Chương 4: Công viên trò chơi 1
Dư Hướng Đông nhìn ra cảm xúc của cô có phần sa sút, sờ lên tóc của cô, lúc Dư Nhân còn nhỏ, sự nghiệp của hắn và Ngô Nguyệt đều vừa mới bắt đầu, đành phải đưa cô về nông thôn nhờ ông bà chăm sóc, nói cho cùng, trước kia hắn quá ít quan tâm đến con gái, mặc dù trên phương diện chất lượng cuộc sống, hắn chưa từng bạc đãi cô, nhưng bình tĩnh mà xem xét, hắn và Ngô Nguyệt thật sự không phải là một cặp cha mẹ đủ tư cách.
“Chỉ có thể cùng nhau chơi hai trò.”
Dư Nhân ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên, cười thật tươi nói được.
Hôm nay thời tiết không tệ lắm, trời đầy mây, nhiệt độ không quá cao, nếu không, Dư Hướng Đông thật đúng là không ngại làm người ba lật lọng.
Xếp hàng mua vé, Dư Nhân hào hứng kéo hắn đi khắp nơi nhìn ngó, trong sân chơi đều là phụ huynh dẫn theo đứa nhỏ vui đùa, tiếng cười ầm ĩ. Trên thương trường, từ trước đến nay Dư Hướng Đông đã quen lúc gặp người sẽ thu liễm lại ba phần, lúc này không khỏi cũng nhiễm thêm mấy phần ý cười.
Dư Nhân biết Dư Hướng Đông miễn cưỡng đồng ý, cho nên cũng không dám làm quá, thế nhưng lúc nổi lên trò đùa dai cũng muốn đùa giỡn một chút mưu kế, biết rõ hắn không thích leo núi, sau khi Dư Hướng Đông cùng cô đi tàu lượn siêu tốc, lại muốn hắn cùng cô đi leo núi.
Dư Hướng Đông nhìn nụ cười lém lỉnh của cô, cười như không cười nhìn thoáng qua cô một cái, nói đồng ý.
Hai người cùng nhau hành động.
Nhìn ra được Dư Hướng Đông thật sự không am hiểu, Dư Nhân đã leo được một đoạn rất cao, hắn còn đang leo ở chỗ đoạn mấp mô. Ngô Nguyệt làm nghệ thuật, từ nhỏ đã rất chú trọng đến việc bồi dưỡng Dư Nhân, cho nên mặc dù ở nông thôn, nhưng khi còn nhỏ Dư Nhân cũng đã từng học qua vũ đạo và thanh nhạc, về sau đến bên này cũng không bỏ, bởi vì có bản lĩnh vũ đạo ở đó, cơ thể Dư Nhân rất dẻo, nói đến leo núi, đương nhiên cũng rất dễ dàng.
Dư Hướng Đông thì không giống thế, ngày thường hắn ngồi trong văn phòng, tuy bình thường cũng không buông lỏng mặc kệ cơ thể, nhưng luyện tập cơ bắp trong phòng gym dùng cho bộ môn diễn luyện thực chiến này, rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.
May mắn nền tảng của hắn không tệ, thích ứng một lát thì dần dần tìm được bí quyết, tốc độ nhanh hơn.
Vừa ngước đầu lên đã thấy Dư Nhân nhìn hắn cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy giống như đang chế nhạo, hắn nhếch môi, một lần nữa tăng tốc, lúc vượt qua Dư Nhân, hắn giơ tay vỗ mông cô một cái, cười nhạo.
“Nhóc con…”
“Ba này…” Dư Nhân kháng nghị.