Lục Khiêm ngủ rất ngắn, mới vừa ngủ hai giờ, đã bị âm thanh khóc la trên đường bên ngoài đánh thức. Y đứng dậy chạy đến cửa sổ, hé hé rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Ở trên đường không ít người vây xem, đám đông ồn ào chỉ trỏ thấp giọng bàn tán, Lục Khiêm nhìn một lát, hiểu được đại khái câu chuyện.
Lão Đặng gần như điên rồi, bất ngờ dùng một gậy sắt lớn đập chết con chó nhà lão Lý hàng xóm, một con chó bình thường không có giá trị gì, nhưng cháu gái của lão Lý rất thích con chó này, nhìn lão Đặng đánh chết con chó của nó, đầu tiên là bị dọa, nhìn chó nhỏ chết máu chảy đầy đất, lại bắt đầu gào khóc. Bà nội của nó tại trấn Thanh Đồng nổi danh là hung dữ, lúc này nghe tiếng khóc la ầm ĩ nên trách mắng nó.
Gần đây bởi vì số lượng những người bị "sốt cao" đột nhiên tăng nhanh, khiến lòng người hoảng sợ, hai ngày trước quốc gia thống nhất quy định cho phép từ đại học đến tiểu học đều nghỉ mười ngày, chờ qua tết nguyên đán tình hình bệnh dịch ổn định sẽ đi học lại, bởi vậy, lúc này trên trấn có nhiều trẻ con lắm.
Lũ trẻ không hiểu chuyện lại còn được người nhà dung túng, vây quanh lão Đặng mắng ông là kẻ điên, có đứa lá gan lớn còn lấy đá ném vào đầu ông, nhưng vì đứa trẻ lớn nhất ở đây cũng chỉ mới mười tuổi, nhỏ nhất mới ba bốn tuổi, cho nên dù đánh chửi thế nào cũng không tạo ra thương tổn nặng cho lão Đặng. Lão Đặng trên mặt tươi cười khô khan, vẻ mặt có chút dại ra, nhưng trong tay ông vẫn đang cầm gậy sắt dính đầy máu nên đám người lớn vẫn âm thầm đề phòng.
Đỉnh điểm cao trào của trò khôi hài này là khi con trai của lão Đặng – Đặng Thanh dẫn theo vợ về bước xuống từ ô tô, lão già Lý đang khóc càng ra sức khóc to, vợ Đặng Thanh vẻ mặt chán ghét rút 300 đồng ra bồi thường cho cháu gái của lão, Đặng Thanh thì kéo lão Đặng sưng nửa đầu về nhà.
Lục Khiêm nhìn thấy trên gương mặt vợ của Đặng Thanh tỏ vẻ ngạo mạn và chán ghét khinh thường, Đặng Thanh sắc mặt cũng không dễ nhìn, trong chốc lát, Đặng Thanh lái xe vào nhà, đóng cửa, đem hết thảy tầm mắt tò mò ngăn cách bên ngoài. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Lục Khiêm chưa hề nhìn thấy đứa cháu thông minh đáng yêu mà Đặng gia cưng chiều, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân lão Đặng nổi điên?
Chậc, dù có thấy hay không thì cũng liên quan gì đến y đâu nhỉ? Tuy nhiên, cuộc sống của Đặng Thanh thời gian này đang êm đẹp, lại bỗng dưng mang theo vợ quay về trấn này, có chút quái lạ. Trong trí nhớ mơ hồ của Lục Khiêm, Đặng Thanh là một người tâm kế, rất khéo léo đưa đẩy, vì leo lên vị trí cao mà không từ thủ đoạn, người như vậy bỗng dưng quay về đây ở, y phải chú ý cảnh giác mới được. Tiết Thần hiện tại "bệnh" nặng, trong khoảng thời gian hỗn loạn sắp tới kia, căn bản không có cách nào rời đi, phải ở tạm trấn Thanh Đồng trốn tránh một thời gian.
Nghĩ về mạt thế sắp đến, Lục Khiêm trong lòng bất an không ngủ được, y mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. Cửa phòng Tiết Thần khép hờ, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn, Tiết Thần nằm ở trên giường ngủ say, lông mày nhíu lại, thoạt nhìn trông rất đau khổ.
Gen của nhân loại đã đình trệ mấy nghìn năm, bởi vì virus lạ, đột nhiên bắt đầu tiến hóa, quá trình này tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Lục Khiêm khép cửa xuống lầu, trong phòng bếp bay ra mùi thơm, bước chân của y không tự giác lệch khỏi quỹ đạo. Trong nồi cơm điện đặt ở phòng bếp đầy cháo, trên bàn cơm còn có một vài món ăn chế biến từ thịt, phía dưới chén đĩa đè một tờ giấy, Lục Khiêm rút tờ giấy ra, trên giấy viết: nhớ hâm nóng đồ ăn rồi mới ăn. Mặt sau kèm theo một kí hiệu mặt cười ngốc ngốc. Khóe miệng Lục Khiêm nhịn không được cong lên, mặc kệ trước mạt thế hay sau mạt thế, Tiết Thần vẫn chăm sóc y ân cần, đời này có thể gặp gỡ người anh em như vậy, đáng giá.
Lục Khiêm tình nguyện dùng "tình anh em" để lừa mình dối người, hòa tan những tích tụ trong lòng y, nhanh chóng uống cháo, giải quyết một bàn đồ ăn toàn thịt, sờ sờ bụng nhỏ phình to, thoả mãn.
Trấn Thanh Đồng là một trấn công nghiệp nhỏ xuống dốc, nếu mạt thế không đến, sang năm nhà nước sẽ đầu tư vài triệu cho nơi này, không hề nghi ngờ sẽ phát triển nơi này lần thứ hai phồn vinh trở lại. Nhưng mà, trấn nhỏ đã định trước đợi không được ngày hôm đó đến, hiện tại ở đây khắp nơi toàn những con đường xi măng gồ ghề, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe tải lớn gào thét chạy qua, âm thanh lốp xe ma sát mặt đất, tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ, kết hợp với nhau vô cùng chói tai. Người dân trong trấn sớm quen rồi, vẻ mặt chết lặng, tiếp tục công việc đang dở tay. Cũng sẽ có vài đứa trẻ nghịch ngợm, mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn những "quái vật" to lớn ấy chạy qua.
Tại trấn nhỏ rách nát này, chiếc Land Rover sang trọng của Lục Khiêm nhìn qua có vẻ rất hấp dẫn. Ông của Lục Khiêm họ Ngô, gọi là Ngô Phàm, là người Hoa Kiều duy nhất đem tài sản về trấn công nghiệp nhỏ này kinh doanh nhà máy, người nhã nhặn lại có văn hóa, nói chuyện hài hước lại bình dị gần gũi, đối xử với công nhân hay hàng xóm đều rất tốt, trong trấn nhỏ được mọi người yêu quý, gọi từ Ngô ca đến Ngô lão, cho tới bây giờ vẫn thân cận mà không mất đi cung kính.
Đáng tiếc, lúc hai anh em Lục vừa mười chín tuổi thì ông mất, đến hiện tại đã ba năm. Bởi vì không khí ở trấn nhỏ không tốt, vợ ông đã qua đời trong căn nhà của ông tại trấn nhỏ, còn ông đến tuổi già, vẫn ở vùng ngoại thành dưỡng lão, rất ít khi về trấn nhỏ, người đi trà lạnh, còn có ai nhớ rõ ông đâu. (đoạn này ý là vợ của ông mất trước, rồi ông dọn ra khỏi trấn, sau đó ông mới mất)
Thời gian Lục Khiêm Lục Tốn sống tại trấn nhỏ cũng không nhiều, khi còn bé vẫn sống với cha mẹ, sau đó cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, sống cùng ông bà nội chỉ nhận được khinh thường và đối xử lạnh lùng, ông bà ngoại nhịn không được nên dẫn bọn họ đến trấn nhỏ ở. Anh em bọn họ ở chỗ này sống hơn ba năm, bà ngoại mất, lại bởi vì chuyện học trung học và nhiều nguyên nhân khác nhau, ông ngoại dọn ra khỏi trấn nhỏ, nhà xưởng ông kinh doanh sớm đã chuyển nhượng giá cao, cho nên không còn gì nuối tiếc, trực tiếp mang theo tiền dẫn bọn họ dọn đến thành phố B, mua một biệt thự nhỏ mà ở.
Lục Khiêm và Lục Tốn rất thích cái trấn nhỏ này, nơi này mặc dù hoàn cảnh không tốt, nhưng dù sao cũng đã cho họ một ngôi nhà ấm áp, bọn họ vẫn nhớ tình nhớ người, cho nên sau khi dọn đến thành phố B ở, bọn họ hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều trở lại trấn sinh sống một khoảng thời gian.
Bởi vì thời gian hàng năm ở đây không dài lắm, bọn họ không thân thiết với dân trong trấn, nhiều nhất chỉ nhớ được mặt nhau. Hơn nữa Ngô Phàm có tiền lại có thân phận, mặc cho ông có tiếp xúc thế nào với mọi người, vẫn không hòa nhập hoàn toàn với cư dân trong trấn.
Rất nhanh, Lục Khiêm trong ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người, phóng Land Rover ra khỏi khu dân cư, tăng tốc độ đuổi kịp xe tải lớn chở than đi phía trước. Y bóp còi, phất phất tay với lái xe, ý muốn lái xe dừng lại bên đường.
"Người anh em này, cừ thật, xe này không tồi nha, tìm tôi có chuyện gì?" Lái xe nói tiếng phổ thông lớ ngớ mang theo âm thanh dày đặc giọng Đông Bắc, hắn đánh giá Lục Khiêm, dáng người cao 1m78, trông giống mấy người nổi tiếng trên TV, trông nhỏ con không khỏe mạnh như hắn, tuổi thoạt nhìn chắc khoảng 20, vậy mà có thể lái con xe xịn như vậy, chậc chậc, đầu năm nay phấn đấu cỡ nào cũng CMN* không bằng mấy kẻ nhà giàu.
( *nguyên gốc là TM: từ chửi tục)
Lục Khiêm đi thẳng vào vấn đề: "Than này của anh là bán cho nhà ai hả?"
Lục Khiêm lần này ra khỏi nhà là muốn đi tìm than cốc, không nghĩ tới "đang buồn ngủ có người đưa gối đầu"*, vậy mà trùng hợp có thể gặp được xe chở than cốc. Con người tàn phá thiên nhiên không chút kiêng kị cuối cùng tự gieo báo ứng cho mình, đến mạt thế ngoại trừ tai họa của nhân loại**, thiên tai cũng kéo đến liên miên không ngừng, không từ mà biệt, luồng không khí lạnh như mùa đông quanh năm có thể đông chết rất nhiều người.
(*: như cầu được ước thấy; **: tai họa của nhân loại là bùng nổ dịch bệnh tang thi, còn thiên tai là mưa gió động đất sóng thần biến đổi khí hậu v.v...)
Chỉ có thể đốt củi sưởi ấm, nhưng bằng năng lực của người bình thường thì cần bao nhiêu củi cho đủ để sưởi ấm qua hết mùa đông? Bao nhiêu người vì đốn củi mà đã chết ở trên núi. Về phần than đá, khai thác rất khó khăn, mà cho dù khai thác được, cũng bị quân đội hoặc là các căn cứ sinh tồn lớn chiếm dụng, dùng để hoạt động công nghiệp quân sự, còn những người muốn có than đá để sưởi ấm sinh sống, không thành vấn đề, dùng tinh hạch hoặc là vật tư đến các căn cứ trao đổi, giá cả có thể thương lượng.
Bởi vì nguồn năng lượng đặc biệt trong tinh hạch, sau khi dị năng giả xuất hiện, tinh hạch trở thành đơn vị trao đổi thông dụng hơn cả hoàng kim, chỉ cần bạn có đủ tinh hạch, tại mạt thế bạn có thể đổi bất kỳ thứ gì. Nhưng tinh hạch là mấu chốt tiến hóa của dị năng giả, có bao nhiêu dị năng giả chịu dùng tinh hạch để đổi đồ đâu? Mặc kệ người khác như thế nào, dù sao y và Tiết Thần đời trước rất luyến tiếc dùng tinh hạch đổi đồ.
"Chỉ cung cấp cho mỗi huyện N."
Huyện N cách trấn Thanh Đồng không xa lắm, so với trấn Thanh Đồng xuống dốc, công nghiệp của huyện N lại phát triển không ngừng, cực kỳ nổi danh với những khu vực xung quanh. Trên con đường từ trấn Thanh Đồng đến huyện N có ít người sinh sống, bởi vì tương đối hẻo lánh nên cảnh sát giao thông hiếm khi đến kiểm tra, là đoạn đường thích hợp cho các xe chở quá tải, con đường này đối với dân bản xứ và mấy lão lái xe cũng không bí mật gì.
"4 vạn, bán xe than này cho tôi." Lục Khiêm hài lòng việc lái xe không phải người địa phương, chuyện này nghĩa là nếu bán hết xe than này, trong vòng hôm nay anh ta không thể nào lại vòng về để chở xe khác trở lại đây, về phần sau này, hẳn là càng không thể về nơi này.
Lái xe trên mặt rõ ràng hiện lên sự tham lam, xe than này tổng cộng mười hai tấn, hắn chạy rất xa để lấy than về bán mà chỉ nhận được ba bốn ngàn đồng tiền phí, còn phải dùng tiền vốn của mình để lấy than, nếu bây giờ bán cho thanh niên trước mắt, hắn có thể lời hơn hai vạn, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra? Đương nhiên, lái xe chạy đường dài nhiều năm, cũng là người từng trải, tuy rằng hắn không biết người phú nhị đại* này chặn đường mình mua số lượng lớn than để làm gì, nhưng chỉ cần có tiền trả cho mình, hắn ngu gì không bán? Có tiền không kiếm đó là tên ngốc!
(*: thế hệ giàu có thứ 2, ý chỉ những đứa con thừa kế tài sản mà cha mẹ giàu có để lại)
"Tôi muốn tiền mặt, 4 vạn rưỡi thì bán." Lái xe cố lên giá.
Lục Khiêm từ trong bao tiền lấy ra một xấp nhỏ tiền mặt: "4 vạn rưỡi thì 4 vạn rưỡi, bây giờ tôi đưa trước một vạn đặt cọc, anh lái xe chạy theo tôi."
"Thành giao!" Lái xe nhận tiền mừng rỡ.
Lục Khiêm chạy Land Rover đến một nhà máy bỏ hoang ở một hẻm nhỏ của trấn Thanh Đồng, nhà máy hóa chất này là nhà máy công nghiệp mà trước kia ông ngoại của Lục Khiêm kinh doanh, sau ông chuyển nhượng giá cao, đối phương kinh doanh không tốt, không quá vài năm thì phá sản, bị xiết nợ nên nhà máy cũng bị ngân hàng thu hồi, lại không thể bán đấu giá ra ngoài, cứ thế mà bị bỏ hoang.
Lái xe đổ than xuống khoảng đất trống mà Lục Khiêm chỉ định, nhận tiền, rồi vui vẻ cùng Lục Khiêm lời nói khách sáo: "Người anh em, nhà máy này là của cậu? Định kinh doanh một lần nữa?"
Lục Khiêm lãnh đạm trả lời: "Cùng một nhóm bạn làm chơi thôi, không muốn kiếm bao nhiêu tiền, chơi đùa cho đỡ nhàm chán."
Lái xe thầm than, kẻ có tiền đúng là khác người, nhà máy lớn như vậy cũng phải tốn một hai ngàn vạn để xây dựng lại đi? Một hai ngàn vạn hắn đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, thế nhưng có người dùng số tiền đó chỉ để đùa chơi, đúng là giống thành ngữ: hàng so hàng đến ném, người so người đến tử*.
(*: Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(人比人得死, 货比货得扔): người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném | ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng. Có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.)
Lái xe nghĩ đến về sau có nhiều tiền như vậy, mừng tít mắt, một chuyến kiếm lời 3 vạn, còn nhiều hơn số tiền hắn chạy đường dài một tháng. Thật ra, Lục Khiêm vừa nhìn đã thấy rõ được tính cách của tên lái xe này, có chút tham tiền, nhưng tuyệt đối không dám làm việc ác cướp bóc như mấy tên lái xe khác.
"Trong 5 tiếng, nếu anh vẫn có thể chở vài xe như vậy đến cho tôi, mỗi xe tính 4 vạn rưỡi, tôi trả tiền trực tiếp cho anh, giao dịch này anh có hứng thú hợp tác không?"
"Có, người anh em, đây là chính cậu nói nha! Tôi lập tức sẽ tìm người chở hàng đến cho cậu!"
"Lái xe Trương, tôi đánh cược với đám bạn, đánh cược cái gì tôi không tiện nói cho anh biết, nhưng tiền đặt cược không thấp, cho nên nhờ anh đi chở than giúp tôi, tôi hy vọng anh không để người khác biết chuyện này. Nếu anh làm tốt, tôi trả thêm cho anh 1 vạn."
Trong tay Lục Khiêm còn hơn hai trăm vạn tiền mặt, toàn bộ nằm chỉnh tề trong không gian, hiện tại nếu không tranh thủ thời gian mà dùng, chờ đến vài ngày sau sẽ biến thành giấy vụn, lau mông còn sợ bẩn.
"Được được, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi cũng mong cậu sẽ không trao đổi giá tốt như vậy với người khác, được không?"
"Được, tôi lấy 1 vạn tiền mặt đặt cọc trước cho anh, năm giờ sau, anh đem hàng đến đây rồi lấy tiền, như thế nào?"
Lái xe Trương trong lòng vui mừng, việc này nhiều tiền như vậy! Khó trách tối hôm qua nằm mơ thấy thần tài, vị trước mắt này không phải là thần tài đó sao?
Lục Khiêm giao tiền cho lái xe Trương, y chạy xe đi trước, lái xe Trương nhận tiền, lập tức bắt đầu liên hệ những lái xe hiểu biết việc vận chuyển hàng, chỉ chốc lát sau, có vài chiếc xe chở than lớn chạy đến.