Từ trong mắt Chúc Liên Sinh, Tôn Minh Châu có thể cảm nhận được hình như nàng ta đã tin tưởng rằng Chiêu Giang thực sự đối xử tốt với nàng.... là bởi vì nàng béo lên hả? Lý do đơn giản thô bạo như vậy luôn ư?
Tôn Minh Châu tìm kiếm trong l*иg ngực của Chiêu Giang, lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Chúc Liên Sinh.
Chúc Liên Sinh chần chờ nhận lấy: “Đây là?”
Tôn Minh Châu ngước ngước cằm: “Mở ra mà xem đi, hai chúng ta cũng coi như có duyên, coi như ta tặng một món quà cho ngươi vậy.” Nàng đâu lấy nổi cái gì ra đâu, cũng chỉ có thể coi như mượn hoa hiến phật mà thôi.
Mở túi vải ra, là hai thỏi vàng. Chúc Liên Sinh ngây ra một lúc, vội vàng trả cái túi lại: “Ta không thể nhận cái này được.”
Tôn Minh Châu lùi lại một bước đứng lên không nhận lấy: “Cũng may là có ngươi nên mới trừng phạt được cái tên đạo sĩ thối tha kia, coi như đây là phần lễ tạ ơn ta đưa cho ngươi đi.” Tấm lòng của cả một nhà Chúc Liên Sinh đều rất tốt, cứ coi như nàng đang làm việc thiện vậy.
“Đạo, đạo sĩ kia.” Chúc Liên Sinh định hỏi tên đạo sĩ kia như thế nào rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tôn Minh Châu, chắc hẳn cái tên đạo sĩ kia sống ở dưới đáy sông cũng chẳng sung sướиɠ gì.
Tôn Minh Châu: “Yên tâm đi, ông ta sẽ không lên vờ hại người được nữa đâu.” Cái chuyện bị cá ăn gì đó thì vẫn không nói cho Chúc Liên Sinh thì tốt hơn, cô nhóc này sẽ bị dọa sợ mất.
Chúc Liên Sinh chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
Tên đạo sĩ không chỉ là kẻ thù của Tôn Minh Châu, mà cũng suýt chút nữa hại chết Chúc Liên Sinh. Tuy rằng Chúc Liên Sinh ngốc nghếch ngây thơ, nhưng vẫn hiểu rõ thiện ác.
“Đừng khách sáo, Long Vương của chúng ta rất sẵn lòng giúp dân từ hại.”
Chiêu Giang cả người toàn là hơi thở “thổ phỉ” cũng đứng dậy, đứng sang bên cạnh Tôn Minh Châu, một khuôn mặt lạnh lùng, không có cái đuôi nhưng lúc nào tay hắn cũng kéo lấy tay áo của Tôn Minh Châu, ý là, nàng nhanh lên, nàng nói chuyện với nàng ta lâu quá rồi đó.
Tôn Minh Châu dùng sức túm lấy tay của hắn, ánh mắt an ủi, quay đầu nói với Chúc Liên Sinh: “Ngươi cứ nhận lấy lễ vật đi, mới chuyển nhà còn có nhiều thứ cần dùng tới tiền đấy.”
Một nén bạc đã đủ mua một mảnh ruộng rồi, đừng nói là một nén vàng, từ từ dùng thì mấy năm cũng chẳng cần phải lo nghĩ.
“Cảm ơn ngươi.” Chúc Liên Sinh cảm kích tới mức không biết nên nói gì mới phải, liên tục nói cảm ơn. Lần đầu tiên là Tôn Minh Châu cứu lấy mạng của nàng ta, lần thứ hai lại đưa tiền bạc để cả nhà nàng có thể sống an ổn, thực sự có thể coi là đại ân đại đức.
“Đừng khách sáo, muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn Long Vương đi.” Vàng đều là của nhà hắn, nàng chỉ là bạn gái của con nhà giàu mà thôi.
Chúc Liên Sinh cúi người quỳ xuống, quỳ lại Chiêu Giang: “Cảm ơn, cảm ơn Long Vương đại nhân, cả nhà tiểu nữ nhất định sẽ thờ cúng Long Vương đại nhân.”
Ở hiện đại Tôn Minh Châu chỉ từng nghe nói tới thờ cúng Bảo Bình Long Vương, không ngờ ở đây còn trực tiếp thờ cúng Long Vương luôn. Dù sao thì nàng cũng không tin mấy thứ này cho lắm, nàng chỉ nghe nói nếu có người thờ cúng, hoặc là chùa miếu hương hỏa càng nhiều, thì năng lực mà thần tiên mình thờ cúng sẽ càng mạnh hơn. Miếu Long Vương, nói thực ra thì nàng chưa nhìn thấy bao giờ cả.
Long Vương đại nhân nhìn Chúc Liên Sinh một cái, không nói gì cả, vươn tay kéo lấy tay áo của Tôn Minh Châu.
Chàng là trẻ con hả?
Có người muốn thờ cúng chàng, chàng không kích động, không giao lưu với fan một chút sao?
Chiêu Giang chẳng kích động một chút nào cả, mơ hồ còn có xu thế mất kiên nhẫn, yết hầu vang lên tiếng “gừ gừ”, đã bắt đầu gầm gừ rồi đấy.
Tôn Minh Châu: “...”
Đỡ Chúc Liên Sinh đang quỳ sụp trên đất dậy, cô nhóc này cứ nhìn thấy Chiêu Giang là lại quỳ sụp xuống đất.
“Đúng rồi, lượng mưa mùa xuân của năm nay như thế nào?” Tôn Minh Châu giả vờ như vô tình hỏi tới.
Chúc Liên Sinh lắc lắc đầu, có chút buồn bã âu sầu nói: “Trời vẫn chưa đổ mưa... nhưng khi đi lên trấn thì nghe nói ở hạ du Chiêu Giang có mưa bão, đập nước đều sụp cả rồi.”
Tôn Minh Châu giả vờ như rất kinh ngạc mà hít sâu một hơi, nhìn về phía Chiêu Giang đứng bên cạnh: “Chiêu Giang, chàng đã nghe thấy chưa?”
Chiêu Giang: “Grừ.”
... Được rồi, đã mất kiên nhẫn tới mức chẳng buồn nói tiếng người luôn rồi.
Tôn Minh Châu: “Chiêu Giang, chàng có thể giúp đỡ bọn họ không? Chuyển một nửa lượng mưa ở hạ dung sang trung du?”
Chiêu Giang: “Giúp bọn họ?”
Khuôn mặt Chiêu Giang như hiện lên dòng chữ: ‘Bọn họ là ai? Vì sao ta phải giúp bọn họ?’ Một chút đồng tình với thương yêu cũng không có, nhưng Chiêu Giang không phải là người, động vật thì đâu có sự đồng tình và trái tim yêu thương cơ chứ?
Tôn Minh Châu không chắc rằng Chiêu Giang có chức năng hô mưa gọi gió này hay không, nàng phát hiện ra rằng, có rất nhiều pháp thuật của Chiêu Giang đều là biết từ khi được sinh ra, nàng vừa mới nói là hắn liền có thể làm được, nói không chừng điều tiết lượng nước cũng là một trong số đó thì sao?
Đương nhiên nếu như Chiêu Giang không hề biết, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu. Không biết thì không biết thôi, hai người họ vẫn sống ngày tháng như vậy. So với những bách tính vốn không hề quen biết ở trong sách, thì nàng càng quan tâm cảm nhận của Chiêu Giang hơn.
Tôn Minh Châu vỗ vỗ cánh tay hắn: “Chàng không biết cũng không sao cả.”
Chiêu Giang trừng đôi mắt to: “Ta biết.”
...
Chiêu Giang hỏi thẳng luôn: “Vì sao phải giúp bọn họ? Minh Châu quan tâm bọn họ à?”
Nếu nói là quan tâm, Tôn Minh Châu cũng không thể nói là quan tâm, khi nàng đọc tiểu thuyết, bách tính sống không bằng chết trong tình hình nước sôi lửa bỏng, lông mày nàng cũng chẳng hề cau lại. Nhưng nếu nói là không quan tâm, khi nhìn thấy một người đang sống sờ sờ như Chúc Liên Sinh này, nàng không thể nào coi bọn họ như một đoạn chữ ở trong trang sách được.
Tôn Minh Châu vẫy vẫy tay, Chiêu Giang cúi người xuống, Tôn Minh Châu dán lêи đỉиɦ đầu hắn rồi nói: “Chiêu Giang, chàng có biết nếu thời tiết cứ duy trì như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”
Chiêu Giang lắc đầu: “Không biết.”
Tôn Minh Châu: “Hạ du sẽ tràn lan, mực nước dâng cao, những thứ trên bờ sẽ trôi ra sông, thi thể của con người, thi thể của động vật, còn có cả rác rưởi ở trên bờ nữa.”
Đến cả một người bị dìm sông mà Chiêu Giang cũng không thể chịu nổi, đừng nói là hàng đống thi thể, Chiêu Giang sẽ phát điên luôn mất. Một Chiêu Giang lôi thôi lếch thếch là người theo chủ nghĩa bảo vệ tài nguyên nước đó.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, lông tóc trên đỉnh đầu Chiêu Giang đã dựng đứng hết lên rồi, một Chiêu Giang trước nay chưa bao giờ dao động nay lại nói: “Không được.” Vậy thì sông sẽ trở nên rất bẩn, rất chật chội.
Tôn Minh Châu vừa lòng gật đầu: “Đúng không, cho nên vẫn nên giúp bọn họ, cũng có lợi đối với chúng ta.”
Mỗi người bỏ ra một chút tình yêu, thì Chiêu Giang sẽ là một con sông càng tươi đẹp hơn.
Chiêu Giang: “Grừ.”
Hai người vừa nói xong, bầu không khí liền chấn động, Tôn Minh Châu không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn, “soạt” một tiếng, mưa to đổ xuống tầm tã ngay tại chỗ, trong nước mưa còn có cả cá....
Một người một rồng bị ướt tới lạnh thấu tim, Chúc Liên Sinh đứng ở dưới cây tránh được một kiếp.
Chúc Liên Sinh đã lâu không nhìn thấy mưa kích động tới mức vươn tay ra đón lấy nước mưa, đáy mắt ẩm ướt, reo lên đầy vui mừng: “Trời mưa rồi, trời mưa rồi, cảm ơn, cảm ơn Long Vương đại nhân.”
Chiêu Giang đã quen với nước, trận mưa xối xả rơi xuống đầu cảm thấy vô cùng thoải mái, ngẩng đầu lên đón lấy nước mưa, còn không quên bế Tôn Minh Châu lên, để nàng cùng đón mưa xuân.
Tôn Minh Châu bị ướt tới mức đầu nổi đầy gân xanh, y phục trên người nàng và Chiêu Giang đều ướt cả rồi, lát nữa đi dạo phố như thế nào đây?
Tôn Minh Châu nghiến răng nghiến lợi: “Chiêu Giang! Chàng trút mưa xuống mà không có dự báo thời tiết gì à! Còn nữa! Cá ở đâu ra đây hả?”
Chiêu Giang nghiêng đầu: “Đó là cái gì? Không phải Minh Châu bảo ta giúp bọn họ hay sao? ... Cá, là ở trong sông đó.” Lần đầu tiên hắn ban mưa xuống, còn là di chuyển lượng mưa từ nơi khác, độ khó có hơi cao, nên có chút vấn đề về kĩ thuật.
Tôn Minh Châu: “Đó là trước khi chàng ban mưa xuống thì phải nói một tiếng, nếu như đổ mưa thì chúng ta tìm một nơi để trú, y phục sẽ không bị ướt hết!”
Chiêu Giang: “Ta nói rồi mà.”
Tôn Minh Châu: “Chàng nói cái gì hả?”
Chiêu Giang: “Grừ.”
Tôn Minh Châu: “...”
Tôn Minh Châu dùng sức nhắm chặt mắt lại, trong lòng mặc niệm: ... Không tức giận, đời người giống như một trò đùa, bởi vì có duyên nên mới gặp nhau, gặp nhau rồi... Lý trí Tôn Minh Châu đứt phựt, dừng sức đấm Chiêu Giang: “Grừ thì ma nó hiểu à? Chàng nói đi, lát nữa đi dạo phố thế nào đây hả?”
Cú đấm của Tôn Minh Châu đối với Chiêu Giang mà nói thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, hắn thả lỏng cho vảy mềm ra để mặc cho nàng đánh, còn sợ nàng với không tới, ngồi xổm xuống cho nàng đánh, vừa chịu đánh vừa liếʍ Tôn Minh Châu, cổ họng vang lên tiếng gầm gừ, thấp giọng nói: “Minh Châu, dừng một lát đi, tay nàng đau đó, lát nữa lại đánh tiếp.”
Lúc trước khi Chúc Liên Sinh nghe Tôn Minh Châu nói rằng Long Vương đối xử tốt với nàng, nàng ta không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó, bây giờ thì nàng ta đã nhìn thấy tận mắt rồi.
Long Vương ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ, để mặc cho Tôn Minh Châu phát tiết, còn không quên bảo vệ nàng.
Long Vương cứ để mặc cho Tôn Minh Châu xằng bậy, Tôn Minh Châu không hề sợ hắn một chút nào cả, có thể bản thân nàng còn chẳng phát hiện ra rằng nàng sẽ vô thức làm nũng với Chiêu Giang.
Nhìn từ góc độ của người đứng bên ngoài là rõ ràng nhất, Chúc Liên Sinh đều nhìn thấy tất cả, Long Vương nhất định là rất thích Minh Châu nên mới có thể nhường nhịn nàng như vậy được.
Về mặt khác, điều mà Tôn Minh Châu không ngờ được rằng trận mưa này còn trở thành rất nhiều “thần tích”.
Thời tiết bất thường sau khi vào xuân khiến cho các thôn lớn nhỏ ven bờ Chiêu Giang cảm thấy có chút bất an, các thôn lớn nhỏ không dám chậm trễ, đều chuẩn bị tốt đàn tế cho ngày Tế Long, chuẩn bị gà vịt bò dê, rượu ngon, hoa quả tươi mới, còn có một cái đầu heo lớn.
Trưởng thôn thôn Bàn Thủy là một ông lão ngoài năm mươi tuổi, thời còn trẻ cũng là dân nhà nông, thời tiết năm nay bất thường khiến ông mặt ủ mày chau mấy ngày liền, bởi vậy mà ngày Tế Long vào mùa xuân năm nay được chuẩn bị rất đầy đủ, muốn cầu một trận mưa lớn.
Nghe thôn dân của thôn Tham Thủy ở trước đỉnh núi nói, Long Vương đã từng hiển linh vào cuối mùa hạ năm ngoái.
Đưa văn tế cầu mưa cho Lý tú tài biết chữ ở trong thôn.
Giờ lành đã tới, các thôn lớn nhỏ bắt đầu đọc văn tế: “Trăm cây đợi mật hoa, mạ tốt đợi mưa xuân, cầu xin Long Vương đại nhân, thương cho bách tính trăm họ, ban phát mưa xuân xuống,...”
Các thôn dân cũng thấp giọng cầu nguyện theo, văn tế của mọi người vang lên theo làn khói trắng đang bay lên, dần dần tan biến vào trong đất trời.
Lý tú tài hít sâu một hơi, chậm rãi nói câu cuối cùng: “... Cầu mong vạn sự thuận hòa.”
Thôn dân quỳ đầy xung quanh dàn tế, mọi người hoặc là đang chắp hai tay lại, hoặc là ngẩng lên nhìn trời, hoặc là lẩm bẩm đọc văn, trong mắt là nỗi khát vọng đối với mưa xuân, thành kính mà chân thành tha thiết.
Trưởng thôn nhìn mặt trời nóng rực, thở dài một tiếng, điều còn lại thì chỉ có thể chờ đợi. Đợi Long Vương gia mở mắt ra, thưởng cho bọn họ một chút nước mưa.
Các bách tính nhìn chằm chằm lên bầu trời, từ hy vọng tới thấp thỏm rồi tới thất vọng, nhưng cũng vào lúc này, những thôn ở hạ du lại càng chật vật, một đám người quỳ sụp trong mưa rền gió dữ, xin Long Vương thu mưa lại, đừng hủy hoại nhà cửa vườn tược của bọn họ.
Trưởng thôn Bàn Thủy thôn xua xua tay với mọi người: “Hiến tế đã qua rồi, đều về nhà cả đi.” Có người không cam lòng đứng dậy, còn có người vẫn ở đó nhìn lên bầu trời cầu nguyện, sợ rằng bản thân chưa đủ thành kính.
Đột nhiên, trong đám người vang lên một tiếng reo hò: “Mau nhìn đi, Long Vương hiển linh rồi!” Một tráng hán vươn tay chỉ lên bầu trời hét lên.
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bầu trời lúc ban nãy vốn dĩ vẫn còn trong xanh đột nhiên giăng đầy mây đen, chớp mắt một cái, trận mưa lớn “rào” một tiếng trút xuống tầm tã.
Mọi người hoan hô, reo hò, trong cơn mưa, quỳ trên mặt đất nghênh đón cơn mưa xuân... và cả cá...
“Đây là cá mà Long Vương cho đó! Long Vương hiển linh rồi!”
“Long Vương mở mắt rồi! Tạ ơn Long Vương, tạ ơn Long Vương!” Thôn dân reo hò, chen lấn nhau nhặt những con cá to rơi từ trên trời xuống, mấy con cá to trông vô cùng béo mập.
Trưởng thôn thôn Bàn Thủy cười tới nhăn hết cả mặt lại, chảy cả nước mắt, sống từng này tuổi rồi, đây là lần đầu nhìn thấy Long Vương hiển linh.
Nói với “phần tử tri thức” ít ỏi ở trong thôn là Lý tú tài: “Năm nay thôn chúng ta cũng tu sửa miếu Long Vương!”
Tiếng mưa rất lớn, Lý tú tài chẳng nghe được rõ, chỉ nghe mang máng được chữ “miếu Long Vương” cuối cùng, lớn giọng phụ họa theo: “Kỳ diệu thật*! Trận mưa này thật là kỳ diệu!”
(*: Lý tú tài nghe “miếu” thành “diệu”)
Trưởng thôn: “...” Còn trẻ tuổi mà tai đã nghễnh ngãng rồi.
Lại nhìn bên phía hạ du, những trận mưa bão nhiều ngày qua ở hạ du đột nhiên dừng lại, tựa như lỗ thủng trên bầu trời bỗng nhiên bị chặn lại. Bách tính ướt như chuột lột đang quỳ sụp trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, có cảm giác không chân thực, nếu không phải y phục hẵng còn đang ướt thì có khi còn tưởng rằng ban nãy đang nằm mơ.
Một thôn dân cẩn thận nói: “Đây là... Long Vương hiển linh sao?”
Trong đám người dần dần vang lên tiếng cười, xen lẫn cả tiếng khóc, âm thành càng ngày càng lớn.
Trước đó bọn họ đều tuyệt vọng rồi, thôn bọn họ ở gần đập nước, mưa tới tận bây giờ, quan phụ mẫu của bọn họ cũng chẳng tới, cứ như đã vứt bỏ bọn họ vậy.
May quá, mưa dừng lại rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Cự Long Chiêu Giang bảo bối đã đạt tới thành tựu “vô tâm cắm liễu”* rồi.
(*: ý chỉ vô tình làm việc tốt)
Không có nam phụ cũng không có nữ phụ, chỉ có người công cụ 1234567...