Việt Việt không vì những lời mật ngọt của anh mà quên đi mục đích ban đầu, cô ở trong lòng anh cắt đứt không khí lãng mạn mà hỏi:
- Quần áo trong tủ của em là anh để vào?
Đặng Long nghe cô hỏi liền khẽ ho:
- Ừ, là đồ của anh.
- Anh dọn đến từ bao giờ?
Chắc chắn không có khả năng đêm qua thao cô xong liền chạy về mang quần áo đến đi. Người nào đó mặt không đỏ tim không đập nói:
- Là chiều hôm qua. Vừa đi khỏi đây liền nhớ em nên muốn mang đồ dọn đến ở cùng em.
Nhìn anh nói đúng lý đúng tình Việt việt cảm thấy có phải sai sai chỗ nào rồi không? Anh không hỏi ý kiến cô liền dọn đến? Còn có sáng hôm qua trước khi đi làm không phải đã bảo anh nhanh chóng ra khỏi nhà cô à? Bây giờ anh lại nói đến hợp lý như vậy.
- Anh còn chưa hỏi em đã dọn đến. Sáng hôm qua rõ ràng em còn đuổi anh nhanh đi khỏi nhà em đấy có được không.
- Có gọi cho em là tự em tắt nguồn điện thoại nên không biết đấy chứ.
Vậy là lỗi của cô đúng không? Việt Việt nở nụ cười thân thiện nói với anh:
- Lập tức dọn đồ trở lại nhà anh đi.
- Cơm do anh nấu, nhà anh dọn, quần áo anh giặt, ban đêm còn có thể làm ấm giường vậy mà em vẫn muốn đuổi?
Giọng lạnh băng cất lên:
- Đuổi.
Đùa gì vậy, mẹ già nhà cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây. Nếu thấy nhà cô có đồ của anh khẳng định không để cô tự do tự tại bên ngoài nữa. Đặng Long ỉu xìu hỏi cô:
- Không thể thương lượng sao?
- Không thể.
Đặng Long ngồi trên sofa nhà cô ăn vạ nói:
- Anh không dọn, tối không ôm em anh không ngủ được.
Việt Việt giật giật khóe môi, hai người mới ngủ với nhau hai đêm liền kêu không có cô không ngủ được? Vậy trước đến nay anh đều thức đấy hả? Cô đá vào chân anh một phát:
- Đừng có mà viện cớ, em tin anh mới lạ.
- Em đúng là mặc quần lên liền vô tình. Muốn anh dọn đi cũng được, chia tay tên bạn trai kia của em danh chính ngôn thuận ở bên anh.
Việt Việt ho khẽ nói:
- Chuyện của em với Tiểu Cường không phải như anh nghĩ. Nói chung em có lý do mới đồng ý ở bên cậu ấy.
Đặng Long ôm cô ngồi trên đùi anh để mặt cô đối diện mắt anh:
- Anh không quan tâm lý do, cả người em từ trong ra ngoài đều là của anh rồi không thể để em tiếp tục mang danh bạn gái người khác.
Tính chiếm hữu của anh quá cao, điều này cô đã được lĩnh giáo qua. Đêm qua nếu không phải cô xuống nước trước không biết người này còn ghen đến mức nào.
- Cho em thời gian, em sẽ nhanh nhất có thể chấm dứt mối quan hệ này. Ok! Còn bây giờ anh dọn đồ khỏi nhà em.
Nói đoạn cô liền nhảy khỏi người anh đi đến tủ đem hết quần áo cùng đồ dùng cá nhân của anh nhét vào vali đẩy cả người lẫn vật ra cửa:
- Bye bye.
- Em vậy mà nỡ đuổi anh thật.
Nhìn cô đứng chặn trước cửa anh chỉ có thể thỏa hiệp thơm cô một cái rồi ghé sát tai cô nói:
- Anh có mua thuốc mỡ tiêu sưng, lát nữa nhớ bôi lên âʍ ɦộ.
Việt Việt đỏ mặt trực tiếp đóng sầm cửa nhốt anh bên ngoài. “Tên vô lại này.”