“Theo cậu nói thì tôi vốn là nhân vật pháo hôi?” Đường Đường lười nhác đánh giá thứ ánh sáng tự xưng là Hệ thống này.
Người trước mặt có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn, con ngươi trong vắt như một hồ nước.
Cậu có ngũ quan hoàn hảo nhỏ nhắn, cho dù ngồi khoanh chân bên trong không gian hệ thống trống trải vẫn bình tĩnh như thường, không lộ ra nửa phần khủng hoảng hay chật vật.
Hệ thống mừng rỡ di chuyển xung quanh cậu: “Đúng vậy, bộ tiểu thuyết này là câu chuyện kể về Úc Dương- một người mới gia nhập giới giải trí không hề có bối cảnh nào, từng bước chạm tới đỉnh cao nhân sinh. Ảnh đế trong tiểu thuyết gốc, cũng chính là Đường Đường cậu không cẩn thận bị cậu ta tráo nhầm ly rượu bỏ thuốc. Nhưng không hiểu sao cốt truyện bỗng thay đổi, cậu không uống ly rượu kia, trái lại Úc Dương bị trúng thuốc, bị một tay đạo diễn mê SM quy tắc ngầm, từ đó không gượng dậy nổi.”
Đường Đường suy nghĩ một lát, quả thật trong tiệc rượu bữa trước có một người tráo ly rượu với cậu, nhưng không ngờ bị cậu phát hiện tráo ngược lại, chắc hẳn cậu ta là vai chính thụ trong truyền thuyết.
Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên: “Thật ra đạo diễn kia vốn có hứng thú với cậu. Trong truyện gốc, ông ta đã hứa hẹn với Úc Dương, nếu tráo rượu với cậu thành công sẽ ưu tiên cho cậu ta diễn vai chính một bộ phim điện ảnh. Kết quả không hiểu tại sao cậu thay đổi cốt truyện, để Úc Dương ác giả ác báo. Vậy nên Úc Dương bị thân bại danh liệt, uất hận mới lựa chọn đồng quy vu tận với cậu.”
Đường Đường rũ mắt, khẽ cười một tiếng nghiền ngẫm. Tiếng cười này thật dễ nghe, khiến lỗ tai người khác thấy tê dại.
Cậu nhàn nhã gõ gõ đầu ngón tay xuống gối, lười nhác: “Vừa nãy cậu nói muốn tôi cướp đoạt đàn ông với vai chính thụ, đúng không?”
Động tác dừng lại, Đường Đường chống cằm không do dự đáp lại.
“Được, tôi đồng ý.”
_____
Cảm giác lần đầu tiên xuyên đến không tốt đẹp lắm. Đường Đường từ trên giường nguyên chủ bò dậy, chỉ thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau, cậu nhắm mắt tiếp thu ký ức, rất lâu sau mới mở mắt ra.
[Nhân vật pháo hôi thay thế: Đường Đường]
[Nhà họ Đường làm chủ một doanh nghiệp mỹ phẩm nhỏ, nửa tháng trước Đường Đường cùng người nhà chuyển tới thành phố J sinh sống.]
[Cha Đường lớn tuổi mới có con, Đường Đường sinh thiếu tháng nên từ nhỏ cơ thể yếu ớt không thể đi học. Nhà họ Đường không phải gia đình hào môn nhưng vẫn luôn cưng chiều Đường Đường như nâng trứng hứng hoa. Mãi đến khi ba Đường sinh bệnh mới nhận ra bản thân đã già, không thể bảo vệ con trai được mấy năm nữa, đành quyết tâm gửi đứa nhỏ chưa trải thế sự đến trường cấp ba tư nhân nổi tiếng ở thành phố J, để cậu học cách trưởng thành.]
[Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chuyển tới trường.]
Đường Đường giải quyết xong ký ức, đứng dậy bước vào phòng tắm. Trên kệ gương có đặt một gọng kính đen, dáng gọng to rộng nhưng không có độ cận. Đây là kính mà tối qua ba Đường dặn cậu mang theo.
Đường Đường dời tầm mắt nhìn vào gương. Thiếu niên trong gương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc đen nhu thuận rũ xuống trán. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn chút ngây ngô, đôi mắt ngoan dịu ướŧ áŧ như nai con, thoạt nhìn là một thiếu gia ngoan ngoãn.
Đường Đường nhìn một lát, bỗng nhiên bấm lên khuôn mặt trắng mềm của mình, trong lòng hâm mộ không chịu được.
Nguyên chủ được người nhà nuôi dưỡng thật non mịn. Lúc cậu xuyên tới, hệ thống có hùng hồn phổ biến “Đây là thế giới thịt văn nha, muốn cướp đoạt đàn ông với nam chính thụ thịt văn thì mặt tiền tuyệt đối không thể thua được.”
Quả thật mặt tiền này được cải tạo có thể bấm ra nước. Đừng nói đến tỳ vết, ngay cả lỗ chân lông cũng không có.
Đường ảnh đế ao ước sờ soạng khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó mở vòi sen bắt đầu rửa mặt.