" Cố nhịn 20 phút" - huấn luyện viên khàn giong nói.
Bên này Ôn Viễn Khanh vừa dạy xong tiết học của lớp ngôn ngữ C++, vội vàng mà chạy tới chỗ ban 2, muốn đi xem mấy học sinh của mình , còn chưa đến gần, xa xa mà liền thấy phía trước một trận ầm ĩ, một đám người đứng thành một vòng tròn, trong lòng căng thẳng, vội vàng xông lên trước đẩy ra đám người.
"Tránh ra một chút, có chuyện gì vậy?".
Lâm An được mọi người nâng dậy, đầu gối, khuỷu tay chà sát dưới nền xi măng nên bị xay xát rướm máu. Môi anh đào vốn hồng nhuận cũng biến sắc, khóc thút thít dựa vào trên người Chu Đồng Đồng, tay Chu Đồng Đồng cầm bình nước glucose, chậm rãi đút Lâm An uống, Chu Đồng Đồng nức nở nói
" An An làm sao bây giờ a, cậu có đau không?"
Lâm An chỉ là cười cười.
"Mình không sao, đừng lo lắng".
"Sao lại thế này"
Ôn Viễn Khanh nửa ngồi xổm xuống xem xét vết thương, chỉ là trầy da bình thường, nhưng vì da thịt Lâm An quá non, bình thường dùng sức nắm một chút đã lưu lại vệt đỏ, huống chi lần này là cùng xi măng chà sát, so với người khác tổn thương càng nghiêm trọng.
" Thầy Ôn "
Lâm An nhìn Ôn Viễn Khanh không chút nào che dấu lo lắng, nghẹn giọng gọi.
Lại là cặp mắt trong trẻo như thủy tinh kia, hiện tại tràn ngập một tầng nước mắt, Ôn Viễn Khanh mất tự nhiên hơi dời đi tầm mắt.
"Đi phòng y tế rửa sạch vết thương một chút, tránh cho bị nhiễm trùng ".
Nói xong liền tiếp nhận Lâm An từ trong tay Chu Đồng Đồng, một tay đỡ phần lưng, một tay vì tránh cho đυ.ng tới vết thương ở đầu gối mà dời qua đặt ở trên đùi Lâm An, nhẹ nhàng bế lên.
Dọc theo đường đi, cánh tay Lâm An tự nhiên vãn trụ cổ hắn, khuôn mặt nhỏ gắt gao dán ở trên ngực căng thẳng, cảm thụ được tiếp xúc thân mật xưa nay chưa từng có, đầu nhỏ hơi ngưỡng, hơi thở như cố ý vô tình hướng tới trên cổ.
"Thầy Ôn, đau quá "
Trong giọng nói mang theo tia nức nở. Ôn Viễn Khanh nhíu mày, trên mặt không hiện rõ, nhưng cảm xúc hoạt nộn từ bàn tay truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan hắn, bởi vì đồng phục quân huấn rộng thùng thình lại dài, mà đùi Lâm An cân xứng, bởi vì bế kiểu công chúa, bước đi lại vội vàng, quần luôn trượt xuống, đến cuối cùng tay Ôn Viễn Khanh chạm đến đều là da thịt thiếu nữ trơn trượt, hơn nữa phun ở trên cổ hắn là hơi thở ấm áp , , thiếu nữ trong lòng ngực từng tiếng nức nở như hờn dỗi, Ôn Viễn Khanh cảm giác trong lòng cảm giác như có một trận rung động chưa bao giờ từng có, sau đó bỗng nhiên sinh ra cảm giác cứng rắn.
Ôn Viễn Khanh thầm mắng chính mình một tiếng "cầm thú ", hít sâu một hơi, nắm tay buộc chặt, cố gắng có ý thức ngăn cách thiếu nữ trong lòng ngực, muốn làm chính mình thoát ly tư vị ôn hương nhuyễn ngọc đang bủa vây. Lâm An nhận thấy được động tác Ôn Viễn Khanh, cô hơi hơi mỉm cười. [ Thật là người đàn ông mẫu mực, thầy Ôn, hy vọng thầy có thể vẫn luôn duy trì]
"Thể chất cơ thể vốn yếu, hơn nữa một buổi sáng chịu cường độ huấn luyện cao, dẫn đến tuột huyết áp gây choáng váng. Vết thương xay xát đã bôi thuốc, mỗi ngày bôi đều một lần sẽ mau lành, nhớ kỹ miệng vết thương nhất định không thể đυ.ng vào nước"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ" - Lâm An ngoan ngoãn đáp lại.
"Bác sĩ Lưu, cùng tôi đi một chuyến. Dưới lầu có sinh viên phát bệnh suyễn, cô mau đi xem một chút"
"Được".
bác sĩ Lưu một bên lưu loát thu thập hòm thuốc, một bên căn dănn Ôn Viễn Khanh.
"Thầy Ôn , đây là thuốc bôi, hiện tại bôi trước một lần".
"Được"
Phòng y tế chỉ còn lại có hai người. Ôn Viễn Khanh cầm thuốc nước hướng ngồi bên giường Lâm An, quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng nâng lên cẳng chân trắng hồng tựa ngó sen, đem đặt trên đùi mình.
"Có thể sẽ hơi đau, sợ không?"
"Không sợ, có thầy ở đây, em cái gì cả không sợ".
Giọng thiếu nữ thanh thúy không hề che dấu biểu đạt tín nhiệm. Ôn Viễn Khanh không dám nhìn lâu, đôi mắt thuần tịnh như vậy cùng chân thành tín nhiệm, không nên bị tư tưởng bẩn thỉu của mình vấy bẩn, hắn thu hồi tâm tư, bắt đầu cẩn thận bôi thuốc.
Nhìn Ôn Viễn Khanh nửa quỳ ở trước mặt mình chuyên chú bôi thuốc , có khi lỡ tay hơi mạnh hắn nhanh chân hướng miệng vết thương thổi khí như là trấn an, Lâm An cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng giá.
Sáng nay cô cố tình không ăn sáng, huấn luyện viên quân huấn ngày đầu tiên luôn ra oai phủ đầu đối với tân sinh viên. Nhưng Lâm An vẫn luôn cắn răng kiên trì, chờ Ôn Viễn Khanh tan học, tìm đúng thời cơ té xỉu ở trước mặt hắn, cố ý làm ra vài hành động không tiện, khiến Ôn Viễn Khanh trìu mến.
" An An, cậu sao rồi. Có ổn hơn không? ".
Chu Đồng Đồng tìm tới, nhìn thấy Ôn Viễn Khanh cũng ở đây, nhịn không được tố cáo.
" Thầy Ôn, vị huấn luyện viên kia thật quá đáng, rõ ràng An An đã nói không thể cố chịu được nửa, nhưng huấn luyện viên viên kia còn muốn cho An An chờ 20 phút".