Lục Khiêm đưa l*иg sắt nhốt mèo cho Tiết Thần ôm, nhìn anh nói: "Anh ở bên ngoài chờ tôi, tôi vào xem trước."
"Cậu ở bên ngoài, tôi đi vào." Tiết Thần đẩy l*иg sắt lại, kiên định nói.
"Đừng lề mề, anh bây giờ đứng còn không nổi, đi vào thêm phiền sao?" Lục Khiêm nói: "Được rồi, nếu tình huống không tốt, tôi sẽ lập tức gọi anh." Nói xong, không đợi Tiết Thần cự tuyệt, đã cầm đèn pin đi vào.
Đẩy cánh cửa khép hờ, trong phòng lộn xộn, chấn động liên tục, âm thanh đất đá rơi xuống không ngừng vang lên, nghe cực kì khủng bố. Lục Khiêm đi vài bước, trong không khí bay đến một mùi máu tươi như có như không, tâm y niệm niệm, trên tay nháy mắt xuất hiện một cây đao dã chiến. Nắm đao, Lục Khiêm cẩn thận đi về phía ngọn nguồn mùi máu tươi—— một căn phòng thoạt nhìn giống phòng ngủ, ngọn đèn trắng bệch xuyên thấu cánh cửa khép hờ, cảnh tượng đằng sau cánh cửa giống như địa ngục nhân gian.
Trong phòng ngủ chật hẹp cũ nát, thảm lót sàn màu hồng kiểu cũ đã sắp biến thành màu đen, mép giường có một đoạn ruột, hai tang thi một già một trẻ đang hưng phấn gặm thi thể trên giường, bỗng nhiên cảm nhận được mùi của người sống, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lục Khiêm.
Tang thi nhỏ dáng người gầy yếu ghé nửa người vào trên giường, một thân máu thịt cùng dạ dày bị mở ra, con mắt màu xám tro gắt gao "nhìn chằm chằm" Lục Khiêm, khuôn mặt trẻ nhỏ vô tội dính đầy máu thịt lộ ra một vẻ khao khát, trong cổ họng phát ra tiếng hô tê tê. Lão tang thi có lẽ hóa thành tang thi trước, nửa mặt bên trái đã bị gặm trơ xương, dưới ánh đèn có thể xuyên thấu qua một nửa khuôn mặt còn sót lại chút thịt mà nhìn ra đó là ông Hoàng. Bọn họ bỏ lại thi thể trên giường, duỗi hai tay gào thét nhào về phía Lục Khiêm.
Loại tang thi cấp thấp này động tác tốc độ không nhanh, đi lại tập tễnh, trừ khứu giác và thính giác mạnh thì không còn đặc điểm gì, người đã có kinh nghiệm sẽ đối phó không quá khó khăn. Lục Khiêm nắm chặt đèn pin, lắc mình một cái tránh được tang thi nhỏ, tay phải đưa lên, đao dã chiến xuyên thủng ót nó, Lục Khiêm rút đao, thuận thế đá văng lão tang thi.
Cơ thể của y chưa được mạt thế rèn luyện nên vẫn yếu ớt, không đủ sức, lão tang thi lui lại hai bước, rồi tiếp tục nhào đến. Lục Khiêm nhanh tay ném đao dã chiến, mũi đao cắm thẳng vào mắt trái của lão tang thi, đâm xuyên qua hộp sọ, máu đen chảy ra đầy đất.
Lục Khiêm mới vừa rút đao dã chiến ra, động đất đột nhiên mạnh hơn, căn nhà đã bị phá gần nát không còn sức lực chịu đựng nữa, lấy một loại tốc độ cực nhanh sụp xuống...
Lục Khiêm lập tức nhìn ra cửa, ngẩng đầu liền thấy ——
Phắc, cái tên Tiết Thần ngu ngốc kia, lúc này lại đâm đầu chạy vào trong!
"Ngây ngốc làm cái gì, quay đầu, chạy!" Lục Khiêm một tay giữ chặt Tiết Thần đang chạy vào trong, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời chạy đi, chân trước mới vừa bước ra khỏi căn nhà, sau lưng ầm vang một tiếng, căn nhà sụp nát.
"Con mẹ nó đầu anh có vấn đề hả? Nhìn cái nhà sắp sập đến nơi mà đm còn muốn chạy vào bên trong, anh chán sống đến phát điên à?" Lục Khiêm nghĩ đến cảnh vừa rồi Tiết Thần không muốn sống chạy vào bên trong, trong đầu hiện ra hình ảnh kiếp trước anh giúp y chặn tang thi, tức giận đỏ mắt, lý trí đóng băng, quả thực hận không thể đi lên đập cho anh một trận.
"Là tôi điên là tôi sai, Tiểu Khiêm, cậu ngàn vạn lần đừng nóng giận." Tiết Thần nhanh chóng nhận sai, đời này lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục Khiêm giận như vậy, lần đầu tiên biết khi Tiểu Khiêm nổi điên đáng sợ thế nào, giống một con sư tử nhỏ đang phẫn nộ, rất có loại xúc động muốn nhào lên cắn anh hai cái.
"Tiểu Khiêm, xin lỗi, tôi quá lo lắng cậu. Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"
"Anh không cần phải..." Nhìn vẻ lo lắng hối lỗi trên khuôn mặt Tiết Thần, Lục Khiêm trong lòng mềm nhũn, cuối cùng nuốt lại lời nói sắp ra đền đầu lưỡi vào, rầu rĩ trả lời: "Không có việc gì."
"Gia đình Na Na..."
"Chết rồi, lúc tôi vào họ đều đã biến thành tang thi." Lục Khiêm thấp giọng nói: "Lúc về hãy nói khi chúng ta đến đây thì căn nhà đã sụp, không cứu được người, đừng nhắc đến tang thi."
Tiết Thần đến hiện tại chỉ mới gặp chó tang thi, những thứ đó tuy rằng không phải tang thi chân chính, nhưng có thể xác định trấn Thanh Đồng đã không còn an toàn, người trong trấn nhỏ bị biến thành tang thi hoặc sắp biến thành tang thi tuyệt đối không chỉ có mỗi nhà này.
Anh chỉ đi theo Lục Khiêm ghé qua trấn Thanh Đồng mấy lần, không quen thuộc lắm với cư dân trong trấn, nhưng có thể khẳng định, cư dân trong trấn sống ở đây đã vài thập niên thậm chí lâu hơn, quan hệ lẫn nhau rất phức tạp đến mức người ngoài như anh tuyệt đối không thể tưởng tượng. Nếu anh nói có tang thi xuất hiện, người dân không những không tin, có khi còn nghĩ anh bụng dạ khó lường. Tiết Thần tự hỏi anh không phải chúa cứu thế vĩ đại, không phải thánh nhân với thuyết giáo "trừ khi người trong thiên hạ phụ ta, chứ ta không phụ thiên hạ", anh chỉ là một thanh niên bình thường của Trung Quốc, anh chỉ có thể lo cho thân mình trước, rồi mới nghĩ đến thiên hạ.
Anh đủ thông minh để hiểu, hiện tại anh không có gì trong tay, tùy tiện nhắc đến tang thi sẽ đem đến tai họa cho hai người họ, anh xảy ra chuyện thì không nói, nhưng Tiểu Khiêm phải sống thật tốt. Điều khiến anh để ý và không muốn thừa nhận nhất là, việc anh sinh bệnh luôn luôn làm cản trở Tiểu Khiêm.
Nếu không phải anh đang bệnh, Tiểu Khiêm nhất định mới sáng sớm đã đi tìm thằng nhóc Lục Tốn kia! Cái tên cuồng anh trai đáng ghét, chắc bây giờ cậu ta đang ghen tị với mình lắm, hừ! Vừa nghĩ đến khuôn mặt bị đả kích của Lục Tốn, rồi nghĩ địa vị của anh trong lòng Tiểu Khiêm không hề thấp hơn tên kia, lòng Tiết Thần bắt đầu lâng lâng hạnh phúc....
"Tiết Thần, tôi đang nói chuyện với anh đấy, có nghe không?" Lục Khiêm cau mày nói, vẻ mặt của Tiết Thần đột nhiên lúc sáng lúc tối kỳ kỳ quái quái là sao? (đang tự bổ não đó em :3)
Tiết Thần vội gật đầu nói: "Có, cứ làm theo lời cậu đi."
Không chỉ có hai người Lục Khiêm cứu người thất bại, Đặng Thanh cùng La Đại Sinh cũng không thể cứu người được, vừa rồi động đất phá hủy sạch hết mấy ngôi nhà trên trấn, mà nhà của ba gia đình này trùng hợp đều chấn sụp.
Lúc La Đại Sinh quay về chân đi khập khiễng, ống quần dính vết máu, sắc mặt trắng bệch, xem ra là bị thương. Đặng Thanh tuy rằng không bị thương, nhưng sắc mặt xanh trắng cực kỳ khó coi, môi tái nhợt, tay giấu trong ống tay áo run run, bộ dáng sợ hãi.
Lục Khiêm và Tiết Thần về trễ nhất khuôn mặt lại càng khó coi, vẻ mặt đau khổ kịch liệt nói không thể cứu kịp. Mà cho dù vậy, điều những người khác lo lắng là nhà mình có bị sụp hay không, còn người có nhà bị sụp đau đớn như chết đi sống lại, mọi người yên lặng cầu xin trận động đất này nhanh kết thúc.
Có vẻ như trời cao nghe được khẩn cầu bi thương của bọn họ, động đất đã duy trì được 34 phút rốt cuộc cũng dừng lại, mọi người chưa kịp vui sướиɠ, một cơn gió lạnh vô cùng hỗn loạn và một cỗ nước biển đặc biệt ập đến, xảy ra nhanh đến mức khiến người ta lạnh thấu tâm. Vài tia chớp tím đỏ sắc bén cắt ngang qua trời cao, sấm sét nổ vang, mưa to tầm tã hỗn loạn, hạt mưa băng từ trên trời giáng xuống, nửa giây cũng không ngừng, không cho người ta kịp thở.
Mưa băng gió lạnh sấm sét, người lớn bị lạnh đến sợ, bọn trẻ con càng sợ huhu khóc lớn, người già thì vẻ mặt đau thương, nhỏ giọng thành kính khấn cầu Phật tổ phù hộ, trong lúc nhất thời không khí xung quanh trở nên lộn xộn. La Đại Sinh và Đặng Thanh đều hoang mang lo sợ, làm gì có tâm trạng lo liệu sắp xếp cái gì. Lục Khiêm lặng lẽ lôi kéo Tiết Thần, nhìn anh một cái, rời khỏi đám người đi về nhà. Lục Khiêm nhớ rõ trận động đất này qua đi tuy rằng dư chấn không ngừng, nhưng không có nguy hiểm gì, so với việc ngu ngốc đứng hứng mưa ngoài đường, không bằng về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, thừa dịp hiện tại nhân tâm thế đạo chưa vỡ nát, dưỡng tinh thần cho tốt, làm khởi động cũng không tồi.
Lục Khiêm bọn họ vừa đi, người trong trấn cũng lục tục về nhà, cho dù không dám ngủ trên giường, ít nhất ở nhà còn có quần áo ấm áp có thể che mưa chắn gió, nếu lại có gì xảy ra thì chạy khỏi nhà là được, trong trấn toàn người già trẻ nhỏ, không thể chịu được mưa gió kiểu này. Những người nhà đã sụp chỉ có thể ở nhà nhà hàng xóm hoặc họ hàng, chỉ chốc lát sau, đám đông đã giải tán.
Động đất đã phá hủy toàn bộ ống dẫn khí gas và hệ thống cung cấp điện, cư dân trong trấn không có điện và gas để dùng. Trước động đất Lục Khiêm đã đổ đầy nước mấy thùng đựng cỡ lớn, đêm nay mưa to sẽ kéo dài, tạm thời không cần lo lắng nước không đủ dùng. Bởi vì mất điện mất gas, trong nhà không có nước ấm dùng, Lục Khiêm và Tiết Thần chấp nhận nước lạnh thấu xương, chiến đấu mà tắm, thay áo lông nhung ấm áp, lại dọn một chút đồ vật trong nhà, rốt cuộc cảm thấy ấm lại .
"Tiết Thần, anh ngủ trước đi, tôi gác đêm, có tình huống gì sẽ gọi anh."
"Mấy ngày gần đây toàn ngủ, hiện tại không buồn ngủ chút nào, còn cậu đã hai ngày rồi không hề nghỉ ngơi, cậu đi ngủ đi, để tôi gác đêm." Tiết Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Khiêm, đau lòng rất nhiều âm thầm tự trách chính mình vô dụng, anh luôn luôn làm liên lụy Tiểu Khiêm.
Trong thần thoại, Na Tra lóc thịt trả mẹ lấy xương trả cha sau đó ký sinh vào hoa sen rồi sống lại*, như vậy không phải nói lên ý nghĩa là muốn tiến hóa thì phải bỏ đi thai cốt phàm tục sao**? Lục Khiêm đã từng trải qua giai đoạn thức tỉnh dị năng, đau đớn xương thịt đứt từng khúc ruột sống không bằng chết, ký ức của y vẫn còn mới mẻ, Tiết Thần hiện tại vừa mới bắt đầu tiến hóa, những ngày thống khổ còn ở phía sau, hiện tại cần được nghỉ ngơi dưỡng sức chính là anh chứ không phải mình.
(*: thần thoại của Na Tra nếu các bạn muốn biết có thể tìm Wiki để đọc, vì nó rất dài nên mình không thể chèn vào đây được. **: nghĩa là muốn tiến hóa thì nhất định phải trải qua giai đoạn thay da đổi thịt bỏ đi da thịt phàm trần bình thường)
"Cho anh đi ngủ thì anh đi đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Anh hiện tại đứng cũng không vững, còn canh đêm cái gì? Nhanh chóng khỏe lên cho tôi, tôi còn phải chờ anh mạnh mẽ lên, cùng tôi đi thành phố A tìm Tiểu Tốn nữa."
Tiết Thần nói thầm: "Tiểu Khiêm, cậu thật sự càng ngày càng hung dữ ..." Tiết Thần cảm thấy giống như trong một đêm Tiểu Khiêm bề ngoài tao nhã nhưng thật ra rất ngốc đột nhiên biến mất, cái sự cố chấp ngược lại không hề thay đổi, tính cách trở nên mạnh mẽ hơn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia ngẫu nhiên còn hiện lên ánh sáng sắc bén lạnh lùng, ngôn ngữ hành động cũng trở nên càng thần bí, nhưng Tiểu Khiêm như vậy đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác... Oh, no, Tiểu Khiêm đến giờ vẫn chưa hiểu được lòng anh, anh lại cảm thấy mình lún càng ngày càng sâu, cuộc sống sau này tính sao bây giờ?!
Tiết Thần cự cãi trong chốc lát, cuối cùng bị Lục Khiêm đuổi đi ngủ.
Mèo nhỏ lông ướt đẫm lạnh cóng vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp kêu cả buổi, rốt cuộc làm cho Lục Khiêm chú ý. Lục Khiêm mở l*иg sắt, thả nó ra ngoài. Mèo nhỏ đã sắp bị đông cứng, hiếm khi ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lông không nhúc nhích, Lục Khiêm thuận tay cầm một cái khăn, từng chút một lau lau lông của mèo nhỏ, lau lau chà chà, y đột nhiên phát hiện màu lông tạp sắc trên đầu mèo nhỏ có gì đó không ổn.
Y lấy đèn pin trên bàn trà, chiếu chiếu, màu lông lộn xộn trên đầu mèo con vậy mà biến mất hơn phân nữa, lông tạp sắc còn lại cũng bắt đầu biến đen, màu lông hoàn chỉnh đen mượt sáng bóng hơn lúc đầu. Chẳng lẽ nước trong hồ kia còn có tác dụng gì đặc biệt sao?
Đặng Thanh về đến nhà, thay đổi quần áo, leo lên giường trùm chăn, toàn thân vẫn run rẩy không ngừng.
Vương Lỵ vợ hắn ngồi cạnh hắn, nhấn vào ấn đường đang nhăn lại: "Thanh, anh không sao chứ?"
Đặng Thanh còn đang đắm chìm trong hình ảnh hoạt tử nhân mà lúc nãy hắn ta nhìn thấy, bỗng nhiên nghe được vợ hắn nói chuyện, sợ tới mức xém tí nhảy dựng lên, giật mình nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đang mang vẻ lo lắng thân thiết của vợ, trong lòng ấm áp, cảm xúc sợ hãi ổn định lại. Hắn chỉ là con trai một công nhân trong cái trấn nhỏ này nhưng có bản lĩnh cưới được một thiên kim đại tiểu thư, lý nào lại sống không nổi? Loạn thế xuất anh hùng*, hiện tại chỉ sợ ít ai biết được chuyện về tang thi, đây không phải là cơ hội tốt ngàn năm có một cho hắn sao? (*: thời loạn lạc sẽ tạo ra anh hùng)
Hắn hiện tại phải nhanh chóng tính toán, chỉ cần hắn có thể bắt được cơ hội này, những tên em vợ cậu vợ cao cao tại thượng kia, đều mẹ nó toàn bộ đi gặp quỷ thôi! Vừa nghĩ tới tương lai có thể đem anh em cha mẹ cô chú mắt chó nhà mẹ đẻ của Vương Lỵ hung hăng dẫm dưới chân, trong lòng hắn có một loại cảm giác hưng phấn nói không nên lời, tang thi, nào có đáng sợ như trong TV diễn đâu chứ.
Nghĩ đến ba con tang thi lúc nãy bị hắn dùng dao đâm não văng khắp nơi, Đặng Thanh tươi cười thỏa mãn quái dị: "Không có việc gì, bảo bối, vừa rồi đi cứu người nhìn thấy căn nhà sắp sập xuống, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, nếu anh mất, trên thế giới này sẽ không tìm thấy người thứ hai có thể yêu em như anh, vậy em sẽ đau khổ thương tâm, cho nên anh cố sức lực liều lĩnh vọt ra. Lily*, là em đã cứu anh, em là thiên sứ độc nhất vô nhị trong cuộc đời anh." (*: tên tiếng Anh của Vương Lỵ)
Vương Lỵ trên mặt ửng đỏ, tim nhảy loạn, từ khi mất đi con trai bảo bối đã lâu rồi Thanh không nói lời tâm tình với cô, cô còn tưởng rằng... Thanh, vẫn yêu cô nhất.
Đặng Thanh thuận thế ôm Vương Lỵ đang thẹn thùng vào lòng, ôn nhu nói: "Lily, chuyện của con là ngoài ý muốn, em đừng trách ba mẹ, bọn họ yêu thương cháu trai như vậy, chuyện xảy ra khiến trong lòng họ còn khổ sở hơn chúng ta gấp mười lần. Nhìn ba hiện tại điên điên khùng khùng, trong lòng anh thật sự rất khó chịu, em đại nhân đại lượng tha thứ cho hai người già bọn họ, được không?"
Vương Lỵ nhớ tới con trai bị chó sói của Đặng gia nổi điên cắn chết, trong lòng đau đớn không thôi, con của cô mới ba tuổi, mới ba tuổi mà thôi, thế nhưng bị chó điên cắn chết, nghĩ đến con trai thương tích đầy mình sắp bị chó cắn chết cất tiếng yếu ớt: "Mẹ, con đau..." Nước mắt Vương Lỵ không ngừng rơi.
Đặng Thanh hôn Vương Lỵ, an ủi cô: "Ngoan, không khóc. Chúng ta hiện tại nỗ lực, nói không chừng con sẽ trở lại trong bụng em..."
"Đáng ghét, a... Đừng có sờ vào đó..."
Sau một lần mây mưa, Đặng Thanh ngâm chim cúc cu trong cơ thể Vương Lỵ hưởng thụ dư vị cao trào, một bên bắt đầu âm hiểm tính toán.
La Đại Sinh về đến nhà, xanh mặt không nói được một lời vào phòng khóa cửa, ngồi ở mép giường kéo ống quần lên, theo ánh sáng mờ nhạt của đèn pin nhìn thấy, miệng vết thương bị cắn trên chân vừa sưng vừa đau, đã sắp biến thành màu đen, máu chảy ra từ miệng vết thương là màu đỏ sậm, mang theo một mùi vị hôi thối giống trên người những hoạt tử nhân.
Đèn pin trong tay thẳng tắp lăn trên mặt đất, xong rồi, chẳng lẽ gã sắp biến thành một con quái vật, biến thành tang thi đáng sợ?!
Không không không, gã còn chưa sống đủ, con gã vẫn chưa sinh ra, cha mẹ gã vẫn phải dựa vào gã, gã tuyệt đối không thể chết như vậy!