" Thầy biết rồi " Ôn Viễn Khanh cất tiếng, tiếp theo đối với Chu Đồng Đồng nói.
"Bạn học Chu, em chăm sóc Lâm An trước, thầy sẽ nói việc này với huấn luyện viên".
"Vâng "
Chờ Ôn Viễn Khanh trở về đã là hai tiếng đồng hồ sau, trong tay còn cầm ba phần cơm, trên đường trở về Ôn Viễn Khanh luôn suy nghĩ, vừa rồi khi cùng huấn luyện viên nói chuyện trong kỳ thật hắn có mang theo tư dục, nhớ tới thiếu nữ chật vật lại ngoan ngoãn, trên da thịt trắng mịn cư nhiên lưu lại vết thương, Ôn Viễn Khanh lần đầu tiên ở trong trường học đối với đồng nghiệp tỏ thái độ, ai cũng không nghĩ tới, giảng viên Ôn ngày thường ôn nhuận như ngọc cũng sẽ có lúc hùng hổ doạ người.
Đi đến cửa phòng y tế liền nghe thấy tiếng cười thiếu nữ thanh thúy ngọt nị, nhấc chân đi vào đập vào mắt chính là sắc mặt hồng nhuận, mi mắt thiếu nữ cong cong ôn nhu chuyên chú mà nữ sinh bên cạnh không biết bắt chước cái gì đang giương nanh múa vuốt, thỉnh thoảng bị cô chọc cười, mái tóc hỗn độn cũng ngăn không được động nét phong tình động lòng người, ngược lại tăng thêm một loại mỹ cảm khác, quá thanh thuần, đến độ muốn cho người ta đè ở dưới thân hung hăng tiến vào, nhìn cô khóc, nghe cô cầu xin tha thứ, cuối cùng lại thật sâu mà bắn vào trong, làm cô thần phục ở dưới thân mình.
Ôn Viễn Khanh vốn định gọi Chu Đồng Đồng đưa Lâm An về ký túc xá nghỉ ngơi trước, nhưng thực nhanh liền nghĩ đến một vấn đề, nơi ký túc xá xử Lâm An ở không chỉ nằm ở khu vực phía đông, vị trí xa nhất đại học A mà còn ở trên lầu sáu, nghĩ thế nào cũng không thuận tiện.
"Như vậy đi, Lâm An mấy ngày nay đến chỗ thầy ở, trường học có khu ký túc xá giáo viên, còn có nước ấm. Vị trí lầu một cũng khá tiện, bình thường thầy chỉ ở đó nghỉ trưa"
"Được ạ, vậy làm phiền thầy Ôn"
Bộ dáng Lâm An vẫn luôn ngoan ngoãn
"Như vậy là tốt nhất, nếu vậy phiền thầy Ôn chăm sóc An An "
Trên đường từ phòng y tế về ký túc xá giáo viên, Ôn Viễn Khanh vẫn là tư thế lúc nãy ôm Lâm An, mặt thiếu nữ chôn ở trong ngực hắn, nhưng nhìn thân hình liền biết " vưu vật", hơn nữa Ôn Viễn Khanh mức độ nổi tiếng có thừa nên dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt hiếu kì cùng soi mói, thậm chí chế nhạo, nhưng khi xuống nhìn thấy vết thương trên chân Lâm An, thì mọi thứ như hiểu ra vấn đề, càng nhìn Ôn Viễn Khanh bằng con mắt tôn sùng kính trọng, không phí danh xưng chí nhân quân tử
Tới cửa ký túc xá giáo viên, Ôn Viễn Khanh nhẹ nhàng buông Lâm An ra, vươn một cánh tay cho cô bám vào, sau khi mở cửa lại bế cô lên, vào nhà đặt ngồi trên ghế sofa mềm mại, hết thảy đều rất quy củ, giống một người thầy tận tâm tận lựcchiếu cố học sinh.
Nhưng Lâm An rõ ràng thấy được khi mình không ngừng tiếp cận, yết hầu Ôn Viễn Khanh cứng đờ cùng khó nhịn nuốt xuống, cùng với động tác cho dù là nắm thành quyền cũng luôn không tự giác dùng bóp chặt các khớp ngón tay, tinh t cọ xát da thịt đùi non nớt trơn trượt.
Ôn Viễn Khanh vừa vào cửa liền đến phòng ngủ sửa sang lại giường đệm cùng mấy đồ vật linh tinh, dù sao cô cũng là nữ sinh, có một số đồ dùng cá nhân không thể tùy tiện để lung tung.
Hiện tại đã 12 giờ rưỡi, Lâm An ngồi trên sofa, bắt đầu quan sát căn phòng này, chỉnh thể phối màu là màu xám nhạt, đồ dùng bên trong chắc là do nhà trường phân phối, diện tích không lớn, đại khái khoảng 70 mét vuông, vào cửa là phòng khách nhỏ, bên phải là phòng ngủ, phòng tắm ở bên trái phòng khách, lại đi hướng trong đi là ban công nhỏ.
"Em vào nằm nghỉ ngơi một lát, buổi chiều thầy còn có giờ, hết giờ thày sẽ tìm bạn học Chu tới giúp em tắm rửa, mua cơm, em chỉ cần an tâm nghỉ ngơi là được"
"Thầy Ôn, em muốn tắm rửa trước, có được không?"
Giọng thiếu nữ điềm m , nói cái gì đều cảm giác kiều kiều.
"Được chứ"
Ôn Viễn Khanh nuốt xuống nước bọt, "Quần áo có thể mặc tạm của thầy, chỉ là nội y.... Qυầи ɭóŧ chờ buổi chiều sẽ mang đến"
"Vâng"
Nhìn gương mặt Lâm An đỏ bừng, lập loè không dám nhìn ánh mắt mình, Ôn Viễn Khanh hung hăng xoa xoa bàn tay mình như muốn tìm lại sự thanh tỉnh.
"Ôn Viễn Khanh à Ôn Viễn Khanh, mày hiện tại đang muốn giở trò lưu mang với học sinh mình sao? Liêm sỉ đi đâu hết rồi ?"
Ở thời điểm Ôn Viễn Khanh về phòng lấy quần áo, khóe miệng Lâm An hơi kiều lên, mắt hồ ly giảo hoạt chớp chớp, miệng lẩm bẩm.
" Thật ra thì qυầи ɭóŧ cũng có thể mặc của anh"