Dư Nhân Vòng

Chương 3

Chương 3: Sinh nhật Dư Nhân

Tiểu huyệt của cô càng lúc càng nóng, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tuôn ra bên ngoài từng đợt, Dư Hướng Đông bị cô kẹp chặt sung sướиɠ đến như bay lên trời, mãnh liệt thao một trận, bắn tϊиɧ ŧяùиɠ vào trong tử ©υиɠ cô mới hơi thu lại, ma sát thêm một lát, dâʍ ŧᏂủy̠ của Dư Nhân đã tràn ra âʍ đa͙σ, Dư Hướng Đông lại một lần nữa nhét cự vật vào trong đó, lần này cũng không tiếp tục thao cô mà chính là cảm thấy bên trong ấm áp thoải mái, quả thực đúng là hưởng thụ, từ trước đến nay, hắn không để chính mình ủy khuất.

Hai người trần trụi đi vào giấc ngủ, rạng sáng khoảng 5 giờ, Dư Hướng Đông nhìn qua cô bé ở trong lòng đang ngủ say, hôn lên trán cô một cái, rút ra dươиɠ ѵậŧ, nhẹ nhàng xuống giường.

Đi phòng tắm múc nước lau người cho cô, tay phải cầm khăn lông, tay trái vạch âʍ ɦộ cô, lại vươn một ngón tay đi vào để moi ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị tiểu huyệt hấp thu đã loãng hơn nhiều, hắn lót khăn lông dưới mông cô, vừa móc vừa chọc, gần mười phút mới làm xong, sau đó hắn hôn nhẹ một cái lên tiểu huyệt, không nhịn được lại liếʍ một lát, mãi cho đến khi tiểu huyệt lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, hắn cũng không từ chối, vui vẻ uống, sau cùng lại sờ soạng một hồi mới mặc qυầи ɭóŧ và quần ngủ vào cho cô, biến căn phòng ngủ lại như ban đầu.



Lúc Dư Nhân rửa mặt xong đi xuống lầu thì nhìn thấy Dư Hướng Đông đang ngồi trên sofa đọc báo, cô cười đi đến hỏi: “Bữa sáng ăn gì thế ba?”

Dư Hướng Đông nghe được giọng nói thì quay đầu nhìn cô, hôm nay cô nhóc mặc chiếc váy màu xanh lục đậm, chiều dài vừa đến cẳng chân, trên người trắng nõn, lại rất phù hợp với kiểu váy đơn giản này.

Hắn buông tạp chí xuống búng trán cô một cái: “Trước đó không phải con ầm ĩ muốn đi công viên trò chơi à, kết quả thật vất vả mẹ con mới đồng ý, chính con lại dậy muộn.”

Cô đỏ mặt tía tai thè lưỡi, giơ ba ngón tay đến bên tai, hứa: “Con nhất định sẽ nhanh chóng ăn xong bữa sáng.”

Dư Hướng Đông nhìn cô xoay người đi đến nhà bếp cầm bữa sáng đến bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm thì lắc đầu cười. Một lát sau nghe cô khẽ thở một tiếng, hắn nhìn sang, cô nhóc đang thè lưỡi thổi hơi, trước mặt đặt một bát cháo hoa còn đang bốc khói.

Hắn bất đắc dĩ đứng lên đi qua, răn cô: “Con ăn chậm thôi, đâu phải không đi cùng con, không cần vội, cả ngày hôm nay ba đều ở với con.”

Cuối cùng cô cũng thả chậm tốc độ, chậm rãi bắt đầu ăn.

Giải quyết xong vấn đề no bụng, Dư Nhân quấn lấy ba mình, hi vọng lát nữa hắn sẽ chơi cùng mình, một người đến chơi trong công viên trò chơi chẳng có ý nghĩa gì cả, cô cũng đâu phải trẻ con, còn lâu mới ngây thơ như thế, cùng một đám bạn nhỏ chơi đùa, chỉ là cho tới bây giờ cô chưa cùng cha mẹ đi qua mà thôi.