Nhìn anh cả người trần trụi đứng dậy Việt Việt mới nhớ ra chuyện rất quan trọng. Người này đêm qua không có đeo bao mà thao lộng cô còn bắn một dòng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong. Việt Việt đưa mắt trừng anh lại đạp cho anh một cái:
- Tên khốn nhà anh.
Đặng Long chớp mắt không hiểu gì nhìn cô, cô có cần thay đổi 360 độ thế không. Phút trước còn ngại ngùng nói vừa lòng phút sau liền đạp anh chửi anh là tên khốn.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội trước mặt Việt Việt nói:
- Đi mua thuốc tránh thai cho em, đêm qua anh bắn hết vào trong rồi.
Đặng Long thừa nhận, đêm qua anh không hề nghĩ đến vấn đề này. Tuy cô có thai cũng không sao cả, anh nhất định cưới cô nhưng mà có thai lúc này rất ảnh hưởng đến tính phúc hàng đêm của anh. Đặng Long véo má cô:
- Xin lỗi, lần sau anh nhất định đeo bao.
Nói đoạn đi đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi mở tủ đồ lấy quần áo mặc vào đi ra ngoài. Ban nãy anh vốn định theo thói quen gọi cho Phan Thiện bảo hắn mua nhưng mà nghĩ lại cô gái của anh rất hay xấu hổ. Loại chuyện này để người khác biết cô nhất định sẽ không cho anh tiếp tục động vào cô. Nghĩ vậy liền tự mình đi đến tiệm thuốc, còn mua thêm một loại thuốc mỡ giúp tiêu sưng.
Việt Việt làm vệ sinh cá nhân xong đi đến tủ quần áo chọn đồ liền mở lớn mắt, tủ của cô khi nào thì có một đống lớn quần áo đàn ông như vậy? Cô chạy lại phòng tắm lúc này mới để ý không chỉ có đồ của cô mà còn có cả đồ dùng cá nhân của người nào đó.
Việt Việt đỡ chán, anh đây là muốn sống chung với cô đấy à? Nhanh như vậy? Hôm qua bọn họ còn chưa có xác nhận quan hệ đâu.
Đặng Long mua thuốc cùng đồ ăn về liền thấy cô ngồi trên sofa rồi. Anh đưa viên thuốc khẩn cấp cho cô:
- Thuốc này có tác dụng phụ không tốt cho cơ thể, em uống một lần thôi nhé. Lần sau anh sẽ chú ý.
Đặng Long rót một ly nước ấm đưa đến tay cô:
- Uống đi.
Lòng Việt Việt mềm nhũn rồi, mọi lời trách cứ ban nãy đều tan biến, cô đón lấy ly nước anh đưa rồi nuốt thuốc vào bụng.
- Anh không đi làm à?
- Nghỉ một hai hôm cũng không sao.
- Ừ, anh làm công việc gì vậy?
Việt Việt vừa nói vừa ngồi xuống bàn lấy đồ ăn sáng ra ăn, cô đói sắp lả rồi. Đặng Long đi đến lấy cháo ra bát lớn giúp cô:
- Anh kinh doanh xe. Hôm nay có cần đến phòng nghiên cứu không?
Việt Việt múc một muỗng cháo ăn vào lại trả lời:
- Có chút mệt không muốn đi, lúc nãy em đã nhắn tin xin phép rồi.
Chân cô bước đi vẫn có chút đau, tư thế không được ổn lắm nếu đến phòng nghiên cứu mọi người nhất định nhìn ra được. Cô vẫn nên nghỉ một hôm thì hơn.
Ăn xong lại ngồi một bên nhìn anh dọn bát đũa, không phải cô lười mà là người này không cho cô động tay vào. Tự nhiên cua được người toàn năng như vậy Việt Việt cảm thấy cô lời to rồi.
- Bình thường ở nhà anh đều tự nấu ăn dọn dẹp đấy à?
- Không, có người giúp việc theo giờ.
- Vậy mà anh làm mọi thứ trơn tru như vậy?
Cô thắc mắc lắm a, nhìn anh từ đầu đến chân đều giống tổng tài cao lãnh ngón tay không chạm nước lại làm việc nhà giỏi như vậy. Đặng Long úp chiếc bát cuối cùng lên lau khô tay trả lời:
- Thời gian trước du học bên Pháp anh đều tự mình làm mọi việc, về Việt Nam không cần tự động tay động chân nhưng tay nghề đảm bảo vừa đủ cho em dùng.
- Chậc, vậy em là ngồi không hưởng lộc rồi.
Anh giang tay ôm lấy cô:
- Tấm thân này tùy em hưởng dụng.