Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 2: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (2)

Vào khoảnh khắc Tang La ký vào thỏa thuận ly hôn thì luồng khí vận vẫn không ngừng luân chuyển sang người Tạ Vi Vi chợt dừng lại. Nhưng bởi vì một phần lớn khí vận đã được chuyển sang cô ta từ trước đó, nên khi phần thừa nhỏ bé còn lại đã ngừng luân chuyển thì nhất thời cô ta cũng chưa kịp ý thức được.

Khi Tạ Vi Vi xuống lầu thì thấy Văn Yến Quân đã ăn xong bữa sáng rồi, cô ta đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang ở trong sân.

Anh ngồi trên xe lăn phơi nắng ngoài sân, thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ánh mặt trời chiếu vào mắt anh, nhưng trong đôi đồng tử vẫn tối đen, dường như không một tia sáng nào có thể chiếu xuyên qua đó. Tiếng bước chân tới gần của Tạ Vi Vi khiến anh hơi nghiêng đầu, cô ta nhìn dáng vẻ vừa đẹp đẽ vừa lạnh lùng của anh, trong lòng lại nóng lên.

Càng là người đàn ông không thể chiếm được thì càng khiến người ta nhớ thương, đặc biệt là một kẻ đã đi qua rất nhiều thế giới, cướp đi không biết bao nhiêu nam chính từ rất nhiều nữ chính như Tạ Vi Vi. Tiêu tốn mất mười mấy năm trời, cuối cùng mới được nhìn thấy ánh bình minh, hái được trái ngọt, cô ta thèm nhỏ dãi nhưng vẫn phải cố nhịn. Bởi vì anh mới chỉ quyết định từ bỏ người phụ nữ không yêu anh, hữu duyên mà vô phận với anh, chứ chưa hề yêu cô ta.

“Yến Quân.” Tạ Vi Vi đi đến phía sau anh, tỏ vẻ dịu dàng hào phóng: “Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta cùng đi tản bộ đi.”

Văn Yến Quân không nói gì, nhưng quản gia Arthur chỉ cần liếc mắt nhìn đã hiểu được ý muốn của chủ nhân, liền đẩy anh đi lên trước song song với Tạ Vi Vi.

Nghề nghiệp của Tạ Vi Vi là bác sĩ gia đình của Văn Yến Quân, không có chứng chỉ tâm lý học, nhưng cô ta lại tự tiện nhận trách nhiệm làm bác sĩ tâm lý, đi song song bên cạnh Văn Yến Quân, hỏi: “Anh đã đưa ra quyết định rồi sao?”

Văn Yến Quân nghiêng đầu nhìn cô ta.

“Em là chuyên gia đó, chuyện này không giấu được em đâu.” Tạ Vi Vi cười tỏ vẻ thần bí, sau đó ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy tay vịn tay xe lăn của anh, ánh mắt tha thiết: “Em biết ban đầu khi đưa ra quyết định này sẽ rất khó khăn, nhưng đời người còn dài lắm, dù có đau đớn thì cũng sẽ mau chóng lành lại. Anh hãy cho mình một cơ hội, cũng là cho một người nào đó trên đời này một cơ hội. Có thể cô ấy đã chờ đợi anh rất nhiều năm rồi.”

“Chỉ mong mọi việc được như cô nói.” Văn Yến Quân thu tay lại, nói với vẻ nhàn nhạt, để Arthur tiếp tục đẩy mình đi vòng quanh hồ nước nhân tạo.

Tạ Vi Vi nhìn tay mình rồi lại nhìn Văn Yến Quân, một đóa hoa kiêu ngạo, không thể xâm phạm. Trong mắt cô ta tràn đầy hưng phấn. Chẳng sao cả, dù anh có tiếp tục lãnh đạm, bây giờ càng lạnh nhạt thì sau này nóng bỏng nhiệt tình mới lại càng khiến người ta phải chờ mong.

Tạ Vi Vi cảm thấy mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay mình, vui vẻ tận hưởng sự phục vụ của người hầu trong trang viên, bật TV lên xem chương trình “Sàn đấu ngôi sao” yêu thích của cô ta.

Văn Yến Quân đến công ty. Trong công ty lúc này đã vô cùng náo nhiệt do một tin tức mới rất quan trọng. Nhân viên nam còn bình thường, nhưng các nhân viên nữ là phấn khởi nhất.

“Thật á? Cổ đông Chu của Công ty sản xuất Đồng Vũ ly hôn rồi á?”

“Tất nhiên rồi. Chị gái tôi làm quản gia của một vị phu nhân, chính tai nghe bọn họ đang bàn luận về chuyện này mà. Chuyện này đã lan truyền trong đám các bà chủ từ lâu rồi!”

“Ôi trời ơi, sao lại ly hôn? Đột ngột quá vậy? Tôi nghe nói là Chu Tiến rất yêu vợ mà...”

“Hừ, đàn ông đều là cái loại móng heo, nếu mà yêu thật thì sao lại để người ta ra đi tay trắng chứ? Hơn nữa lại còn ly hôn ngay sau khi ba mẹ người ta vừa gặp chuyện không may xong nữa chứ.”

“...”

Ai cũng thích nghe mấy chuyện bí mật của nhà giàu có. Mấy người phụ nữ trong tổ thư ký của Văn Yến Quân cũng đang bàn tán chuyện này. Arthur đẩy Văn Yến Quân ra khỏi thang máy, đi đến văn phòng chủ tịch. Anh vừa lật xem tài liệu trên đùi vừa nghe thấy tổ thư ký thì thầm bàn tán gì đó nhưng cũng không để ý lắm. Anh không phải là một ông chủ quá mức khắt khe, tuy có hơi lạnh lùng nhưng sẽ không mắng mỏ xối xả nhân viên chỉ vì nói chuyện vài câu trong giờ làm việc.

Nhưng ngay trước khi họ đi bước vào trong văn phòng thì đột nhiên có một câu nói rất rõ ràng rơi vào tai anh.

“Nghe nói Chu phu nhân là người đẹp nghìn năm khó gặp, vậy mà sau khi kết hôn lại ra đi tay trắng, bị tịch thu hết tài sản đuổi ra khỏi nhà, đúng là ứng với câu nói kia...”

Khoảnh khắc đó như một hòn đá bất ngờ rơi vào giữa mặt hồ phẳng lặng yên tĩnh.

Bàn tay đẹp như ngọc đang lật tài liệu đột nhiên dừng lại, nhưng cửa phòng làm việc đã bị quản gia đóng lại, cách ly với những âm thanh vụn vặt của thế giới bên ngoài, cũng chặn lại sắc mặt thay đổi chỉ trong một tích tắc của anh.

Anh được đẩy ra sau bàn làm việc, người quản gia rút lui ra bên ngoài, chờ chỉ thị của chủ nhân.

Văn Yến Quân bình tĩnh nhìn tập tài liệu một hồi, ký tên vào vài tờ rồi đột nhiên đập mạnh cây bút phiên bản giới hạn trên tay xuống bàn. Vì anh dùng lực quá lớn nên cây bút bị bật ra khỏi mặt bàn, rơi xuống đất, hỏng ngay tại chỗ. L*иg ngực yếu ớt của anh phập phồng dữ dội, phải một lúc sau mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Tiến độ công lược nam chính 89%... 88%... 89%... 90%…”

Tạ Vi Vi đang cá cược cho trận đấu trên TV lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, không cẩn thận đã va đầu gối vào cạnh bàn, đau đến ức làm cô ta phải thở hổn hển.

May là tiếng cảnh báo đã nhanh chóng kết thúc: “Tiến trình công lược nam chính 90% .”

Tạ Vi Vi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hệ thống: “Không biết nữa, hệ thống kiểm tra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà tâm lý nam chính dao động rất mạnh, nhưng bây giờ đã ổn định lại rồi.”

Tạ Vi Vi thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào thì cũng là tình cảm sâu sắc, tuy đã quyết định từ bỏ nhưng khi nhớ lại quá khứ cũng sẽ xúc động, đó là chuyện bình thường thôi. Nhưng chỉ một lúc gián đoạn đã làm cô ta lỡ thời gian đặt cược, lại thêm cả cái đầu gối đang đau khiến cô ta sinh ra cáu kỉnh.

“Con người không phải là số liệu máy tính. Tâm trạng chập chờn, tâm lý dao động là chuyện bình thường, nhưng như vậy không có nghĩa là kết quả cuối cùng sẽ thay đổi. Đối với một người đàn ông như Văn Yến Quân, một khi anh ta đã ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu. Hơn nữa, trong mối quan hệ tình cảm này anh ta là người bị tổn thương nghiêm trọng nhất, sự tự tôn của một người đàn ông và trái tim phòng bị, sợ hãi bị tổn thương sẽ không cho phép anh ta quay đầu lại. Cho nên không cần vừa hơi dao động mấy điểm đã căng thẳng như vậy làm gì. Sau này dao động trong vòng 5% thì không cần báo cho tôi biết.”

...

Tang La mở cửa sổ, lập tức bay ra một đám bụi, ánh mặt trời tràn vào làm mùi ẩm mốc trong không khí cũng phai nhạt đi không ít. Con ngươi màu nhạt của cô trong ánh mặt trời biến thành màu mật ngọt trong suốt. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực nở nụ cười. Quay lại nhìn thấy Tang Gia Văn đang bước vào với chiếc hộp dài quá nửa người, đầu bị chặn lại, vẻ ngoài lém lỉnh, cư xử khéo léo và vụng về khiến cô cảm thấy mềm lòng.

Cô đi qua nhận lấy vali hành lý để qua một bên, ôm lấy cậu bé. Cậu nhóc thiếu niên mới mười tuổi liền tỏ vẻ không được tự nhiên ôm lại cô, miệng thì lẩm bẩm: “Mẹ làm gì thế? Còn bao nhiêu thứ cần chuyển kìa, làm không nhanh thì đến giờ cơm tối cũng chưa dọn xong đâu.”

“Ừm.” Tang La lên tiếng, nhưng vẫn ôm thằng bé không buông tay.

“... Con biết rồi, con biết rồi. Sau này con sẽ bảo vệ mẹ mà. Con không giống cái tên đàn ông không đáng tin kia đâu, con là nam tử hán đấy.” Cậu nhóc nói xong thì vỗ nhẹ lên sau lưng cô tỏ ý an ủi.

“Dạ dạ, con là nam tử hán của mẹ.” Tang La ôm con trai, sờ mái tóc ngắn củn đen dày của cậu, hốc mắt lại hơi đỏ lên. Trong trí nhớ của cô, ở kiếp này cô đã thỏa hiệp với Chu Tiến và “số mệnh”. Không lâu sau đó, trong một đêm tối cô đã nhảy lầu vì bệnh trầm cảm bộc phát. Khi đó cô không hề nghĩ tới sau khi con trai nhìn thấy thi thể của mình sẽ có cảm xúc thế nào, cũng không nghĩ tới con sẽ trưởng thành ra sao, thật sự quá thất trách, lần này cô sẽ không làm vậy nữa.

Ôm được vài phút, Tang La cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu thằng bé, khiến cậu nhóc đỏ bừng hai má, vẻ mặt thẹn thùng không được tự nhiên đi ra ngoài tiếp tục khuân đồ. Cậu không cảm thấy mẹ mình bất thường chỗ nào, vì mẹ rất yêu cậu, vẫn luôn rất yêu cậu.

Tang La thực sự yêu Tang Gia Văn, vì cậu là kết tinh của cô và người đàn ông cô yêu sâu đậm.

Theo lẽ thường, một người phụ nữ ba mươi tuổi, đã từng kết hôn, sinh con, rồi lại ly hôn, hai bàn tay trắng mà muốn quay lại với một người bạn trai cũ ở đẳng cấp như Văn Yến Quân chắc chắn là một việc kẻ si nói mộng, khiến người khác phải buồn cười, nhưng trong tay cô vẫn còn một con át chủ bài.

Tang La nhìn cậu bé đang ngoan ngoãn dọn hành lý ngoài cửa vào trong nhà, còn nhỏ mà đã đẹp trai cool ngầu, trong lòng thầm nghĩ mình vẫn còn một con át chủ bài. Nhưng cô vẫn chưa muốn dùng con bài này luôn, bởi vì cô muốn khiến cho Tạ Vi Vi phải hiểu rõ, dù cô có gả cho người đàn ông khác, xách theo đứa trẻ của “người khác” thì Văn Yến Quân vẫn sẽ yêu cô, mà không phải là một kẻ cắp như cô ta.

Tạm thời không nghĩ đến nữa. Tang La nhanh chóng dọn hành lý cùng con trai, sửa sang căn nhà cho thuê hai phòng ngủ một phòng khách. Cuối cùng trước bữa cơm tối hai mẹ con cũng coi như đã dọn dẹp xong, đau eo mỏi lưng nằm gục trên sô pha.

Tang Gia Văn giục cô đi tắm, còn mình thì đi ra ngoài. Khi Tang La vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã ngửi được mùi thơm của loại mỳ tôm giá rẻ thoang thoảng trong không khí. Con trai cô đang ngồi khoanh chân trên đất xì xụp ăn mỳ, quay đầu gọi cô: “Mẹ ơi, mẹ mau tới ăn đi, mì sắp vữa hết rồi.”

Tang La nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cậu bé, trong lòng chợt trỗi dậy tình cảm trìu mến. Cô bước đến ngồi cạnh cậu, vừa khuấy mì trong tô vừa nói với cậu: “Đừng ăn món ăn không có dinh dưỡng thế này nhiều, con muốn ăn gì thì cứ mua cái đó, mẹ vẫn nuôi nổi con.”

Mẹ con họ tay trắng ra khỏi nhà, người đàn ông kia thậm chí còn không cho họ một căn hộ nhỏ. Mẹ cậu cũng chỉ có một ít tiền gửi trong ngân hàng thôi. Bà ngoại thì đang hôn mê, không biết phải nằm viện đến khi nào. Viện phí lại cao, một ít tiền tích trữ không thể cầm cự được lâu. Trong lòng Tang Gia Văn hiểu rất rõ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Con biết rồi ạ.”

Ăn xong cậu lại nói: “Con không học trường Anh Mỹ nữa đâu.”

“Tại sao?”

“Trường Anh Mỹ cách đây xa quá. Con thấy ở gần đây có một trường tên là Văn Hoa, cũng khá tốt.” Tang Gia Văn vừa ăn vừa nói, cố tỏ vẻ rất thoải mái, không dám nhìn mẹ mình, sợ mẹ nhìn ra suy nghĩ thật sự của cậu sẽ thấy đau lòng.

Thực ra vì cậu thấy trường Anh Mỹ là trường quý tộc tư nhân, học sinh trong đó không phải con nhà giàu sang thì cũng có quyền thế, nên tất nhiên học phí cũng rất cao. Trong khi Văn Hoa là một trường công lập bình thường, vì là giáo dục bắt buộc nên học phí rất rẻ. Đương nhiên việc trường ở gần nhà cũng rất tốt, cậu có thể đi xe buýt hoặc đi xe đạp, còn tiết kiệm được một khoản tiền xe.

Giờ phút này Tang La cũng không khỏi cảm thấy chua xót, đưa tay sờ đầu cậu: “Con không muốn học trường Anh Mỹ thì thôi.” Với tình hình của mẹ con họ bây giờ, nếu con trai đến đó học cô còn sợ thằng bé bị người ta bắt nạt nữa: “Nhưng con cũng đừng đánh giá thấp mẹ nhé. Tuy mấy năm nay mẹ chỉ làm một bà chủ nhà giàu, nhưng cũng chỉ vì mẹ không dùng đến những kỹ năng khác thôi, thật ra mẹ cũng lợi hại lắm đấy. Chỉ đi kiếm tiền thôi mà, không làm khó được mẹ đâu.”

Tất nhiên Tang Gia Văn không tin, nhưng cậu không đành lòng đả kích mẹ mình, chỉ gật đầu một cái. Trong lòng còn thầm nghĩ phải học cách nấu cơm, tự mình làm sẽ tiết kiệm tiền, lại còn đảm bảo vệ sinh. Cậu sợ mẹ sẽ bị bệnh giống bà ngoại.

Đêm đã khuya, Tang La đứng bên giường nhìn Tang Gia Văn đã ngủ say rồi đi ra phòng khách, ngồi suy tư.

Việc giành lại người đàn ông của mình và kiếm sống phải cùng lúc tiến hành. Bây giờ cô rất cần tiền, không thể để con trai chịu khổ được, phải chọn trường tốt. Tiền chữa trị hàng tháng của mẹ cô trong viện cũng là một khoản lớn. Dù giữa họ đã có khoảng cách rất lớn, nhưng trong tình huống này cô cũng không thể bỏ mặc bà không quan tâm.

Cô cần một công việc, nhưng cũng biết mình sẽ rất khó tìm được việc làm, vì Chu Tiến sẽ không để bất kỳ công ty nào thuê cô. Cũng may là lần này đã khác khi xưa, bây giờ cô không còn là một cô tiểu thư bất lực mặc người ta chèn ép của kiếp trước nữa.

Ánh mắt cô kiên định, bắt đầu làm động tác căng cơ trong phòng khách. Cô có trí nhớ của mười kiếp, ở mỗi kiếp lại có một thân phận và nghề nghiệp khác nhau nên cũng có những kỹ năng khác nhau. Những kỹ năng đó ở thế giới này đều rất thông dụng, trong đó có kỹ năng võ thuật hữu dụng vô cùng. Nhưng thể chất của cô bây giờ quá yếu, gân cốt không co dãn, cho dù kỹ thuật có tốt đến mấy thì cũng không thể thực hành nổi. Vậy nên trước tiên cô cần kéo giãn gân cốt, rèn luyện cơ thể, không thể để cơ thể này cản trở.

Cũng may là khi còn nhỏ cô đã học nhảy, luyện qua thuật phòng thân, gân cơ cũng đã được kéo giãn. Dù lâu rồi không tập luyện nên còn cứng nhắc, nhưng chỉ cần cắn răng quyết tâm thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại.