Sau khu khi cầm trên tay quần áo, Lâm An đi vào phòng tắm. Cô vùi mặt thật sâu chôn ở trong quần áo hít một ngụm, thơm quá, là mùi hương của Ôn Viễn Khanh, thiếu nữ lại giống mèo con cọ cọ, thỏa mãn lại hít một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn khu vực phòng tắm, trên đài rửa mặt để bàn chải đánh răng cùng dao cạo râu, bên cạnh treo khăn lông tối màu, dường như không có đồ linh tinh khác.
Ôn Viễn Khanh ngồi ngoài phòng khách, trong phòng tắm tiếng nước truyền ra hắn nghe thấy cực kỳ rõ ràng, bên trong là học sinh của hắn, dùng vòi hoa huyệt chỉ có mình hắn dùng qua, dùng sữa tắm hắn hay dùng, tắm rửa ở nơi hắn tắm... lát nữa còn mặc quần áo hắn từng mặc, mà bên trong.. Cái gì cũng đều không có mặc, cảm nhận được hạ thân bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, Ôn Viễn Khanh phun ra một ngụm trọc khí, không thể suy nghĩ.
Cửa phòng tắm mở ra, trong không gian không quá lớn tràn ngập hơi nước nhè nhẹ, chỉ thấy gương mặt thiếu nữ nho nhỏ trong trắng lộ hồng, tùy ý cột tóc lộ ra cổ tinh tế trắng nõn, sợi tóc thấm nước, bọt nước theo cần cổ chảy xuống, cuối cùng chảy xuống khu vực dưới cổ áo.
Lâm An mặc là quần áo hắn mặc ngủ vào mùa hè, quần đùi của hắn đối với Lâm An mà nói vẫn là quá dài, tránh cho đυ.ng tới miệng vết thương trên đầu gối, cô đem ống quần xoắn đến giữa đùi, chân dài cân xứng thẳng tắp không hề che dấu bại lộ, làm như có gì đó rất khó mở miệng.
"Sao vậy? "
Tiếng nói vang lừng đột ngột khiến Ôn Viễn Khanh sửng sốt, cầm lấy cốc nước uống một ngụm tránh cho mình miệng đắng lưỡi khô.
"Thầy Ôn, thầy có thể ôm em đến giường không? Hiện tại em đi một bước miệng vết thương liền đau" Lâm An cẩn thận giải thích nói.
Ôn Viễn Khanh lại uống thêm mấy ngụm nước, mới nói.
"Được chứ, về sau nếu em có gì bất tiện thì cứ nói".
Nói xong chậm rãi đến gần Lâm An, là một cổ oải hương nhàn nhạt, Ôn Viễn Khanh biết đây là mùi sữa tắm của mình, ngồi xổm xuống cẩn thận bế cô lên.
"A",
Lâm An than nhẹ một tiếng, Ôn Viễn Khanh hoảng sợ cho rằng mình làm đạ vết thương cô, vội vàng hỏi.
"Làm sao vậy"
Cánh tay Lâm An câu lấy cổ Ôn Viễn Khanh, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn giải thích nói
"Không sao, bàn tay thầy hơi nóng".
"Là vậy sao, thân thể của thầy bình tĩnh đều sẽ nóng"
Ôn Viễn Khanh ngượng ngùng cười cười. Gần gũi nhìn chăm chú như vậy, ngay cả lông tơ trên mặt thiếu nữ đều nhìn thấy rõ ràng, thật là một dung nhan không chút tì vết. Khi hắn phản ứng lại nhận ra mình có hơi lâu, Ôn Viễn Khanh ngẩng đầu hướng phía phòng ngủ.
Cô gái nhỏ trong lòng ngực vẫn giống như lúc trước, mặt chôn trong ngực Ôn Viễn Khanh, bộ ngực no đủ gắt gao dán vào l*иg ngực rắn rỏi, không có nội y cách trở, xúc cảm mềm mại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh, cố tình Lâm An còn không an phận, tả trái phải cọ cọ, giống mèo con tìm chỗ thoải con nhất, ngắn ngủn hơn mười mét, Ôn Viễn Khanh cảm giác đều là dày vò, nhưng là dày vò ngọt ngào.
Sau khi đến mép giường, Ôn Viễn Khanh đem thiếu nữ buông xuống, nhẹ nhàng ôm eo cẩn thận, cánh tay Lâm An vẫn vòng ôn cổ Ôn Viễn Khanh, nếu muốn tiếp tục vòng, thân thể hai người nhất định càng thêm dán sát, cho nên cánh tay Lâm An buộc chặt, thân thể hai người vô cùng kề sát.
Thân thể Ôn Viễn Khanh đột nhiên cứng đờ, hai người hiện tại tư thế cực kỳ giống một đôi tình nhân thân mật, cánh tay thiếu nữ trắng nõn vòng ôm chặt cổ Ôn Viễn Khanh, bộ ngực đầy đặn kiều đĩnh hơi hơi cọ l*иg ngực cứng rắn, đầu nhẹ nhàng mà đặt ở trên vai nam nhân, đối với vành tai mẫn cảm một chút một chút thổi hơi, mà cánh tay Ôn Viễn Khanh thô tráng hữu lực ôm lấy eo thon thiếu nữ, thân thể hai người chặt chẽ dán sát.
Dưới thân đã phát cứng, Ôn Viễn Khanh sợ dọa đến Lâm An nên trước tiên buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô gái nhỏ, ý bảo cô buông tay trước.
"Nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi".
"Muốn thầy Ôn ôm em lên"
Lâm An nũng nịu nhìn hắn thủ thỉ.