Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 8: Mèo Con

Thời điểm Lục Khiêm chạy xe đến dưới lầu nhà mình, trước nhà lão Đặng ở đối diện đang dừng một chiếc xe tải lớn, hai xe tải nhỏ, Đặng Thanh đang chỉ huy công nhân dỡ hàng, vô tình lại cố ý liếc mắt nhìn Lục Khiêm một cái, rồi xoay mặt qua hướng khác. Rõ ràng hắn đang cố ý tránh né Lục Khiêm. Trong quá khứ, Đặng Thanh nhìn thấy Lục Khiêm có khi nào mà không chạy đến rồi lôi kéo làm quen?

Đặng Thanh lớn hơn Lục Khiêm sáu bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn tất nhiên không hề chơi cùng nhau, quan hệ chẳng xem là thân thiết. Đặng Thanh đặc biệt hâm mộ sinh hoạt giàu có muốn gì được đó của Lục Khiêm và Lục Tốn, lại ỷ vào diện mạo hàm hậu thành thật thừa kế từ lão Đặng, chiếm được không ít đồ tốt của ông ngoại Lục Khiêm, vậy nên, cũng có chút nịnh bợ hai anh em Lục Khiêm.

Sau này hắn học đại học xong rồi đi làm, từ một nhân viên bình thường nhảy vọt lên giám đốc công ty thị trường, lại cưới một cô vợ có tiền có quyền, hơn nữa ông Ngô đã qua đời từ ba năm trước, nên hắn bây giờ nhìn anh em Lục Khiêm không vừa mắt. Mà hiện tại, hắn có lẽ đã nghe được tin tức gì đó, mới có thể mua nhiều vật tư gạo mì muối ăn trữ hàng từ từ sinh hoạt như vậy.

Lục Khiêm có thể dễ dàng kết luận, Đặng Thanh cũng không biết tin tức xác thật mạt thế, hắn đoán chừng chỉ muốn tích trữ hàng cho yên tâm mà thôi. Bởi vì người đã trải qua mạt thế, tuyệt đối sẽ không chở hàng về nhà mình trước mắt nhiều người như thế, này không khác gì tự chôn mình trong nhà. Bởi vì khi con người đói khát hỗn loạn, càng nguy hiểm hơn tang thi.

Nếu không phải bởi vì có không gian tùy thân, Lục Khiêm tuyệt đối không dám mua đồ khắp nơi ở thành phố B, hơn nữa cho dù có không gian, đồ vật tới tay y cũng rất nhanh được đóng gói để dễ dàng chạy trốn. Thành phố B thuộc dạng đô thị cao cấp đạt chuẩn quốc tế, bình thường dưới tình huống dự trữ vật tư phong phú sung túc, Lục Khiêm một hơi mua vài trăm vạn vật tư, đối với thành phố lớn này không tính là cái gì, mấy siêu thị và khu mua sắm lớn sẽ nhanh chóng lấy hàng từ kho bù lại.

Đặng Thanh mua vật tư tất nhiên là mua từ mấy khu vực xung quanh trấn, hắn làm việc rất nhanh chóng, cả trấn Thanh Đồng đều biết hắn mua cả đống vật tư trữ trong nhà. Trấn Thanh Đồng là một trấn công nghiệp nhỏ xuống dốc, năm này tháng nọ đất đai bị ô nhiễm không thể gieo trồng, nhà xưởng bỏ hoang, dòng nước ảm đạm, đất đai khô cằn, mạt thế chưa đến, nơi này đã có cảnh tượng cánh đồng hoang vu đất đai phế phẩm. Chính là bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng, trấn Thanh Đồng cùng với vài trấn nhỏ phụ cận không sản xuất lương thực, cho nên, lương thực cư dân trên trấn đều đến từ chính cửa hàng, siêu thị, Đặng Thanh này không khác gì tát ao bắt cá. Một khi thời cuộc đảo điên, Đặng Thanh thật sự cho rằng hắn có thể giữ được số lương thực đó sao? Thế nhưng, Đặng Thanh rất giảo hoạt, hắn dám làm như thế nhất định là có chỗ dựa.

Lục Khiêm tất nhiên không tốt bụng đi nhắc nhở Đặng Thanh làm gì, cho dù nhắc nhở, có khi người ta còn nghĩ mình là loại bụng dạ khó lường. Lục Khiêm cất xe vào nhà, đóng cửa lại. Trong nhà yên ắng, phòng bếp đèn sáng, Lục Khiêm cầm thức ăn chín đã mua trên đường vào.

"Meow, meow~"

Lục Khiêm vừa vào cửa, nhìn thấy hai móng mèo nhỏ bé, lông trên đầu hơi pha chút tạp sắc màu đen, đi xung quanh l*иg đậy đồ ăn trên bàn cơm, trên l*иg đậy đồ ăn để lại vài dấu chân nhỏ màu đen, rất chói mắt.

"Meo ngao ngao!" Mèo nhỏ thấy Lục Khiêm đột nhiên đến gần, sợ tới mức lông dựng đứng lên, trong đôi mắt to màu hổ phách tràn ngập sợ hãi, nhưng mùi đồ ăn "dụ mèo" như thế, đối với mèo con mới sinh đã ba ngày không có gì ăn như nó mà nói, cực kì hấp dẫn. Mèo nhỏ đói bụng muốn nổi điên, bày ra bộ dáng "nghé mới sinh một mình không sợ cọp", trước mắt Lục Khiêm xòe ra móng vuốt nhỏ yếu ớt dễ dàng bị xem nhẹ, đè thấp chân trước, ánh mắt trừng lớn, bày ra một tư thế tiến công.

Nó thật sự quá nhỏ, lại vừa đen vừa gầy, lông miễn cưỡng coi như sạch sẽ nhưng đã gần như mất đi độ sáng bóng, ánh mắt phô trương thanh thế màu hổ phách trừng to, nhìn đặc biệt vô tội đặc biệt đáng thương.

Mèo nhỏ vẻ mặt kinh ngạc lại cứng đầu, Lục Khiêm cảm thấy vừa lòng. Y mặc dù không phải là người tốt, nhưng cũng không biếи ŧɦái đến mức tranh chấp cùng một con mèo bình thường. Thấy nhiều tang thi thú ghê tởm trong mạt thế, thú biến dị hung tàn, Lục Khiêm cảm thấy mèo nhỏ bình thường trước mắt này rất đáng yêu. Nhưng mà, vật nhỏ đừng tưởng rằng bán bán manh* là có thể lấy được thức ăn từ trong tay y! (*: manh=moe=kawaii~)

Lục Khiêm phất phất tay, mèo nhỏ sợ hãi bật lên, từ trên bàn nhảy xuống, lăn một vòng, nhanh nhẹn đứng lên "vèo" một cái chạy trốn ra ngoài. Mở l*иg đậy đồ ăn ra, đồ ăn trên bàn còn dư lại, lúc Tiết Thần gọi điện cho y, y vẫn đang trên đường về trấn, xem ra Tiết Thần hẳn là không kịp đợi, ăn cơm chiều trước rồi đi ngủ.

Trên bàn có ba món ăn một món canh đơn giản, salad thịt trộn giấm, cá khô, nấm hương xào rau xanh, canh bí đỏ, hương vị lẫn màu sắc đều hoàn hảo, khó trách mèo nhỏ kia bị dụ không muốn rời đi. Tiết Thần vì lấy lòng Lục Khiêm, thường bỏ ra số tiền lớn mời đầu bếp về dạy mình nấu ăn, làm được mấy món ăn gia đình đơn giản.

Lục Khiêm nhiệt tình ăn, ăn được một nửa, Lục Tốn gọi điện thoại, hai anh em vừa mới nói hai câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai như gϊếŧ heo, người phụ nữ chủ nhân của tiếng thét ấy có lẽ đã thấy được chuyện rất kinh khủng, cho dù cách vài bức tường, cũng có thể nghe ra sự kinh hoảng và sợ hãi trong thanh âm của cô. Tiếng thét bên ngoài ngày càng nhiều, trên mặt đất cũng xuất hiện vài chấn động nho nhỏ.

"Anh, chỗ anh có chuyện gì thế?"

Này hẳn không phải động đất đi?

"Anh đi xem thử." Lục Khiêm buông bát đũa, từ lầu hai nhìn ra cửa sổ.

Chỉ thấy trên đường, không biết từ nơi nào chui ra hàng ngàn vạn con chuột, còn có mấy loài vốn nên ngủ đông như rắn, ếch, cóc vân vân cũng dốc toàn bộ lực lượng, không tính đến mèo, chó và một số động vật thông thường khác, cùng với một mảng chim khổng lồ từ xa bay đến che lấp cả trời, bay dọc theo con đường.

Rõ ràng rằng, các loài động vật đã đoán được sắp có động đất xảy ra. Trận động đất này có phạm vi lớn nhất toàn nhân loại, cho dù sau khi phát hiện virus X, nhân loại cũng chỉ cho rằng sau ba năm năm sẽ khôi phục lại như cũ. Trung Quốc ở nơi biển sâu cách xa tâm động đất, vốn tình hình tai nạn sẽ không nghiêm trọng, nhưng mấy công trình dang dở lỏng lẻo lại rất nhiều, tình hình tai nạn ngược lại còn nặng hơn nước Mỹ ở gần tâm động đất. Nhưng mà, so với một nơi khác được xây dựng trên hòn đảo giữa biển mà nói, bị động đất, núi lửa bùng nổ, sóng thần thay nhau thổi quét, cuối cùng hư tổn đến nửa quốc gia, thì Trung Quốc đây, vẫn là tốt hơn không ít.

Người trong trấn sợ hãi, từng nhà đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có người xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa sợ hãi lại tò mò, mấy đứa trẻ nhát gan và tiếng khóc đầy áp lực của nữ nhân vẫn vang lên trong trấn, thật lâu chưa tán đi.

"Là cuộc di chuyển lớn của động vật, điềm báo động đất." Lục Khiêm xuyên qua di động nói với Lục Tốn.

Kiếp trước, Lục Khiêm và Tiết Thần vẫn luôn trốn trong tòa nhà ở thành phố B, căn bản chưa thấy qua trường hợp động vật di chuyển lớn, nhưng mà, lúc này nhìn thấy, trong lòng cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Tại mạt thế, y không biết ở trong căn cứ xem qua bao nhiêu lần tang thi thú triều, ảnh chụp tang thi triều*, so với này khủng bố hơn nhiều. (*: làn sóng tang thi, kiểu như cuộc tấn công quy mô lớn của tang thi)

"Vậy anh không sao chứ?" Đầu bên kia của điện thoại Lục Tốn gấp gáp, nếu có thể, hắn rất muốn theo sóng điện từ của điện thoại bay đến bên cạnh anh trai.

"Yên tâm đi, anh ở trong nhà có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại em đấy, nhất định phải chăm sóc tốt chính mình, biết không?"

"Anh, em cũng không phải trẻ nhỏ, nhất định có thể chăm sóc chính mình." Lục Tốn hiện tại hối hận lúc trước ở trước mặt anh trai thường xuyên ra vẻ làm nũng, cái này làm mãi thành quen, anh trai xem hắn như đứa trẻ không bao giờ lớn, không biết... Ai, thật sự là thông minh bị thông minh hại mà.

Hai anh em lại nói chuyện một lúc lâu, đến khi di động Lục Khiêm hết pin, mới lưu luyến không rời cúp điện thoại. Làn sóng động vật duy trì hơn nửa tiếng cuối cùng cũng tan dần, mọi người kinh hoàng luống cuống chậm rãi từ trong nhà đi ra ngoài, tụ tập lại nước miếng bay tứ tung phát biểu ý kiến của mình.

Bởi vì mấy năm trước từng xảy ra động đất làm khϊếp sợ toàn quốc, mọi người đã xem không ít tin tức về cơn chấn động lạ trước đó, sôi nổi đoán đêm nay khả năng sẽ phát sinh động đất, trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong trấn nhân tâm hoảng sợ. Một số cư dân nhỏ tỉnh táo, lặng lẽ chạy về nhà cầm tiền tính đi mua chút đồ ăn về cất trong nhà. Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt, là quan niệm Trung Quốc truyền thừa mấy ngàn năm, đã muốn ăn sâu vào xương tủy, toàn bộ trấn Thanh Đồng trừ nhà Lục Khiêm, làm gì có nhà ai rảnh rỗi đi mua cả đống đồ về tích trữ?

Ông chủ của mấy cái tạp hóa, siêu thị cũng không ngu, e ngại hương thân quê nhà nét mặt già nua, tôi không vui thì tôi tăng giá, không ngại thì tôi lập tức đóng cửa nha? Qua đêm nay, giá trị của những vật tư trong tay sẽ tăng gấp đôi, đầu năm nay việc buôn bán không dễ dàng, có tiền không kiếm là tên ngốc, những tên chủ tiệm này ai mà chưa từng thử qua hương vị ngòn ngọt của một túi muối ăn mười đồng? Vì thế, những cửa hàng nhỏ trong trấn, vô cùng ăn ý sớm khóa cửa tiệm, mấy chủ cửa hàng trốn trong nhà, cất kĩ vật tư trong tay. (Bạn Raven9720 giải thích: Nghĩa là những ông chủ siêu thị tạp hóa biết sẽ có biến cố gì đó. Nên quyết tâm đóng cửa không bán nữa, tích trữ vật tư, đợi tình hình hỗn loạn mới tung giá bán cắt cổ, như một gói muối mà bán tới tận 10 đồng, cảm ơn bạn. )

Phòng ăn, mèo nhỏ thỏa mãn liếʍ nước thịt, cố gắng nhai ê ẩm chút thịt ngọt ngào, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi nó bị lạc mất mẹ, ăn được một bữa ăn thỏa mãn nhất.

Lúc Lục Khiêm trở lại phòng ăn, vừa lúc thấy cái mông mèo nhỏ xoay xoay, lắc cái đuôi, toàn bộ đầu nhỏ đều vùi trong đĩa thịt.

Ơ đậu má, mi dám trộm ăn thịt của ông đây!!!

"Meo ngao ngao!!!" Mèo nhỏ kêu thảm một tiếng, cố gắng vùng vẫy bốn chân, đáng tiếc mấy móng thịt nhỏ toàn bộ đều bị người nắm trong tay, càng giãy dụa càng đau, mèo nhỏ khó khăn tích góp từng chút sức một, hai ba lần liền kiệt sức. Nó sợ hãi trừng mắt nhìn khuôn mặt đen thui của người kia, sợ hãi dựng đứng đuôi, cả người run rẩy —— nó có phải sẽ giống mấy anh chị em khác của nó, bị người lột da lột lông băm nhỏ một cách tàn nhẫn? Nó chỉ là đói bụng thôi mà, nó chỉ là muốn ăn một chút gì thôi mà...

Tại mạt thế lăn lộn bảy năm, Lục Khiêm nhìn thấy vô số ánh mắt sợ hãi, lúc ấy ánh sáng nghịch chuyển, tầm mắt nhìn đến đôi mắt mèo màu hổ phách, trong lòng y đột nhiên có loại nặng nề và phiền toái nói không nên lời——

Mèo con với y, loài người với chúng thần đùa bỡn vận mệnh, cũng chỉ là kẻ đáng thương không hề có sức phản kháng mà thôi.

Lục Khiêm túm mèo nhỏ, nhanh chóng tìm được một cái l*иg sắt nuôi chim từ trong đống đồ linh tinh của ông ngoại, y thả mèo nhỏ vào l*иg, rồi khóa cửa l*иg lại. Cái l*иg nuôi chim này là ông ngoại từng dùng để nuôi Bát ca, Bát ca mập mập ngốc ngốc kia ông ngoại dạy nó một chữ 3 năm nó vẫn không học được, sau lại thừa dịp ông ngoại không để ý mà chạy trốn, còn ngu ngốc bay vài vòng trong trấn Thanh Đồng, bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm bắt được, lúc ông ngoại nghe được tin này mà chạy đến, Bát ca mập mạp đã bị vặt sạch lông, trở thành nồi thịt hầm hấp dẫn. Từ đó về sau, ông ngoại không nuôi chim nữa, cái l*иg nuôi chim được lau rửa sạch sẽ đặt vào đống đồ linh tinh không còn được thấy mặt trời.

Mèo nhỏ ngồi ngốc ở trong l*иg bất an, kêu meo meo meo không ngừng, móng vuốt lên xuống cào cào vào thanh sắt, ý đồ muốn trốn ra ngoài. Lục Khiêm cho tới bây giờ chưa từng nuôi mèo, không biết nên trấn an nó như thế nào, y cẩn thận kiểm tra l*иg sắt một chút, xác định mèo nhỏ trốn không thoát, y mới mang theo l*иg sắt một lần nữa trở lại trong phòng ăn.

Y tìm được một cái bát nhỏ, lắc mình tiến vào không gian, dùng bát hứng ít nước trong hồ, cầm một túi sữa bột đi ra, xé mở, đổ một chút sữa bột vào bát, thêm nước sôi, dùng thìa khuấy khuấy, nhất thời mùi sữa tỏa ra bốn phía.

Lục Khiêm cẩn thận đặt bát sữa vào trong l*иg sắt, mèo nhỏ hiếm khi ngoan ngoãn, đi vòng quanh bát, nhìn nhìn Lục Khiêm, cuối cùng không kiềm lòng được, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếʍ sữa.

"Meo meo..." Đối với một con mèo vừa cai sữa không bao lâu, trước mặt đặt sữa ngọt ngào hơn gấp mấy lần so với sữa mèo mẹ của nó, mèo nhỏ nhanh chóng buông lỏng cảnh giác, một bên liếʍ sữa, một bên đề phòng trừng Lục Khiêm vài lần, bụng nhỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy chậm rãi căng lên.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của nó, Lục Khiêm nhịn không được nở nụ cười: "Chỉ biết kêu "meo meo meo", về sau sẽ gọi nhóc là Mèo Con."