Việt Việt ở bên trong phòng tắm cọ đến da khắp người đều đỏ nhưng vẫn không đi ra. Cô không có dũng khí bước ra ngoài, cảm xúc mỗi lần được anh đυ.ng chạm khắp cơ thể cô đều chưa từng trải qua. Nó lạ lắm, cô sợ bản thân không khống chế nổi mình. Cảm thấy không thể tiếp tục trốn trong này mới lấy hết dũng khí ra ngoài liền phát hiện bản thân không mang theo quần áo vào. Cô mà cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngoài anh nhất định cười chết cô. Việt Việt kêu thảm một tiếng lấy khăn tắm quấn từ ngực che đến nửa cặp mông. Anh vừa nói muốn vào bếp chắc không có trong phòng, cô có thể chạy thật nhanh đến lấy quần áo mặc.
Việt Việt mở cửa phòng tắm ngó nghiêng không thấy anh mới mở hẳn cửa chạy ra ngoài. Vừa chạy được ba bước liền thấy anh từ nhà bếp đi vào:
- Việt Việt em muốn tắm đến khi nào?
Việt Việt đang chạy đến giữa phòng thấy anh đi vào liền cứng người lại đứng im, khăn tắm vì động tác dừng đột ngột mà tụt xuống dưới chân. Đặng Long nhìn cảnh đẹp trước mắt nuốt nước miếng:
- Em là muốn quyến rũ tôi?
Việt Việt muốn khóc, cô kéo khăn tắm lên:
- Em chẳng qua không mang quàn áo vào. Anh đừng tưởng bở.
Đăng Long bước đến ôm cô vào lòng:
- Ra ăn cơm, anh hâm nóng lại rồi.
- Em mặc quần áo đã.
Đặng Long kéo cô đi về hướng phòng bếp:
- Không cần mặc, mặc vào lại tốn công cởi.
Đặng Long ngồi xuống bàn ăn rồi để cô ngồi xuống đùi mình, anh gắp một đống đồ ăn vào bát cho cô:
- Ngoan, ăn đi.
Việt việt nhìn bàn đồ ăn ngon trước mặt lại nhìn anh hỏi:
- Bàn đồ ăn này anh nấu hết à?
- Ừ.
Việt Việt cảm thấy áy náy, anh nấu một bàn đồ ăn đợi cô vậy mà cô không những về muộn còn chọc giận anh. Từ ngày làm trong viện khảo cổ, cô thường xuyên làm nghiên cứu đến đêm muộn chưa từng nấu ăn tử tế. Trừ những ngày nghỉ phép về thăm ông nội và cha mẹ được ăn đồ ngon ra thì không phải đặt đồ ăn bên ngoài cũng sẽ là ăn mì gói cho thuận tiện. Nhìn đồ ăn trước mặt cô cảm nhận nhịp tim mình đập mạnh lại hỏi anh:
- Anh biết chắc chắn em sẽ về à mà nấu nhiều món như vậy?
Đặng Long thơm lên gáy cô:
- Không biết. Anh nhắn tin em cũng không trả lời nhưng vẫn muốn nấu cho em. Không muốn em ăn mì gói mặc dù mì em nấu rất ngon.
Việt Việt nhíu mày:
- Nhắn tin cho em?
- Ừ, sáng nay nhắn zalo cho em, chiều cũng nhắn, tối nhắn mấy tin em đều không thèm xem.
Việt Việt bật dậy khỏi người anh đi đến túi xách lấy điện thoại mở nguồn, giọng giải thích với anh.
- Mỗi khi vào phòng nghiên cứu em đều tắt nguồn để máy bên ngoài.
- Ừ.
Đặng Long lại kéo cô gái ôm vào trong lòng. Việt Việt mở nguồn điện thoại vô số thông báo nảy lên. Cô mở zalo liền thấy người có ảnh đại diện để xe phân khối lớn nhảy nhót ở đầu tiên. Cô kích mở đọc tin nhắn:
- Bảo bối, mới xa một lúc liền nhớ em rồi. (9h30)
- Bảo bối, bao giờ em về. Anh dọn nhà sạch rồi. (15h15)
- Bảo bối, hôm nay anh sẽ nấu cho em một bàn mĩ vị. (17h05)
- Bảo bối, bao giờ em về? (19h00)
- Báo bối, anh nhớ em. Muốn ôm em. (22h00)
Việt Việt quay lại ôm lấy cổ anh:
- Sao anh có zalo của em?
- Đêm qua em say rượu anh lấy điện thoại em mở khóa quét mã QR, anh còn cài cả vân tay trên cửa nhà em rồi.
Việt Việt bật cười:
- Nào có ai lợi dụng người say như vậy. Nhưng mà em thích.
Cô không muốn trốn tránh tình cảm của mình nữa, mới quen thì sao chứ? Anh thích cô, cô cũng thích anh vậy là đủ rồi.
- Mau ăn cơm, nguội hết rồi.
Lần này cô rất nghe lời nghiêm túc ăn cơm. Khăn tắm sau một hồi bị cô quay ngang quay dọc đã rớt xuống eo. Bên dưới cô cũng bị co lên chỉ còn hai cánh mông trắng mượt. Ánh mắt Đặng Long tối lại cự vật lại ngóc đầu chọc lên. Việt Việt gắp một miếng thịt muốn đút cho anh Đặng Long cười xấu xa:
- Bảo bối ăn đi, em ăn no mới có sức. Anh có đồ ăn rồi.
Nói xong liền đưa tay bóp lấy hai bầu vυ' của cô. Việt Việt bị nhột muốn gỡ tay anh ra. Đặng Long cắn lấy thùy tai cô thấp giọng nói:
- Ngoan, em ăn thịt của em. Anh ăn thịt của anh.