Vực Sâu Diễm Tình

Chương 7

Editor: Mị Nguyệt

***

“Không nghe theo mệnh lệnh?”

Duật Tôn sắc mặt có chút lãnh, hắn vén váy cô lên, bắt lấy cặp mông tuyết trắng, liền đem người cô ấn ở trên bàn.

“Chủ, chủ nhân…”

Ánh mắt Tô Dung còn có chút mê ly, vừa nghe ngữ khí này của hắn, cô tức khắc run lên, trở nên nhút nhát sợ sệt.

Giọng nói tức giận của hắn... Cô đã lâu không được nghe rồi a.

Sau một hồi sợ hãi co rúm lại, thân thể không ức chế được mà hưng phấn lên.

Mặc cho nam nhân cúi người đem chính mình đè trên bàn làm việc, hạ thể lộ ra côn ŧᏂịŧ giả đang cắm vào nơi riêng tư lầy lội.

“Nên phạt như thế nào?”

Duật Tôn thuận tay cởi bỏ cà vạt, đem hai tay Tô Dung trói ra sau lưng. Khóa thắt lưng bằng kim loại được hắn mở ra, nhanh tay rút thắt lưng da màu đen rồi quấn quanh tay phải.

Động tác nam nhân ưu nhã lưu loát, đối diện với khuôn mặt tuấn tú nhưng quá mức lạnh nhạt này của hắn, lại có một loại mê hoặc quỷ dị mà người khác không nên đến gần.

“Quất… Quất* hai mươi cái.”

*Quất: quất roi, quật (vụt) roi.

Tiếng cởi thắt lưng phía sau khiến Tô Dung rụt bả vai, mang theo tiếng khóc nức nở lại ẩn ẩn có điểm chờ mong.

Khát vọng chịu ngược* bấy lâu đã được đánh thức, đôi chân thon dài hơi phát run, tao bức tiết ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

*Chịu ngược: thích bị hành hạ, ngược thân.

“Hai việc, 40 cái. Trước kia, chẳng phải em nói rất thích được chủ nhân dạy dỗ sao? Như thế nào lại không nhớ được hình phạt?”

Thanh âm của Duật Tôn thực lãnh, khi nói chuyện liền hướng đến mông nhỏ ướt dầm dề của cô, tàn nhẫn quất thắt lưng xuống.

Một vệt đỏ liền rơi xuống bờ mông cô, đôi tay bị trói phía sau vô thức siết chặt.

A… Trước kia, cô thực sự có thể hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Và cô có thể cao trào ở bất cứ đâu với bất kỳ món đồ chơi nào.

Nhưng lúc ấy, cô chưa bao giờ ra khỏi biệt thự, càng đừng nói là ở bên ngoài làm trò trước mặt người khác.

Giờ phút này, trong lòng Tô Dung dâng lên ủy khuất nói không nên lời.

Xương cổ tay của nam nhân lưu loát, phập phồng trên dưới.

Tiếng quất thắt lưng trên da thịt vang vọng khắp phòng họp, đau đớn liên tục kéo tới, nhưng lúc sau lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ quen thuộc.

Cơ hồ như muốn đốt cháy ký ức dâʍ đãиɠ của thân thể cô.

Cô muốn bị thao.

Ưʍ... Rất muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân cắm đầy a!

Trước kia, Duật Tôn thích dạy dỗ cô trong lúc đang thao nhất. Đau đớn khi bị trừng phạt cùng với côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên qua, mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.

Loại kɧoáı ©ảʍ này khó có thể hình dung như băng hỏa lưỡng trọng thiên*, khiến cô có chút nghiện.

*Băng hỏa lưỡng trọng thiên: nghĩa bóng của nó là hai sự việc tương phản hoàn toàn làm chung với nhau. Giống như lửa đang cháy, đổ băng vào sẽ làm lửa cháy dữ hơn, vừa cảm nhận được sự lạnh giá như băng và sự nhiệt liệt như lửa (cảm giác thỏa mãn đến không diễn đạt được).

Ban đầu cô muốn sử dụng cả tay và chân để thoát ra, nhưng sau đó mỗi lần cao trào đều có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự trong lòng cô. Hết lần này đến lần khác luôn làm hỏng điểm mấu chốt.

“Chát… Chát… Chát…”

Bàn tay Duật Tôn thực vững vàng, mỗi lần cầm thắt lưng quất xuống đều khiến mông cô run lên, cố tình trải rộng các vệt đỏ lên mỗi tấc thịt trắng nõn.

Tô Dung nức nở đến khi hắn quất cái cuối cùng, trên mông nóng rực, đau rát kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tao bức làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng.

“Chủ nhân… Cầu chủ nhân đem côn ŧᏂịŧ thưởng cho tiểu cɧó ©áϊ đi…”

Cô từng ngụm, từng ngụm thở hổn hển. Đôi tay bị trói chặt chủ động mở ra hai luồng mông thịt, mảnh mai nhu mị cầu xin.

Cặp mông vểnh uyển chuyển đầy vệt đỏ gần ngay trước mắt, đai đeo hẹp trên mông càng thêm da^ʍ mĩ dụ hoặc.

Xuống chút nữa, âʍ ɦộ cơ khát của tiểu cɧó ©áϊ phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ giả, nước nhiều đến độ chảy xuống tới mặt đất.

Ánh mắt Duật Tôn âm trầm cực kỳ, hắn nhìn chằm chằm cặp mông sưng đỏ của Tô Dung.

Mặt hắn vô biểu tình châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm mới nói ra giọng khàn khàn.

“Tiểu cɧó ©áϊ phạm sai lầm mà còn muốn côn ŧᏂịŧ? Trở về học thuộc bản hợp đồng cho tốt, ngày mai tôi kiểm tra.”

***