Vực Sâu Diễm Tình

Chương 6

Editor + Beta: Mị Nguyệt

***

Thân thể của Tô Dung mềm như bông, cô dựa vào bàn, chậm rãi ngồi xuống. Bên dưới tiểu tao bức, tiếng "ong ong" của côn ŧᏂịŧ giả ngày càng lớn hơn.

A a... Lại đỉnh đến hoa tâm... Ưm quá sướиɠ~"

Sau khi ngồi xuống, cô đối diện với những đồng nghiệp đang họp, mặc dù tầm mắt của mọi người đều dừng trên màn hình chiếu, nhưng cô vẫn khẩn trương như cũ, cảm thấy thẹn đến cả người phát run.

Thư ký mỹ nhân vén váy lên từng tấc một, cặp đùi trắng nõn bại lộ trong không khí, chiếc qυầи ɭóŧ rỗng không thể chứa được dâʍ ŧᏂủy̠ đang ào ạt chảy ra.

Những vệt nước da^ʍ mĩ theo kẽ mông chảy dài xuống, không chỉ cọ xát vào ghế văn phòng bằng da, mà còn làm ướt đẫm cả quần vớ.

“Hạng mục Phong Thành lần này...”

Duật Tôn một bên mở họp*, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên hạ thể lỏa lồ của Tô Dung.

*Mở họp: tổ chức cuộc họp.

Giọng nói của hắn trầm thấp, nghiêm túc. Thế nhưng, khi Tô Dung nghe lại mặt đỏ tim đập, không ngừng thở gấp.

Ưʍ... Không, không được... Cô sắp cao trào...

Thân thể mẫn cảm càng ngày càng động tình, tao bức càng sảng thì vυ' lại càng ngứa, cô nhìn Duật Tôn, cầu xin hắn hãy liếc mắt nhìn cô một cái.

Không biết là đang cầu chủ nhân cho cô một cái thống khoái, hay là cầu chủ nhân hãy thiện tâm mà buông tha cho cô.

Lúc này, điện thoại lại truyền đến một tin nhắn.

[Tự mình dùng côn ŧᏂịŧ giả cắm đến cao trào đi.]

Tô Dung nhìn tin nhắn này, phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ muốn chết, cô phải cắn chặt môi dưới mới không kêu ra tiếng.

Thế nhưng... Thế nhưng hắn lại kêu cô làm trò trước mặt mọi người... A ưm, thẹn thùng vô cùng…

Rõ ràng mệnh lệnh này quá mức xấu hổ, rất đáng giận dữ. Nhưng cơ thể đĩ thỏa đã lâu không được tưới lại hưng phấn lên, cặρ √υ' vắng vẻ càng ngứa đến lợi hại.

Trong lòng Tô Dung lắc lư không ngừng, đùi trần trụi nóng lên.

Ánh mắt Duật Tôn nhìn thẳng, nói chi tiết về hạng mục, bàn tay to dưới bàn làm việc lại càn rỡ sờ soạng cô một phen, lực đạo ngầm có ý cảnh cáo.

Tô Dung trong nháy mắt mặt đỏ như máu, trái tim nhảy thình thịch.

Tiểu nô ɭệ đáng thương hề hề không dám có nửa điểm làm trái, ngón tay bắt lấy côn ŧᏂịŧ giả, thúc vào tao bức mà đưa đẩy.

Ư... Ư... Thật thoải mái...

Tao bức ngon ngọt cơ khát thật lâu, kịch liệt co rút lại, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ giả đang rung mạnh.

Lúc này, thư ký mỹ nhân giỏi giang, ưu nhã ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh tổng tài. Nhưng dưới bàn lại ăn mặc quá mức gợi cảm, quần vớ bị tuột khỏi chân, lộ ra cặp đùi trắng nõn, lén lút cắm côn ŧᏂịŧ giả vào tao bức.

Tuy cảm thấy thật thẹn nhưng kɧoáı ©ảʍ rất mãnh liệt, càng ngày càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nɧu͙© ɖu͙© khiến Tô Dung dần quên hết tất cả, côn ŧᏂịŧ giả trong tay cắm nhanh và sâu hơn.

Khi đến cao trào, cô thậm chí không thể quan tâm đến tổng giám đốc đang đứng báo cáo. Cô xụi lơ trên ghế, hai mắt hàm chứa ý xuân, phía dưới tao bức phun nước liên tục.

“Thư ký Tô có chút không thoải mái, cuộc họp hôm nay dừng lại tại đây, buổi chiều Tuấn Hoa tới văn phòng tôi. Được rồi, mọi người trở về làm việc đi.”

Duật Tôn đúng lúc này mới đứng dậy, nhìn như quan tâm cấp dưới nhưng thực tế là cố ý ngăn trở tầm mắt của mọi người.

Tất cả mọi người đều nghĩ hạng mục Phong Thành này là khối xương cứng khó gặm, một đám sắc mặt ngưng trọng rời đi.

Không ai chú ý sau khi cửa phòng họp đóng lại, tổng tài một phen bế thư ký Tô mặt đầy xuân sắc lên.

***