra, tôi dù có mất mạng theo ý trời cũng không thẹn với lòng." Đặng Thanh nói vô cùng hùng hồn, bên dưới quần chúng hai mặt nhìn nhau, xầm xì trao đổi nửa ngày, có thiếu niên đang học trung học muốn đi lại bị người nhà lôi xuống, cuối cùng chỉ có sáu người đứng dậy, ba người già, một người nữa là La Đại Sinh, cuối cùng là Tiết Thần và Lục Khiêm.
Lục Khiêm tất nhiên không muốn quản chuyện này, nhưng nhìn tình thế trên trấn, y hiểu rằng không cứu người thì không được. Trên trấn vốn chỉ có hai người họ là thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi, mấy trăm ánh mắt toàn nhìn y và Tiết Thần, giống như chuyện này là chuyện hai người họ nên làm. Hai người bọn họ nếu muốn sống yên ổn trong trấn vài ngày nữa, đêm nay, dù như thế nào cũng phải đi cứu người!
Tiết Thần không ngu, anh cũng cảm nhận được "tình thế bắt buộc", một lòng nhiệt tình muốn đi cứu người bị dập tắt hơn phân nửa.
Ba người già sức khỏe yếu, trực tiếp bị kéo xuống dưới, còn lại Đặng Thanh, La Đại Sinh, Lục Khiêm và Tiết Thần chia ra ba hướng, từng người đi cứu người. Lục Khiêm và Tiết Thần vì là một tổ, bị phân đến một ngôi nhà ở xa nhất, tầng dưới của ngôi nhà đã bị phá, dựa theo cường độ động đất hiện tại, có thể bị sập bất cứ lúc nào. Hơn nữa người nhà này, một nhà ba người, cháu gái mới năm sáu tuổi, hai người già đã gần sáu bảy chục tuổi, trong đó một người còn bị liệt nửa người.
Tiết Thần bởi vì sốt cao vẫn chưa hết, cơ thể không có chút sức nào, trên đường đi cứ liên tục xóc nảy nhoáng lên nhoáng xuống như đi trên bông. Rốt cuộc cũng chạy đến được cổng nhà nọ, cửa đang khép, căn nhà cũ nát lung lay sắp đổ, mái ngói trên nóc nhà bị động đất làm ào ào rung lên, thỉnh thoảng vài viên rơi từ trên nóc xuống đất rồi vỡ nát.
Lục Khiêm ở bên ngoài hô vài tiếng, trong nhà không có tiếng trả lời, trong lòng bỗng có dự cảm bất thường.