Chương 2
Dư Hướng Đông nhìn Dư Nhân, thấy cô vẫn ngủ say như cũ, cũng không ra ngoài nghe máy mà leo lên giường nhận điện thoại.
“Alo Hướng Đông, anh đang làm gì thế?” giọng nói nhẹ nhàng của Ngô Nguyệt truyền đến: “Bây giờ em đang ở Newyork, hôm sau sẽ đi Paris, ngày mai là sinh nhật của Nhân Nhân, em không về kịp, anh giúp em nói một tiếng xin lỗi với con bé nhé.”
Dư Hướng Đông đồng ý: “Em làm việc của mình đi, ngày mai anh dẫn con bé đến công viên trò chơi.” Nói xong tay trái cầm lấy dươиɠ ѵậŧ, chống đỡ tại cửa huyệt, eo đẩy mạnh một cái, cự vật đi vào.
Con mẹ nó, mới ra ngoài một lúc lại chặt như vậy, Dư Hướng Đông hít một hơi thật sâu nhịn xuống không mắng ra tiếng.
Bên kia Ngô Nguyệt cười nói: “Cũng đúng, năm ngoái con bé đã muốn đi công viên trò chơi, nếu không phải đúng lúc có bão, phải ở nhà mấy ngày, đoán chừng đã sớm kéo chúng ta đi.”
“Ha ha…” Dư Hướng Đông khẽ cười một tiếng, hắn thong thả di chuyển eo, để côn ŧᏂịŧ chậm rãi ma sát với miệng tử ©υиɠ, hưởng thụ sự chặt chẽ trong đó, lại nói: “Ừ, vì thế anh quyết định ngày mai sẽ đưa con bé đi, nếu như em cảm thấy tiếc nuối, lúc nào em trở về chúng ta lại đi một lần.”
“Ừm, đúng rồi, Nhân Nhân đâu?”
“Con bé đang ngủ.” Lại bị mυ'ŧ chặt một cái, Dư Hướng Đông hít sâu một hơi, hơi chút dùng lực, trong không khí truyền đến tiếng nước òm ọp.
“Ôi, hôm nay con bé đi ngủ sớm sao, đúng rồi, anh đang làm gì thế?” Trong lúc nói chuyện, nghe được bên chỗ Dư Hướng Đông truyền đến tiếng hít vào một hơi, cô ta hỏi: “Sao thế?”
Dư Hướng Đông cười đáp: “Em cứ nói đi bà xã, em đã đi một tuần rồi đấy.”
Tính ám chỉ quá mức rõ ràng, hơn nữa bên kia còn nghe được tiếng người đàn ông gầm nhẹ và da thịt chạm nhau, mặt Ngô Nguyệt đỏ lên: “Anh đang xem phim sεメ?”
“À… Anh nói mình đang thao âʍ ɦộ, em tin sao?” Hắn trêu chọc.
“Tin, em đương nhiên tin, ông xã em có mị lực như thế, bên người còn thiếu yêu tinh hồ ly à?” Ngô Nguyệt cũng phối hợp nói giỡn.
“Hồ ly thì không có, nhưng tiểu yêu tinh thì có một con.”
Đúng lúc có điện thoại gọi đến, Ngô Nguyệt cũng không nói giỡn với hắn nữa, dặn dò hắn đi ngủ sớm một chút rồi tắt máy.
Dư Hướng Đông ném điện thoại sang một bên, cầm lấy gối lót xuống phía dưới mông Dư Nhân, dươиɠ ѵậŧ dũng mãnh đi vào trong tiểu huyệt, chín nông một sâu, tiếng nước òm ọp.
Tiểu nhân trên giường, người ửng đỏ, bên tai cũng đỏ, Dư Hướng Đông nhìn càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngậm lấy vành tai cô liếʍ mυ'ŧ, lại chuyển qua cần cổ tuyết trắng của cô, sau cùng sờ đến khóe miệng cô, bao phủ đi lên, cạy ra môi mềm ngọt ngào, lưỡi mυ'ŧ giao triền, không ngừng vang lên âm thanh ái muội.