Bốn mắt nhìn nhau, đối phương hoảng sợ lông mi run rẩy, ngón tay thon dài vội buông quần cậu ta ra, cả người rụt về phía sau, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Xin… xin lỗi.”
Lời định nói với Sở Nhạc An mắc kẹt trong cổ họng, Lục Tử Hiên nhìn chằm chằm vào Đường Đường, nhìn mãi đến khi khiến cậu luống cuống, vành tai bắt đầu đỏ ửng mới dời tầm mắt, lạnh nhạt nói không sao.
Khuôn mặt này của Đường Đường chắc chắn rất xinh đẹp, bằng không cha Đường đã không nhọc lòng dặn cậu phải đeo gọng kính dày nặng che khuất mặt mũi.
Lục Tử Hiên cùng Giang Triệt ngầm hiểu ý liếc nhìn nhau, quả nhiên nhìn thấy trong mắt bạn tốt nổi lên hứng thú.
“Cậu nhận lỗi gì chứ, rõ ràng là cậu ta ngang chân hại cậu té ngã!” Sở Nhạc An nhìn thấy khuôn mặt Đường Đường, con ngươi hiện lên sự ghen ghét. Chờ đến khi che lấp hết đố kỵ trong lòng mới duỗi tay kéo Đường Đường lên, tỏ vẻ hận sắt không thành thép nói.
Được người xa lạ kéo lên, Đường Đường không tự nhiên cắn môi nói cảm ơn, sau đó mau chóng trở về chỗ ngồi.
Kế hoạch bị quấy nhiễu khiến Sở Nhạc An cắn môi dưới, trừng mắt với Lục Tử Hiên. Đáng tiếc Lục Tử Hiên còn đang nghĩ nên bắt người đẹp về tay thế nào, không rảnh quan tâm đến cậu ta.
Sở Nhạc An thấy không cam lòng, chỉ đành ngồi vào ghế trước đã. Cậu ta không chọn ngồi cùng bàn với Đường Đường mà cố ý chọn nơi gần với ba thiếu gia kia hơn.
Đường Đường thấy Sở Nhạc An giận nhưng không làm được gì, khóe miệng thầm cong lên.
Trong nội dung cốt truyện ban đầu, nguyên chủ giữ được gọng kính trên mặt, mà Sở Nhạc An dám đứng ra chỉ trích để lại ấn tượng trong lòng ba thiếu gia, đồng thời chiếm được tín nhiệm của Đường Đường.
Cho nên khi phát hiện nguyên chủ đẹp mắt hơn mình, Sở Nhạc An ghen ghét phát điên. Ban đầu hù dọa Đường Đường, nói khuôn mặt cậu không hài hòa, sau đó tặng một đống mỹ phẩm để Đường Đường bôi lên mặt, cuối cùng da bị dị ứng, trên mặt nổi mụn ngứa.
Tiếp đó vì mang tiếng là bạn tốt của Sở Nhạc An, nguyên chủ đi tới đâu cũng bị bắt nạt. Đám nam nữ sinh kia không dám chọc vào Sở Nhạc An được các thiếu gia bảo vệ, cho nên tìm đến “bạn thân” của cậu ta- Đường Đường để trút giận.
Có điều… Chuyện này chưa chắc đã xảy ra.
Đường Đường thu lại ý nghĩ, chậm rĩ mở sách ra chăm chú nghe giảng.
Bên kia Giang Triệt vừa nhắm mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lách cách nhỏ vụn, cậu ta mở mắt ra, mở màn hình điện thoại nhìn về phía sau.
Ở góc đối diện, học sinh mới chuyển tới hôm nay đang nhìn xung quanh bằng đôi mắt ngập nước, thấy không ai phát hiện mới nhanh chóng thò tay vào ngăn bàn, lôi ra một miếng socola nhét vào miệng.
Đầu lưỡi hồng phấn liếʍ vụn socola bị dính trên môi, khiến đôi môi non mềm nhiễm một tầng nước óng ánh.
Đường Đường híp mắt, bên má phình lên một khối, còn rất chuyên nghiệp lấy bút ra giả vờ viết viết vẽ vẽ.
Giang Triệt dao động hầu kết, ánh mắt cũng nheo lại.
Sáng hôm nay Lục Tử Hiên cùng Giang Triệt không có mặt. Lớp I học tiết thể dục, giáo viên nhờ Đường Đường và Sở Nhạc An đi cất dụng cụ.
Đường Đường ôm vợt bóng bàn cùng Sở Nhạc An bước về phía nhà kho, đồng thời nhận ra đây là điểm mấu chốt đầu tiên trong nội dung cốt truyện.
Trong cốt truyện ban đầu, Sở Nhạc An ở ngoài phòng chứa đồ nghe thấy tiếng nam sinh nói chuyện. Cậu ta mượn cớ bảo Đường Đường đi trước, còn mình thì bước vào cắt ngang nhã hứng ‘chơi đùa’ của Nghê Hướng Dương, còn tức giận mắng Nghê Hướng Dương không biết xấu hổ, kết quả bị đè ra thao một trận khóc lóc gọi mẹ.
Vai chính thụ trong thịt văn luôn có một lỗ huyệt khiến người khác thao một lần khó quên. Nghê Hướng Dương ăn qua ngon ngọt càng yêu thích cơ thể Sở Nhạc An, vậy nên kéo hai bạn tốt của mình tham gia cùng, bắt đầu tiết mục ngươi bỏ trốn ta truy đuổi.
Trước khi xuyên qua Đường Đường đã chơi nhuyễn trò này. Cậu là con cừu ngon được người người trong giới thèm nhỏ nước dãi, là thần tiên cầu mà không được.
Cậu không cảm thấy thân thể này thua kém vai chính thụ ở điểm nào. Có điều Đường Đường không có đam mê diễn đông cung sống cho người khác xem, bèn nhờ hệ thống buff cho Sở An Nhạc bị đau bụng, đuổi cậu ta ra chỗ khác, còn mình bước vào trong kho chứa đồ.