Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 1: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (1)

“Tiến độ công lược nam chính 90%”

Tạ Vi Vi nhìn báo cáo tiến độ từ hệ thống, khuôn mặt căng thẳng nở nụ cười nhẹ, thở phào nhẹ nhõm nói với hệ thống: “Cuối cùng nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành rồi.”

Hệ thống: “Tiến độ đạt đến 90% chỉ vì cuối cùng nam chính cũng đã quyết định từ bỏ nữ chính, vẫn chưa yêu cô đâu.”

Tạ Vi Vi không quan tâm xua tay: “Muốn chia cắt hai người có tình yêu định mệnh là việc khó nhất, ta đã làm được cả việc khó nhất rồi, khiến nam chính yêu ta còn không phải quá dễ dàng sao. Ta công lược từ thế giới cấp D tới thế giới cấp S, kinh nghiệm phong phú, biết phải làm gì tiếp theo mà.”

Hệ thống: “Nó là cấp S bởi vì nó không thể kiểm soát được như những thế giới nhỏ cấp bậc khác, tốt nhất là cô đừng có khinh đời.”

“Biết rồi biết rồi.”

Ngoài miệng Tạ Vi Vi nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: ‘AI quả nhiên là AI, chẳng hiểu chút gì về tâm lý con người cả. Bây giờ nữ chính đã không còn là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng cao cao tại thượng ngày xưa nữa. Giờ nữ chính đã gả cho người khác, sinh con cho người khác rồi, hơn nữa ba mẹ còn xảy ra chuyện, người cô ta có thể dựa vào bây giờ chỉ có chồng cô ta thôi.’

‘Cho dù cô ta còn chưa từ bỏ hy vọng, thì cô ta còn có thể làm được gì? Một bà cô ba mươi tuổi không có thứ gì trong tay, còn có gan theo đuổi lại bạn trai cũ công thành danh toại cao cao tại thượng được sao? Rõ ràng là không hề, trái tim của cô ta đang dần chết đi, cho nên vận may trên người cô ta đang không ngừng đổ về phía mình, mình sẽ sớm thay thế cô ta trở thành nữ chính mới. Chưa kể bây giờ nam chính cũng đã thật lòng quyết định buông tay rồi, trong tình huống này cái kết đã được quyết định

Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Vi Vi có một cảm giác vô cùng sung sướиɠ, thật sự không dễ dàng gì, không hổ là thế giới cấp S, tình cảm và sự ràng buộc giữa nam nữ chính vượt xa những thế giới cấp thấp khác. Cô ta chen ngay vào giữa, vắt óc nghĩ kế chia cắt bọn họ, biến câu chuyện ngọt ngào trở thành ngược luyến, hơn nữa còn phá hoại đến mức khó mà có thể hòa hợp lại như ngày hôm nay, vậy mà mất công sức tận mười năm trời!

Nhưng nghĩ tới vận may trên người nữ chính, cùng với một nửa vận may khác sẽ có được sau khi kết hợp với nam chính, liền cảm thấy tất cả công sức bỏ ra đều đáng giá.

Còn lại 10% cuối cùng, cô ta tin rằng mình sẽ dễ dàng công lược xong thôi.

Nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy không cần thiết phải lãng phí năng lượng thêm nữa. Vậy là rút hết những thiết bị theo dõi vô hình cô ta đặt bên cạnh nữ chính mà suốt mười năm qua dù cô ta và nam chính có đi đâu cũng không hề gỡ bỏ.

...

Người công lược đang đắc ý vừa mới rút thiết bị theo dõi về, nữ chính mệt mỏi đang say ngủ mở mắt ra.

Cô thất thần nhìn xung quanh, sau đó đôi mắt hơi trừng to, trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức. Cô khuỵu hai gối ôm lấy đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào ga trải giường, dần dần tỉnh táo lại, giống như một con dao tẩm độc, hận không thể chém Tạ Vi Vi nghìn vạn nhát dao.

Cô sống mười kiếp, vốn dĩ nên sống hạnh phúc vui vẻ tới hết đời với người định mệnh trong mười kiếp này. Nhưng mười cuộc đời này, đều bị phá hoại. Mười lần đó mỗi một kiếp đều không có ký ức, không hề biết tới những điều này. Tới kiếp cuối cùng, Tạ Vi Vi nói sự thật cho cô với vẻ mặt ác độc, khiến cô ôm hận mà chết.

Cũng không biết giá trị hận thù lúc biết sự thật quá cao hay đã có thứ gì gây ra hiệu ứng đặc biệt mà cô không những quay trở về kiếp thứ nhất, mà thứ quay trở về cùng cô còn có toàn bộ ký ức của các kiếp sau.

“Tạ Vi Vi...” Cô nghiến răng nghiến lợi, ngón tay nắm chặt ga giường đến mức lộ ra khớp xương. Nhưng cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để mặc cho dòng nước lạnh dội xuống cô từ đầu đến cuối, khiến bộ não đang nóng lên của cô dần bình tĩnh lại, cũng rửa sạch đi những giọt nước mắt vô dụng chảy ra khỏi mắt cô.

Cô cắn chặt bờ môi run rẩy, nắm tay đang siết chặt thành quyền chống lên tường, không biết đã đứng dưới nước bao lâu.

...

Ngày hôm sau.

Quản gia Y Kiều của cô tới gõ cửa gọi cô rời khỏi giường, vừa định gõ cửa thì cửa chợt mở ra.

“Chào buổi sáng.” Tang La nhìn cô ấy, hơi nghiêng đầu nở nụ cười.

Y Kiều sững sờ: “Chào buổi sáng, phu nhân.”

“Văn Văn đi học rồi à?”

“Vâng, tiểu thiếu gia đã tới trường rồi ạ.”

“Vậy à, đáng tiếc thật, tôi còn định gặp nó vào buổi sáng chứ, tiếc là cuối cùng vẫn chậm một bước.” Tang La vừa nói vừa đi tới cầu thang xoắn ốc đi xuống dưới.

Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Y Kiều khom lưng đứng bên cạnh Tang La, làm hết chức trách sắp xếp món ăn cho cô, trong lòng vừa có chút kinh ngạc vừa khó hiểu. Kỳ lạ thật đấy, cảm giác rất kì diệu, rõ ràng Tang La ăn mặc trang điểm không khác gì so với thường ngày, nhưng lại khiến cô ấy có cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Có phải vì vẻ u sầu vẫn luôn ngự trị ở giữa hàng lông mày của cô hôm nay đã biết mất, nở nụ cười xinh như đóa hoa hồng khiến cô ấy ngỡ ngàng sao? Hay là vì đôi mắt như nước sông tù đọng của cô tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến cô biến thành caramel ngọt ngào?

Không, hình như có nguyên nhân càng sâu xa hơn, cả người cô như xảy ra sự thay đổi gì đó từ bên trong cơ thể, cho nên mới tỏa ra hương vị độc đáo này.

Tang La hưởng thụ sự phục vụ của Y Kiều, bối cảnh thế giới mỗi một kiếp đều khác nhau, chỉ có thế giới này mới có “sinh vật rất cần thiết” như quản gia cá nhân thế này. Trước đây coi sự tồn tại của bọn họ là chuyện đương nhiên, dù sao thì cũng là công việc tồn tại dành riêng cho quý tộc, nhưng giờ nghĩ lại, liền nhịn không được mà muốn trân trọng.

Nhưng nghĩ thấy cô không thể tận hưởng được sự phục vụ của Y Kiều quá lâu được.

Sau khi ăn xong bữa sáng không lâu thì Chu Tiến trở về. Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của anh ta, bầu không khí nhàn nhạt trong không khí lập tức thay đổi.

“Đã ba ngày trôi qua rồi, nói cho tôi biết lựa chọn của cô đi.” Chu Tiến nhìn cô, trong đôi mắt kia đã mất đi sự dịu dàng cưng chiều thường ngày, trở thành vẻ cứng rắn quyết phải đạt được. Anh ta đẩy bản thỏa thuận ly hôn tới.

Thời điểm này, ba mẹ cô vừa xảy ra chuyện, ba thì bỏ mạng, còn mẹ tuy đã được cứu nhưng vẫn chìm vào hôn mê, tình trạng hôn mê này đã kéo dài mấy tháng rồi. Ba mẹ chỉ có một cô con gái là cô, nhưng bọn họ coi Chu Tiến như con ruột, tin tưởng anh ta là người đối xử tốt nhất với cô chỉ sau bọn họ trên đời này, cho nên công ty sớm đã được giao cho anh ta quản lý.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, mẹ vẫn còn nằm viện chưa tỉnh, Chu Tiến đã muốn nhân lúc cháy nhà đến hôi của, bắt cô lựa chọn giữa việc ly hôn rời đi trong sự trong trắng, hoặc sinh cho anh ta một đứa con. Bởi vì ba mẹ cô và anh ta đã ký một thỏa thuận đặc biệt, anh ta hoàn toàn có thể đuổi cô ra khỏi nhà không một xu dính túi, độc chiếm tất cả tài sản của ba mẹ cô.

Lúc đó cô lựa chọn như thế nào? Cô rất muốn ly hôn, nhưng vò người mẹ nằm trong bệnh viện cùng với con trai, vậy là cô dần dần từ bỏ hy vọng, cảm giác bất lực và chán nản tuôn trào từ sâu thẳm tâm hồn khiến cô lựa chọn thỏa hiệp. Mà sự thỏa hiệp này cũng đồng nghĩa với việc cô và Văn Yến Quân hoàn toàn kết thúc, Tạ Vi Vi giành thắng lợi.

Nghĩ tới đây, đáy mắt cô lóe lên vẻ âm u, cô vươn tay ra cầm lấy bút, kéo thỏa thuận ly hôn tới.

Sắc mặt Chu Tiến tái mét: “Tốt nhất là cô suy nghĩ cho rõ ràng, ba cô đã không còn rồi, mẹ cô vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh trong bệnh viện, trừ tôi ra, cô đã chẳng còn gì nữa!”

“Cho nên anh tưởng rằng có thể kiểm soát tôi trong lòng bàn tay à?” Tang La liếc anh ta một cái, ký tên mình xuống ô chữ ký mà không hề có chút do dự nào.

“Giói, giỏi lắm, cô thà ly hôn với tôi chứ không chịu sinh cho tôi một đứa con!” Chu Tiến tức tới điên người, khuôn mặt tuấn tú kia trở nên vặn vẹo: “Cút đi, dẫn cả cái đồ con hoang kia theo nữa, đừng mong tôi sẽ mềm lòng, tôi đã nói không cho cô một xu nào thì tuyệt đối sẽ không cho cô!”

Tang La nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười châm chọc: “Đừng làm ra cái vẻ như bị phụ bạc thế chứ, ban đầu chúng ta như thế nào trong lòng anh cũng rõ ràng cả mà.”

Vẻ mặt Chu Tiến hơi cứng đờ.

Tang La đã đứng dậy đi lên tầng. Chu Tiến nhìn theo bóng lưng cô với sắc mặt âm u, mu bàn tay đang siết lấy thỏa thuận ly hôn nổi đầy gân xanh. Được lắm, còn tưởng rằng chuyện tới nước này cuối cùng cũng có thể khiến cô ta cúi đầu, kết quả là cô ta vẫn còn rất kiêu ngạo. Đúng là ngây thơ, đúng là nực cười, cô ta nghĩ thế giới này đơn giản lắm à? Một đại tiểu chưa chưa từng chịu khổ, còn có thêm đứa con riêng, thì có thể làm được gì? Cô ta sẽ phải hối hận, mình sẽ đợi cô ta quay lại rồi quỳ trước mặt cầu xin mình!

Bởi vì đã bảo Y Kiều thu dọn hành lý từ sớm, cho nên Tang La mang theo hành lý của cô và con trai rời khỏi tòa biệt thự này với tốc độ nhanh nhất. Y Kiều là quản gia cấp A, đương nhiên Tang La không thể chi trả nổi tiền lương cho cô ấy rồi. Đôi với cô bây giờ, hưởng thụ phục vụ của quản gia cấp A cũng quá mức xa xỉ. Nhưng tình cảm chủ tớ nhiều năm vẫn khiến Y Kiều bỏ thời gian đưa cô đi tìm nhà thuê phù hợp, sau đó còn tới trường học đón con trai cùng với cô.

Y Kiều nhìn thấy cảnh này, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Người không hiểu rõ mọi chuyện bên trong như cô ấy rất thắc mắc vì sao Tang La lại chọn ly hôn, vì sao lại đồng ý ra ngoài dễ dàng như vậy? Nếu như cô tranh giành, dù thế nào cũng có thể có được một số tài sản nhất định.

“Joey, cô có thể giúp tôi một việc không?” Tang La hỏi.

“Xin cô chủ cứ nói.”

“Cô có thể nghĩ cách để đồng nghiệp Anna của cô biết chuyện tôi đã ly hôn với Chu Tiến không?” Đây không phải chuyện đơn giản chỉ cần một câu nói là xong, nó liên quan tới danh tiếng trong ngành của Joey. Một quản gia ưu tú sẽ không dễ dàng bàn tán sau lưng chủ cũ ngay cả khi đã thôi việc. Cho nên nếu như Joey muốn để Anna biết, đương nhiên sẽ phải suy nghĩ xem nên nói như thế nào để truyền đạt cho Anna biết mà cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của cô ấy.

Joey sửng sốt: “Vì sao cô lại...”

Tuy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị thế giới bên ngoài biết, nhưng có đương sự nào lại sốt sắng muốn để cả thế giới đều biết như thế? Anna là một quản gia cấp B, năng lực nghiệp vụ của cô ấy đạt tới cấp A, nhưng không thể nào trở thành quản gia cấp A được là bởi vì cô ấy không kiểm soát được cái miệng thích hóng hớt của mình. Mà vật thì họp theo loài, chủ nhân của cô ấy cũng là một người lắm miệng, để Anna biết được chuyện này, đồng nghĩa với việc để phu nhân Trần biết, cũng đồng nghĩa với việc cả thế giới đều biết.

“Tôi chỉ muốn cả thế giới đều biết hết, hơn nữa còn càng sớm càng tốt.” Tang La dựa vào lưng ghế, mỉm cười nói với cô ấy, trong đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo. Tạ Vi Vi, muốn cướp người đàn ông của cô, muốn cướp vận may của cô, còn nghĩ mọi chuyện tới nước này đã nằm trong tầm kiểm soát của cô ta rồi sao?

Khi cô không biết gì về tất cả những điều này, thì có lẽ là vậy, bởi vì cô sẽ cảm thấy đây có lẽ là số phận của cô. Bọn họ có có duyên không có phận làm người định mệnh của nhau, năng lực con người không thể nào chống lại được số phận. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Văn Yến Quân, nếu anh nghe được tin cô ly hôn, thì sẽ như thế nào đây? Không thể không có dao động nào được, trong lòng anh có hạt giống, cho dù đã sắp chết héo vì thiếu nước, nhưng chỉ cần cô nhẹ nhàng rót từng cốc từng cốc nước vào, nó vẫn sẽ bén rễ nảy mầm trở lại.

Cô biết Tạ Vi Vi đã sắp thành công rồi, nhưng cô ta chỉ thành công khiến bọn họ BE trong đau khổ tột cùng mà thôi. Chính vì dùng hết tâm cơ, khiến bọn họ quá sức tổn thương, thành ra mãi chẳng công lược thành công trở thành nữ chính mới được, cho nên mới thẹn quá hóa giận như một con chó điên đuổi theo bọn họ cắn từ kiếp này đến kiếp khác, không phải sao?