Chương 5: Công viên trò chơi 2
Sau khi xuống dưới, Dư Nhân vẫn còn bĩu môi, vẻ mặt con không vui, ba nhanh đến dỗ con đi. Dư Hướng Đông lại làm như không thấy được, giống như không có chuyện gì xảy ra gọi điện thoại, để khách sạn đưa cơm về nhà, sau đó lại đặt một chiếc bánh kem lớn.
Cúp điện thoại, Dư Nhân còn ở bên cạnh cúi đầu liếc qua chỗ hắn, nhìn thấy hắn liếc sang bên này thì nhanh chóng quay đầu sang bên khác.
Hắn khẽ cười một tiếng, đi qua nắm tay cô: “Về nhà thôi.”
Dư Nhân giãy dụa né tránh, hắn lại nắm thật chặt, cô nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ba.”
“Cho nên?” Dư Hướng Đông hỏi.
“Ba đừng nắm tay con.”
Dư Hướng Đông nghiêm túc nhìn cô hai giây, buông lỏng tay: “Đi thôi.”
Lúc bọn họ về đến nhà thì đồ ăn cũng đã tới.
Dư Hướng Đông tự mình sắp xếp bàn ăn, nói với Dư Nhân: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn ba ba.” Cô cười híp mắt, gương mặt tràn ngập thỏa mãn.
Trước khi ăn cơm, bọn họ gọi video với Ngô Nguyệt, Ngô Nguyệt quá bận, hiện tại cô ta đang theo chân đoàn khảo sát, cơ bản không có thời gian rảnh rỗi, hàn huyên với bọn họ vài câu, phía bên kia lại có người gọi cô ta, Ngô Nguyệt nói một câu xin rồi rồi cúp máy.
“Con muốn quà gì?” Dư Hướng Đông hỏi.
“Quà?”
Hắn nhắc: “Sinh nhật con, con muốn quà gì?”
“Chẳng phải cha đã cùng con đến công viên trò chơi rồi à? Con đã nhận được món quà sinh nhật tốt nhất rồi.”
“Việc đó không tính.” Dư Hướng Đông uống một ngụm rượu vang đỏ: “Đây là nguyện vọng năm trước của con, hôm nay xem như bổ sung, nghĩ xem con còn muốn gì nữa không?”
Dư Nhân hơi nghiêng đầu suy nghĩ, cô cười: “Không có, hình như con không thiếu gì.”
Đối với sinh hoạt, Ngô Nguyệt và Dư Hướng Đông vô cùng chú ý, đối với cô con gái duy nhất, đương nhiên cũng không keo kiệt, trên phương diện cuộc sống hàng ngày không nói đến mọi mặt đều chu đáo, nhưng cũng chưa từng hạ thấp chất lượng sinh hoạt, cô quả thật không thiếu thốn gì, thứ duy nhất cô thiếu chính là thời gian ở bên ba mẹ, chỉ là hiển nhiên… Chuyện này có chút không thực tế.
Cô đột nhiên muốn uống rượu, ánh mắt nhìn về phía chai rượu vang đỏ bên cạnh Dư Hướng Đông: “Con muốn uống rượu, ba.”
Dư Hướng Đông nhíu mày: “Con nít con nôi, uống rượu gì chứ.”
“Con không còn nhỏ nữa, hôm nay con đã 17 tuổi rồi.” Cô phản bác.
“Vậy cũng không được, ăn cơm xong uống cốc sữa rồi đi ngủ.”
Cô bĩu môi, không nói chuyện.
Dư Hướng Đông buồn cười nói thêm: “Ngày mai bác Trình con muốn mời ăn cơm, buổi sáng nhớ dậy sớm một chút.”
“Con biết rồi.”
Ăn cơm xong, cô thở phì phò bưng cốc sữa trở về phòng.