Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 3: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (3)

Vụ ly hôn giữa Chu Tiến và Tang La nhanh chóng được lan truyền. Đến cả một nơi như trong Pub cũng có mấy người phụ nữ đang bàn tán về chuyện này.

“Nghe nói đứa bé cũng đi theo mẹ đấy, Chu Tiến không cần con trai à?”

“Nghe nói là đằng gái ra đi tay trắng đấy. Công ty của Chu Tiến đang phát triển rất tốt. Nếu ly hôn thì chắc chắn sẽ gây ra sóng gió trên thị trường chứng khoán. Lẽ nào anh ta bắt vợ cũ từ bỏ toàn bộ số cổ phần để đổi lấy quyền nuôi con à? Đàn ông ấy mà, muốn có bao nhiêu đứa con trai mà chẳng được? Chỉ phải bỏ ra một con tϊиɧ ŧяùиɠ thôi mà, hừ…”

Mạnh Trầm liếc nhìn mấy người phụ nữ ngồi ở dãy ghế dài phía sau, nghe họ tám chuyện, ánh mắt lướt qua Văn Yến Quân có vẻ tìm tòi nghiên cứu. Anh ta biết quá khứ của Văn Yến Quân và Tang La, thậm chí Văn Yến Quân biến thành dáng vẻ như bây giờ có thể nói là cũng vì người phụ nữ đó. Mà bây giờ người phụ nữ đó đã ly hôn, có phải anh sẽ...

Mạnh Trầm không thể nhìn ra chuyện gì, không nhìn ra bất kỳ dao động nào trên gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng như hoa kia nên chỉ có thể giữ dáng vẻ lười biếng lắc lư chất lỏng vàng trong ly rượu.

Mạnh Trầm biết tốt nhất là không nên lắm miệng, nhưng có đôi khi lòng hiếu kỳ của con người sẽ khiến người ta trở nên thấp kém, anh ta không nhịn nổi muốn thăm dò thái độ của đối phương: “Yến Quân, tôi nghe nói Chu Tiến thực sự ly hôn rồi, vợ trước ra đi tay trắng, con trai cũng không cần, thằng cha này tàn nhẫn thật đấy. Mắt nhìn người của cái cô Tang La kia kém quá, lại đi lấy anh ta làm gì.”

Khóe miệng lạnh lùng của Văn Yến Quân hơi giật giật, nhếch lên thành một đường cong tỏ ý mỉa mai: “Đáng đời.”

“Còn không phải à, nghe nói thằng cha họ Chu kia còn lén nói với người ta không được để cho cô ấy tìm được công việc nữa. Có cần giúp cô ấy không?”

Đôi mắt đẹp của Văn Yến Quân nhướng lên: “Cậu thân quen với cô ta lắm à?”

“Không, không, không phải là vì thấy cô ấy đáng thương quá hay sao…”

“Tôi lại không biết cậu có lòng yêu mến người khác như vậy từ lúc nào đấy.”

“Tôi đâu có lòng yêu mến gì đâu, cậu thì có đấy, tôi nghĩ là cậu còn nể tình cảm lúc trước của hai người chứ…”

Văn Yến Quân lạnh lùng mở miệng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng quen biết gì với cô ta cả, lúc trước không quen, sau này cũng không.”

Ồ? Mạnh Trầm ngả người ra sau, nhìn Văn Yến Quân rồi xoa xoa cằm. Kiên quyết phủ nhận như vậy lại làm người ta suy nghĩ nhiều hơn đấy.

Lúc này, cuối cùng Tạ Vi Vi cũng biết về cuộc ly hôn giữa Chu Tiến và Tang La.

Cô ta ngạc nhiên: “Sao lại như vậy? Gia đình Tang La xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô ta còn dám ly hôn với Chu Tiến à?”

Hệ thống: “Thế giới cấp S có thể xảy ra thay đổi bất cứ lúc nào mà. ”

Tạ Vi Vi bực bội cắn móng tay, không ngờ lại có chuyện như vậy! Chẳng trách hôm nay tâm trạng Văn Yến Quân lại dao động lớn thế. Đúng là buồn cười, Tang La chỉ là một cái giày rách thôi, chẳng lẽ lại còn nghĩ rằng sẽ có ai đó chấp nhận mình sao?

Cô ta suy nghĩ một lát rồi lại thả thiết bị giám sát mới thu hồi một ngày ra, cho nó đi theo Tang La. Tuy cô ta tin chắc dù có ai muốn một cái giày rách thì cũng không phải Văn Yến Quân. Nhưng cô ta vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ kia muốn làm gì, không làm bà chủ nhà giàu mà lại mang theo con trai ra đi tay trắng.

...

Sáu giờ sáng Tang La đã thức dậy, cô thay đồ thể thao, xuống lầu chạy bộ.

Dù cô ở trong một khu dân cư cũ, nhưng gần đó vẫn có một công viên, có vài người đến đây chạy bộ buổi sáng, cũng có người cao tuổi đang đánh quyền rèn luyện thân thể, rất có hương vị cuộc sống.

Tang La là người mới đến, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, khí chất cũng nổi bật, tỷ lệ người ngoái đầu lại nhìn rất cao, nhất là những anh chàng sinh viên trông có vẻ như quen biết nhau thì lại càng quay đầu dữ hơn, đến khi thấy cô liếc qua lại xấu hổ không nhìn nữa, đập vai đá chân nhau chí chóe.

Tang La nhìn họ, trên mặt nở nụ cười, sau đó lại hoảng hốt nghĩ tới thực ra cô đã tưởng tượng về cuộc sống thế này từ lâu rồi. Từ khi Văn Yến Quân vẫn còn là một cậu nhóc nghèo khổ, sống trong một căn nhà thuê nhỏ.

Trong mười năm làm Chu phu nhân, cô chưa từng vận động mạnh, chạy được mấy phút là đã thấy mệt, nhưng rồi cô điều chỉnh nhịp thở từ từ chạy tiếp cũng duy trì được đến hai tiếng đồng hồ. Mồ hôi chảy đầm đìa, hai chân như nhũn ra, cô mua bữa sáng rồi đi về nhà.

Sau khi ăn sáng với con trai xong, cô đưa con tới trường Anh Mỹ làm thủ tục rút hồ sơ học. Vì không muốn cho thằng bé học ở ngôi trường gần nhà nên cô định cho Tang Gia Văn tự học ở nhà một thời gian. Khi công việc của cô ổn định, rồi lại dọn nhà đi nơi khác thì cô sẽ tìm một trường phù hợp cho cậu. Tang Gia Văn được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, vừa đẹp trai vừa thông minh, học hành cũng rất tốt. Khoảng thời gian này sẽ không ảnh hưởng gì đến việc học và thành tích của thằng bé.

Sau khi hoàn thành thủ tục, Tang La mua một số dụng cụ thể dục, trong đó có cả bao đấm bốc, Tang Gia Văn thấy mà trợn tròn mắt. Tang La nhìn đôi mắt to đẹp giống hệt ba mình của cậu, thấy cậu đã lo lắng đến mức muốn mắng cả bà mẹ phá của này rồi. Lẽ ra ở cái tuổi này, thằng bé không cần phải lo lắng những việc đó, cô nghĩ vậy không nhịn được liền ôm lấy thằng bé một lúc. Tuy con trai vẫn còn có vẻ muốn giáo huấn cô nhưng cũng chỉ đành tròn mắt ôm lại mẹ.

Trong khi các bà vợ nhà giàu trong giới thượng lưu vẫn còn đang bàn tán về chuyện ly hôn của họ thì Tang La đã nhanh chóng bắt đầu cuộc sống mới, mỗi ngày đều đắm chìm vào việc rèn luyện thể hình không thể tự kiềm chế.

Tạ Vi Vi theo dõi cô suốt nửa tháng, thấy cô ngày nào cũng chạy bộ, giãn gân hoặc đánh quyền. Tuy sắc mặt đã không còn âm u mà trở nên vô cùng tích cực bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô làm những chuyện như vậy dường như không hề có bất cứ liên quan gì đến Văn Yến Quân cả.

Lại nhìn tiến độ công lược Văn Yến Quân luôn ổn định ở mức 90%, không còn xuất hiện biến động khác thường gì nữa, vậy là yên tâm trở lại.

Tuy rằng chỉ khi hủy hoại được nhân vật nữ chính thì cô ta mới có thể có được toàn bộ khí vận của nữ chính, nhưng cô ta lại không thể tự mình ra tay hoặc trực tiếp hướng dẫn cho người khác gϊếŧ đối phương, nếu không sẽ khiến cho ý thức của thế giới này chú ý, vậy thì cô ta cũng sẽ bị thế giới này gϊếŧ chết. Vì vậy, đến tận bây giờ cô ta mới tìm cách khiến cho đối phương phải lay lắt luẩn quẩn giữa hy vọng và tuyệt vọng thôi, muốn ép nữ chính phải trầm cảm uất ức rồi tự sát.

Nhưng không ngờ Tang La đột nhiên tro tàn lại cháy, tỉnh táo trở lại, khiến cô ta hơi bực bội. Nhưng may mắn là trên người cô ta đã có được phần lớn khí vận của nữ chính, phần ít ỏi còn lại dù không có cũng không sao hết. Chỉ cần nam chính yêu cô ta thì cô ta sẽ trở thành nhân vật nữ chính mới, vậy thì sự tồn tại của Tang La cũng không còn ý nghĩa gì. Vì vậy, việc cô ta nên tập trung vào bây giờ là công lược nam chính, thế là đủ.

Bởi vậy cô ta cũng không còn ngày ngày đều quan sát Tang La không rời mắt nữa. Nói thật thì cả ngày cứ nhìn chằm chằm mãi vào một người thật sự cũng mệt mỏi lắm, mà hệ thống lại không thể làm giúp cô ta, bởi vì cô ta không phải là người công lược duy nhất mà nó quản lý.

Hai tháng chớp mắt đã trôi qua, tin đồn về vụ ly hôn giữa Chu Tiến và Tang La đã được thay thế bằng những tin đồn khác. Chu Tiến đã trở thành anh chàng độc thân vàng mà nhiều người đẹp muốn bám được vào người, còn Tang La cũng dần bị lãng quên.

Trong hai tháng này, nhờ nỗ lực của Tang La nên thể lực của cô đã có bước nhảy vọt về chất. Cô đã có thể thực hiện một loạt các động tác võ thuật khó trong suy nghĩ của mình một cách trơn tru mà không bị căng cơ. Có một kiếp cô là thợ săn ma cà rồng, từ nhỏ đã học các kỹ năng chiến đấu, đối thủ đều là những con ma cà rồng mạnh mẽ quỷ quyệt, vì vậy nên thần kinh phản xạ của cô rất nhạy bén, lại có kỹ năng săn bắn hạng nhất. Ngoài ra, trong một kiếp khác cô lại là cỗ máy gϊếŧ người của một gia tộc sát thủ, thông thạo mọi loại kỹ thuật ám sát của gia tộc. Kết hợp cả hai kiếp đó lại thì cô có thể càn quét cả sàn trường được luôn rồi.

Hơn nữa, vì họ là một dân tộc thiên về chiến đấu, nên tuy bây giờ đã là xã hội pháp quyền nhưng thực chất bên trong mọi người vẫn cực kỳ tôn sùng vũ lực và người luyện võ, vì vậy đã phát triển thành một nền văn hóa thi đấu độc đáo. Bởi thế nên một tiêu chí khi đến đây du lịch của người nước ngoài là phải đi xem thử một lần đấu trường của họ.

Trên sàn đấu cũng có những ngôi sao chiến đấu khiến người ta phải điên cuồng, nhưng đám người đó đều chỉ có kỹ xảo biểu diễn đẹp mắt, không cùng đẳng cấp với kỹ năng gϊếŧ người của cô.

Nhưng cô cũng không định đi thi đấu, mọi thứ cô ấy làm dù có vẻ không liên quan nhưng thực chất cuối cùng đều nhắm vào Tạ Vi Vi và Văn Yến Quân.

Ngày hôm đó, cô đi ra ngoài mua một cây gậy bóng chày.

Cô cầm cây gậy bóng chày, nhắm mắt đứng bất động trong phòng ngủ. Cô đang cảm nhận, cảm nhận sự lưu chuyển của luồng không khí, của bức rèm cửa đang nhẹ nhàng lay động.

Bởi vì quả cầu giám sát ẩn hình không hiểu cô đang làm gì nên liền bay lại gần, bay vòng quanh cô. Đột nhiên, Tang La mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, cây gậy bóng chày đột nhiên vung lên.

“Đùng!”

Quả cầu giám sát vô hình đột nhiên bị đập thật mạnh vào tường, đυ.c ra một lỗ trên đó. Sau khi rơi xuống đất, nó còn vùng vẫy, cố cất cánh thêm lần nữa, nhưng Tang La đã bước tới đập thật mạnh làm cho nó vỡ vụn ra, cho đến khi hiện nguyên hình.

Quả cầu giám sát nhỏ này đã theo dõi mọi hành động của cô trong mọi kiếp sống. Thảo nào mỗi khi cô muốn nói chuyện với Văn Yến Quân, lấy hết can đảm muốn thay đổi thì lại có trở ngại bất ngờ xảy ra, khiến cô cảm giác trong chốn u minh như có một bàn tay đang đẩy cô về phía tuyệt vọng. Dù cô có thay đổi cách thức bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.

Tên trộm này biết rõ nội dung cốt truyện, hiểu rõ tính cách của của họ, hơn nữa lại luôn theo dõi họ, thao túng cuộc sống của họ, ép họ đến hoàn cảnh này.

Nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu. Tang La nắm chặt gậy bóng chày, nhặt quả cầu giám sát đã vỡ hỏng lên. Thứ này đã đi trước khoa học kỹ thuật của thế giới này. Nếu có cơ hội cũng có thể nghiên cứu thử, có lẽ sẽ có ích.

Bởi vì trong một thời gian dài Tang La chỉ tập trung rèn luyện thân thể, dường như không hề làm việc gì, vì vậy Tạ Vi Vi đã thả lỏng cảnh giác, nhất thời còn chưa phát hiện ra quả cầu ẩn hình mình phải mua với giá tiền rất đắt từ cửa hàng hệ thống đã bị Tang La làm hỏng.

Sau khi sửa màn hình, ngày hôm sau Tang La đi đến Hiệp hội quản gia.

Cô muốn thi lấy bằng quản gia.

Nói đến quản gia có thể mọi người sẽ nghĩ đến một người quản gia mặc vest với bộ râu trắng, là người quản lý công việc nội trợ trong nhà người giàu, nhưng trên thực tế loại chứng chỉ cô muốn lấy là một kiểu quản gia cá nhân phải có giấy phép mới đủ điều kiện làm việc.

Loại quản gia này được gọi là “quản gia quý tộc”, là một loại quản gia không thể xuất hiện bên cạnh người bình thường. Yêu cầu đối với loại quản gia này rất cao, không yêu cầu trình độ học vấn, nhưng phải thông thạo ngoại ngữ, biết võ thuật, có kỹ năng quản lý chuyện nội trợ và giải quyết công việc vào loại bậc nhất, lại phải có óc thẩm mỹ, kỹ năng đánh giá và thưởng thức nghệ thuật... Tất cả các phương diện đều phải vượt qua bài kiểm tra. Loại hình này có khởi nguồn từ trong tầng lớp hoàng thất quý tộc cả ngàn năm trước. Khi đó, bên cạnh các thành viên hoàng thất hay quý tộc luôn có một người tùy tùng ưu tú, một mình kiêm mấy chức đi theo bên người. Người trong tầng lớp thượng lưu cũng học theo, dần phát triển thành nghề “quản gia” này.

Bây giờ “quản gia” đã trở thành biểu tượng cho địa vị và thân phận của những người giàu có, càng là những người tự nhận mình có địa vị, có thế lực thì càng coi trọng quản gia. Thậm chí còn cho rằng nếu không có quản gia bên cạnh thì khi đi ra ngoài xã giao sẽ rất mất mặt.

Từ khi còn nhỏ Tang La đã có quản gia phục vụ bên cạnh, người cuối cùng là Joey.

Bởi vì có Học viện chuyên dạy làm quản gia nên hầu hết các quản gia đều tốt nghiệp từ Học viện quản gia và thi lấy giấy phép ở đây luôn, bởi vậy có rất ít người tới đây để đăng ký thi lấy bằng. Tang La điền đơn đăng ký ở cửa sổ, sau đó nhanh chóng được tham gia thi.

Có mười hai hạng mục kiểm tra, giấy phép được chia thành bốn cấp độ là S, A, B và C. Cấp độ C là thấp nhất, chỉ yêu cầu quản gia thành thạo một ngoại ngữ, các hạng mục khác cũng chỉ cần đạt nửa số điểm. Cấp độ A cần phải thành thạo ít nhất ba ngoại ngữ, đạt 80% ở tất cả các lĩnh vực khác. Cấp độ S ngoại ngữ phải thông thạo sáu thứ tiếng, trên cơ bản có thể có thể đi theo chủ nhân đến bất kỳ quốc gia nào, các phương diện khác cần đạt thành tích tối đa.

Tương xứng với năng lực thì tiền lương và môi trường làm việc của họ đương nhiên cũng rất OK. Tiền lương hàng năm của quản gia hạng A tương đương với giám đốc một công ty lớn, vì vậy nên Tang La mới không thể trả nổi tiền lương cho Joey, chỉ có thể từ bỏ phương thức hưởng thụ xa hoa này.

Tang La đủ khả năng thi được hạng S, chưa nói đến việc cô vốn là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã thông minh thành tích tốt, các môn ngoại ngữ, giám định và thưởng thức nghệ thuật đều đủ tiêu chuẩn, mà hơn nữa cô còn có cả ký ức của mười kiếp. Nhưng cũng không cần thiết phải vậy, cô chỉ cần thi đỗ hạng A là đã đủ dùng rồi.

Tang La từng là một mỹ nhân nổi tiếng, nhưng mười mấy năm nay cô rất ít ra ngoài xã giao, dần dần đã bị lãng quên, vì vậy có rất ít người biết đến cô, đi đường cũng không có ai nhận ra.

Có ba giám khảo, lúc đầu thấy cô họ còn rất nghi ngờ. Trông cô quá xinh đẹp, dù không đeo trang sức thì khí chất đã đủ cao quý, trên tay không có vết chai, ngón tay như búp măng, trông mềm mại mịn màng vô cùng, có khi còn không biết phải đấm thế nào, nhìn thế nào cũng không giống người có thể làm quản gia.

Nhưng khi Tang La đeo bao tay vào, nhìn quanh căn phòng ngăn nắp gọn gàng đến mức không thể gọn hơn, lại dùng tư thế chuyên nghiệp chỉ ra những điểm mù mà phần lớn mọi người đều không thể phát hiện ra để tìm ra các chi tiết kiểm tra thì họ đã biết, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Trong buổi đánh giá võ thuật, một trong các giám khảo đích thân ra sân sát hạch.

Anh ta là một người đàn ông cao đến một mét chín, thân hình cường tráng như một con gấu đen. Người này nhìn cánh tay mảnh mai như cành cây con của cô, tư thế rất thoải mái, ngoắc tay với cô rồi nói: “Dồn hết sức ra xem nào, tôi sẽ cố gắng không làm cô bị thương.”

Trên mặt Tang La hơi có ý cười: “Anh chắc chắn chứ?”

Dương như đối phương cảm thấy dáng vẻ này của cô rất thú vị, lập tức cảm thấy hứng thú, nhíu mày ngoắc tay gọi cô.

Vì vậy, Tang La cũng không khách sáo, đường cong trên khóe miệng càng sâu hơn, cô nhanh chóng lao về phía anh ta.