Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 1 - Chương 2: Chuyển trường cùng vai chính thụ (2)

Trường cấp ba Tư Lập là ngôi trường nổi tiếng ở thành phố J. Chất lượng giáo viên ưu tú, khái niệm giảng dạy cùng thực hành xứng tầm toàn quốc, cũng là nơi quy tụ nhiều phú nhị đại nhất trong nước.

Lớp 1 khối 12.

Giáo viên nữ giẫm giày cao gót đẩy cửa bước vào trong tiếng xì xào bàn tán của các nam nữ sinh. Cô đặt giáo án xuống bàn, gõ thước ra hiệu mọi người nên trật tự.

“Các em, hôm nay lớp chúng ta được chào đón hai bạn học mới, hy vọng các em sẽ nhiệt tình giúp đỡ các bạn.”

Giáo viên dịu hiền nói xong, vẫy tay ra phía ngoài cửa, gọi hai học sinh bước vào.

Tiếng thì thầm trong lớp im bặt, mọi người đều tò mò chuyển ánh mắt ra ngoài cửa. Vừa nãy bọn họ chính đang bàn tán về hai người này.

Bước vào đầu tiên là một thiếu niên xinh đẹp, bề ngoài có chút giống con gái, eo nhỏ chân dài, cằm nhếch cao như một con khổng tước kiêu ngạo.

Bước theo sau cũng là một nam sinh, trên mặt đeo không gọng kính ngố màu đen, ôm cặp sách đứng ngoan ngoãn một chỗ.

_____

“Haiz, cậu nói thử xem Sở Nhạc An kiêu ngạo cái gì chứ? Một đứa nghèo mới được nhận về làm con riêng thì có gì mà kiêu ngạo.” Nữ sinh oán giận nói chuyện với người bên cạnh.

Lục Tử Hiên ngồi phía sau ngước mắt lên, đảo qua con khổng tước đang hếch cằm trên bục giảng.

“Chậc! Cậu cả nhà họ Sở đâu phải mới ngày một ngày hai mới ăn chơi trác táng. Còn Sở Nhạc An có thành tích xuất sắc nên mới được người ta nhận về nuôi, tốn bao công sức chuyển cậu ta vào lớp 1. Dù rằng chúng ta thấy chướng mắt nhà họ Sở nhưng chưa chắc người khác đã thấy vậy.”

Nữ sinh ngồi bên cạnh nghịch ngợm bộ móng mới của mình, không ngẩng đầu lên chậm rãi nói.

Lục Tử Hiên nghe xong, hứng thú đẩy nam sinh đang nghe nhạc bên cạnh: “Triệt này, không phải nhà họ Sở có họ hàng với bác gái sao?”

Người bị đυ.ng tới mở mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, tháo tai nghe ra không kiên nhẫn nói: “Họ hàng gì chứ? Bắc tám cái sào cũng không tới, chỉ dựa hơi mà thôi.”

Lục Tử Hiên bật cười hì hì, đôi mắt hoa đào híp lại: “Mặc kệ cậu ta có họ hàng hay không… Chậc, cậu xem…” Cậu ta lại huých cùi trỏ vào người kia, ngữ điệu đùa giỡn: “Hai học sinh mới chuyển đến cũng không tệ đâu. Bé kia đeo kính nên không nhìn rõ được, nhưng mà theo kinh nghiệm nhiều năm của ông đây, chắc chắn là một mỹ nhân hiếm có đấy.”

Cậu ta nói xong, đảo mắt thưởng thức da thịt lộ bên ngoài của Đường Đường. Cần cổ thon dài trắng nõn, nhìn xuống là cặp chân thẳng tắp… Trong lòng không khỏi nổi lên máu lưu manh.

Đồng phục trường cấp ba tư nhân được thiết kế theo phong cách phương tây, áo ngoài màu xám bạc, bên dưới hơi hẹp làm nổi bật vòng eo thon nhỏ. Đường Đường cao hơn Sở Nhạc An một chút, quần đồng phục cũng cộc hơn, lộ ra mắt cá chân trắng như ngọc.

Lục Tử Hiên ngả người ra sau, khẽ nheo mắt: “Dáng người cũng được, không biết mặt mũi thế nào.”

Ở lúc bọn họ đánh giá Đường Đường, cậu cũng âm thầm đánh giá bọn họ.

[Nhà họ Lục, họ Giang và họ Nghê là ba nhà đứng đầu ở thành phố J. Ba người lớn lên cùng nhau, cùng chung sở thích, ở trường là đám tiểu bá vương không thể trêu chọc.]

Đường Đường liếc nhìn xuống lớp, Lục Tử Hiên cùng Giang Triệt ngồi cùng bàn. Giang Triệt có vẻ lạnh lùng, cũng không quá quan tâm đến ồn ào xung quanh, một mình ngồi tựa bàn nghe nhạc. Cậu ta không mặc áo khoác đồng phục, áo sơ mi vén lên nửa đoạn ống tay, lộ ra cơ thịt khỏe mạnh cùng mấy phần dã tính.

Mà Lục Tử Hiên ngồi bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn. Bên tai trái cậu ta mang theo một khuyên tai màu xanh ngọc, cà vạt thắt hờ, ánh mắt hoa đào cười như có như không đánh giá cậu, có vài phần trêu chọc người khác.

Đường Đường rũ mắt, Nghê Hướng Dương không có mặt, tạm thời không biết là dạng người thế nào. Cậu thu lại ý nghĩ, ngoan ngoãn ôm cặp sách chờ giáo viên sắp xếp chỗ ngồi.

_____

“Được rồi, các em ngồi ở…” Giao viên nhìn xuống lớp, dãy bàn chỉ còn trống lại mấy ghế ngồi. Cô ngừng lại một lát, nói: “Ban đầu cứ ngồi chỗ này đã, có thời gian sẽ điều chỉnh sau.”

Đường Đường gật đầu bước về chỗ mình, Sở Nhạc An cũng theo sau.

Lục Tử Hiên liếc nhìn người đang bước tới, tay mở sách, chân tùy ý vươn ra.

Quả nhiên Đường Đường không chú ý bên dưới, bước chân mau chóng, sơ ý vấp phải chân cậu ta, “a” một tiếng ngã ngồi trên đất.

Gọng kính đen theo đó văng ra ngoài.

“Ê, cậu ngáng chân người ta làm gì.” Sở Nhạc An giật nảy người, cau mày tức giận nhìn Lục Tử Hiên.

Trong đôi mắt của khổng tước nhỏ lập lòe lửa giận, chọc người khác ngứa ngáy.

Trò cười này khiến Giang Triệt đang chợp mắt bừng tỉnh, hơi ngạc nhiên liếc nhìn Sở Nhạc An.

Lục đại thiếu gia gây chuyện đã nhiều năm, lần đầu tiên gặp người không biết sợ dám đứng ra quát cậu ta.

Cậu ta định lên tiếng, chợt thấy bắp đùi căng cứng, người bị ngáng chân ngã đang lồm cồm bò dậy, ngón tay bấu chặt đùi cậu ta. Gọng kính đã rơi mất ở đâu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.