Một người một rồng bò lên trên bờ, nhìn lên là một rừng cây, đi vào bên trong rừng cây, Tôn Minh Châu lau sạch nước trên người Chiêu Giang trước, để hắn thu nhỏ cơ thể lại, giấu sừng và đuôi đi, mặc trường bào màu đen thêu hoa văn chìm cho hắn, bên trong mặc cẩm bào màu trắng, lại đội thêm mũ sa, nam nhân cao một mét chín, vừa nhìn liền biết là người giang hồ không dễ chọc vào.
Để tiện thì Tôn Minh Châu cũng ăn mặc như nam nhân, trường bào màu tím, mái tóc đen dùng trâm ngọc cố định lại, môi hồng răng trắng mắt liếc đưa tình, vừa nhìn liền biết là nữ giả nam. Tôn Minh Châu tự nhận rằng bản thân không có cái tài cuws mặc đồ của nam lên là không ai nhận được ra như người cổ đại, muốn trách... thì chỉ có thể trách nàng quá xinh đẹp mà thôi.
Thứ nhất, nàng không có yết hầu, thứ hai, trước ngực nhô lên, thứ ba, ở dưới đáy sông gần nửa năm, da trắng cứ như dương chi ngọc vậy, mắt không có vấn đề thì đều có thể nhận ra nàng là nữ, quan trọng nhất đó là, nàng không biết biến âm.
Sửa sang lại vạt áo cho Chiêu Giang một chút, xác nhận rằng mũ sa đã che đậy cẩn thận, chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng khuôn mặt của Chiêu Giang, không nhìn được rõ ràng.
“Chàng giữ lấy cái này.” Nhét ba cái túi đựng vàng thỏi vào trong ngực Chiêu Giang, Tôn Minh Châu khoác lấy cánh tay của hắn.
Nàng kéo dài tay áo của Chiêu Giang thêm một đoạn, vừa vặn che được móng vuốt của hắn.
Còn làm một bộ găng tay cho hắn, hai miếng vải chắp lại với nhau, muốn thô ráp bao nhiêu thì thô ráp bấy nhiêu, chất liệu rẻ tiền cũng không thể thêm màu cho nó được. Tôn Minh Châu dứt khoát đút nó vào bên trong túi, đợi tới khi cần dùng tới thì lại đeo lên cho hắn.
Lúc một người một rồng đi lên bờ cũng không chọn địa điểm, nhìn thấy rừng cây thì bơi lên bờ, Chiêu Giang không biết vị trí bọn họ đang đứng là ở đâu, cái đồ ngốc nghếch Tôn Minh Châu này thì lại càng không biết.
Nhưng không sao cả, cứ đi theo đường lớn, rồi cũng sẽ gặp được người thôi. Nếu như thực sự bị lạc đường, vậy thì quay trở về đường cũ, trở về sông bơi thêm một đoạn nữa.
Lần đầu tiên Chiêu Giang đi lên bờ, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, Tôn Minh Châu giải thích phong cảnh xung quanh cho hắn, làm phong phú thêm lượng từ ngữ của hắn.
Ở phía xa có một người đi từ đối diện tới, từ bóng dáng có thể nhìn ra được đó là một cô nương, lưng cõng cái sọt, eo bị đè cong xuống.
Chiêu Giang dừng lại một chút, Tôn Minh Châu nhìn sang phía hắn: “Làm sao vậy?”
Chiêu Giang do dự một lát, thấp giọng cất tiếng nói: “Là nàng ta.”
“Nàng ta nào?” Tôn Minh Châu cau mày lại, Chiêu Giang cũng đâu có quen người nào khác đâu chứ, đột nhiên một bóng dáng lóe lên trong đầu, Tôn Minh Châu nhanh chóng quanh đầu lại, híp đôi mắt to có thị lực vô cùng tốt lại, nhìn chằm chằm một lúc.
Ấy! Trùng hợp vậy, đây không phải là Chúc Liên Sinh sao?
Không hổ là nữ chính, người đầu tiên “nhân vật phản diện” gặp phải khi vừa mới lên bờ chính là nàng ta.
“Vậy chàng ấp a ấp úng làm gì vậy chứ?”
Chúc Liên Sinh còn cách bọn họ hẳn một đoạn, khuỷu tay Tôn Minh Châu chọt Chiêu Giang một cái, không ngờ rằng cái mũi này của Chiêu Giang lại chỉ cần ngửi thấy là sẽ không quên được, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ.
Tròng mắt to tròn màu vàng của Chiêu Giang nhìn nàng qua mạng che mặt: “Ta sợ Minh Châu đi theo nàng ta.”
Tôn Minh Châu và Chúc Liên Sinh cùng bị dìm xuống sông được Chiêu Giang nhặt được, hai người bọn họ quen biết nhau cũng không có gì là kì lạ.
Chiêu Giang hối hận vì đưa Minh Châu lên bờ rồi, Minh Châu là con người, có khi nàng lên bờ rồi thì sẽ không muốn quay về nữa, nơi này còn có người mà nàng quen biết.
Nếu như Minh Châu muốn đi theo nàng ta thì phải làm sao đây.
Trong đầu Tiểu Long Vương nghĩ như vậy, liền suy nghĩ cách....
Vậy thì đem người này cho cá ăn vậy, Minh Châu chỉ có thể quay về cùng hắn mà thôi.
Tôn Minh Châu không biết trong đầu Tiểu Long Vương đang diễn ra cảnh ‘Ma Long khát máu’ nghe thấy Tiểu Long Vương nói như vậy, khuôn mặt liền đỏ lên, vỗ vỗ cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng quên chúng ta là quan hệ mãi mãi ở bên nhau à? Ta và nàng ta, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, có duyên gặp mặt một lần mà thôi, ta sẽ không đi theo nàng ta đâu.”
Tiểu Long Vương vẫn giữ suy nghĩ nếu như tình hình không ổn thì sẽ gϊếŧ chết Chúc Liên Sinh, chậm rãi gật đầu.
Cách mạng che mặt không thể nhìn thấy biểu cảm của Chiêu Giang, Tôn Minh Châu cũng vẫn không nhịn nổi cười. Bình thường khi ở dưới đáy sông nàng luôn suy nghĩ lung tung vớ vẩn, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn ngược lại, cảm giác khi lên bờ thật tốt, thật đấy.
Chúc Liên Sinh cõng sọt y phục trên lưng chậm rãi đi, nàng ta cúi thấp đầu, tới tận khi đi tới gần mới nhận ra rằng có hai người đi từ phía đối diện tới, một người cao to cường tráng, cả đầu nàng ta ngửa hẳn ra đằng sau mới có thể nhìn thấy mũ sa đen của hắn, còn người kia trông như một thiếu nam tuấn tú, nhưng nhìn kĩ thì lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, thiếu nữ này nhìn trông rất quen, Chúc Liên Sinh đi chậm lại, đôi mắt dần dần trừng to, miêng cũng không khép được lại.
“... Ngươi chưa chết?” Chúc Liên Sinh cảm thấy giật mình, nàng ta không quên thiếu nữ này chính là người đã giúp nàng ra trốn lên trên bờ.
... Sao vừa mới gặp mặt liền mong nàng chết vậy chứ?
Tôn Minh Châu ho khan hai tiếng: “Nhờ phúc khí lớn, ta vẫn còn sống.”
Chúc Liên Sinh kích động đi lên trước hai bước, lại dừng lại bước chân, nghi ngờ nhìn nam nhân cao lớn đứng bên cạnh Tôn Minh Châu.
Chúc Liên Sinh là kiểu nữ chính ngốc nghếch ngây thơ điển hình, không có tâm tư xấu xa. Tôn Minh Châu suy nghĩ, dù sao thì nàng ta cũng từng gặp Chiêu Giang rồi, lên bờ đυ.ng phải thì cũng là duyên phận.
Tay phải làm động tác giới thiệu, Tôn Minh Châu nói: “Lần này Long Vương đại nhân lên bờ là để quan sát tình hình mưa bão.” Lý do này rất đường hoàng chính đáng, cũng không thể nói là hắn dẫn ta ra ngoài chơi, thuận tiện mua mua mua được.
Vừa nghe thấy là Long Vương, chân Chúc Liên Sinh liền run rẩy, vô thức quỳ sụp xuống.
Tôn Minh Châu vội vàng giữ lấy nàng ta: “Đừng quỳ đừng quỳ, ta vẫn còn đứng ở đây đấy, chúng ta cùng thế hệ, ngươi làm như vậy thì ta tổn thọ mất.”
Chúc Liên Sinh quỳ cũng không được, mà không quỳ cũng không được, khuỵu gối cương cứng tại chỗ.
Nhìn thấy Tôn Minh Châu và Chúc Liên Sinh tiếp xúc tay chân với nhau, Chiêu Giang liền cảm thấy không vui.
Móng vuốt lớn ôm lấy vòng eo của Tôn Minh Châu, ôm nàng vào trong lòng, hai chân Tôn Minh Châu rời khỏi mặt đất, phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy eo của hắn.
Chiêu Giang dứt khoát hất mạng che mặt màu đen trước mũ sa ra, để lộ khuôn mặt quái vật không chút cảm xúc nào.
Hai đầu gối Chúc Liên Sinh lại mềm nhũn quỳ thẳng xuống, cả người không kìm được mà run lẩy bẩy. Thật sự là Long Vương, nàng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên được khuôn mặt này, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, nàng ta mơ thấy lần nào thì sẽ khóc lần đấy.
Sau đó nàng ta liền nhìn thấy khuôn mặt khủng bố này cọ cọ lên khuôn mặt Tôn Minh Châu vô cùng thân mật, lại thè cái lưỡi to toàn là gai mềm quái dị liếʍ lên khuôn mặt Tôn Minh Châu, tròng mắt to màu vàng vẫn luôn trừng Chúc Liên Sinh, giống như động vật ăn thịt tràn đầy sát ý dọa nạt kẻ địch của mình vậy.
Chúc Liên Sinh nhìn hành động giữ hai người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy không ổn... Thế này là đang làm gì vậy? Đến cả sợ hãi cũng quên mất, Chúc Liên Sinh trừng mắt há hốc miệng ngây người.
Tôn Minh Châu thở dài một tiếng: “Đúng vậy, tưởng tượng nhiều thêm một chút, chính là kiểu mà ngươi tưởng tượng ra đó.” Một tay đẩy khuôn mặt Chiêu Giang ra: “Đừng hôn nữa, mặt đau chết đi được.”
Chúc Liên Sinh kinh hãi tột độ: “Ngươi, Long Vương...”
Tôn Minh Châu xòe hai tay ra, dựa vào trong lòng Chiêu Giang: “Còn cần ta phải giải thích sao?”
Nhìn thấy Chúc Liên Sinh sắp hôn mê luôn rồi, Tôn Minh Châu vội vàng nói: “Đừng có ngất, đừng có ngất, có phải ngươi thiếu máu không, hay là huyết áp thấp vậy? Tại sao nói ngất là ngất được vậy chứ?”
“Hít thở sâu, nhanh lên, hít thở sâu.” Tránh khỏi Chiêu Giang một mặt không vừa lòng, Tôn Minh Châu đỡ Chúc Liên Sinh đang quỳ trên đất dậy, ngồi dựa vào một cái cây ở ven đường, tiện tay đỡ lấy sọt trúc trên người Chúc Liên Sinh.
Cũng nặng đấy nhỉ, nhìn một cái, đều là y phục.
Chúc Liên Sinh dựa vào cây khô, ngồi dưới bóng râm của cây một lúc. Cõng đồ nặng đi một đoạn đường dài, lại bị giật mình sợ hãi, cho nên Chúc Liên Sinh mới suýt nữa thì ngất đi, trong lòng không nhịn được cảm thấy nể phục Tôn Minh Châu, có thể ở bên Long Vương mà mặt không đổi sắc như vậy.
Tôn Minh Châu cảm nhận được ánh mắt của Chúc Liên Sinh nhìn nàng, còn nóng bỏng hơn lúc nàng ta “đưa tang” nàng khi nàng nói để nàng ta lên bờ vậy, cứ như bản thân nàng đang tự cắt thịt mình cho chim ưng ăn.
“Có thể là ngươi có chút hiểu nhầm rồi.” Tôn Minh Châu khụ một tiếng: “Chàng ấy rất tốt.”
Quan hệ giữa Long Vương và Tôn Minh Châu có đả kích quá nặng nề đối với Chúc Liên Sinh, không biết phải nói điều gì, suy nghĩ rất lâu mới nghẹn ra được một câu: “... Ngươi lợi hại thật đấy.”
Chiêu Giang khoanh chân ngồi trên mặt đất, nghe thấy lời Chúc Liên Sinh nói thì vươn móng vuốt ra ôm lấy Tôn Minh Châu, lại cảm thấy chưa đủ thân mật, còn không đợi Tôn Minh Châu kịp phản ứng đã ôm nàng ngồi lên đùi mình, dán mặt mình lên mặt nàng, đôi mắt không chút độ ấm nhìn thẳng vào Chúc Liên Sinh, cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ”, chậm rãi nói: “Minh Châu lợi hại.”
Tôn Minh Châu: “...” Người ta là không biết nói gì nên mới nói vậy cho đỡ ngượng nghịu, chàng còn nói thêm vào làm gì vậy chứ? Hơn nữa, có cho Chúc Liên Sinh một trăm lá gan đi chăng nữa, cho dù nàng ta đầu thai sống lại một lần nữa, thì nàng ta cũng không dám cướp người với chàng đâu có được không hả.
Chúc Liên Sinh bị ép ăn cẩu lương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vẻ mặt cương cứng cả lại, ngây ngốc ra tại chỗ.
Tôn Minh Châu chuyển chủ đề, chỉ y phục bên trong cái sọt: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Chúc Liên Sinh do dự một lát, chậm rãi kể lại chuyện sau khi bản thân trở lại trên bờ.
Sau khi trở lại trên bờ, thái độ của cả thôn đối với cả nhà nàng ta đều thay đổi, dù sao thì bọn họ cũng chỉ biết có một mình nàng ta là người đã từng nhìn thấy Long Vương thực sự. Thôn dân gần xa tu sửa lại miếu Long Vương, đều sẽ gọi nàng ta tới xem, Long Vương có giống với bức tượng được điêu khắc hay không.
Nhớ lại vẻ bề ngoài của Long Vương, đối với Chúc Liên Sinh mà nói thì chính là nhớ lại những thứ khủng bố mà mình đã trải qua, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, mỗi ngày đều bị ác mộng dọa cho bật tỉnh, bởi vậy khi nhìn thấy Chiêu Giang mới không nhịn được mà quỳ xuống.
Cha Chúc và mẹ Chúc nhìn thấy vậy, cảm thấy thế này thì không được rồi, về lâu về dài cô nương nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị dọa cho đổ bệnh mất. Hơn nữa, nếu như sang năm không đổ mưa lớn, đất đai khô cạn, bây giờ người trong thôn thân cận với nhà họ Chúc như thế nào, thì sang năm có thể dày xéo bọn họ nhường đó.
Không phải con gái nhà mấy người đã từng nhìn thấy Long Vương sao? Bảo nàng ta đi cầu mưa với Long Vương đi!
Chỉ nghĩ như vậy thôi là cha Chúc mẹ Chúc đã sợ mất mật rồi.
Vốn dĩ sau khi cả một nhà Chúc Liên Sinh chuyển tới thôn Tham Thủy, thêm việc bị dìm xuống sông, cho dù Chúc Liên Sinh có bình an không xảy ra chuyện gì mà trở lại, nhưng trong lòng người nhà họ Chúc vẫn còn ám ảnh, một khi sự tin tưởng đã không còn nữa, thì không thể nào trở lại như ban đầu.
Nhà họ Chúc thương lượng mấy ngày, nói với người trong thôn là đi thăm họ hàng, mang theo đồ đạc chắng tính là nhiều trong nhà rời đi.
Chúc Liên Sinh giúp xây dựng tượng Long Vương, nhận được một chút tiền giúp đỡ, tuy rằng nàng ta không cần, nhưng người ta nói rằng cứ cầm lấy đi.
Có được khoản tiền nhỏ này, cả một nhà vội vàng đi đường cả tháng trời, tìm được một cái thôn hẻo lánh có lác đác vài hộ dân. Tên thôn là thôn Lệ Thủy, tuy trong tên có một chữ thủy, nhưng lại rất khó kiếm ăn được từ sông nước.
Cả nhà Chúc Liên Sinh đều là ngư dân, rời khỏi sông nước, ngày tháng trôi qua thực sự không được ổn lắm. Những những thôn ven sông ở gần đó đều có miếu Long Vương, nàng ta đã giúp tu sửa miếu Long Vương rất nhiều lần, tới thôn nào cũng sẽ gặp phiền phức, chỉ có thể dừng chân ở thôn Lệ Thủy.
Mua lại một căn nhà cũ kỹ có chút hỏng hóc ở trong thôn, lại dùng chút lộ phí còn sót lại mua một mảnh ruộng, trong nhà thực sự không còn gì nữa. Cha Chúc và mẹ Chúc không thể không làm chút việc lặt vặt để bù đắp vào.
Hôm nay đúng lúc Chúc Liên Sinh dọn dẹp quần áo bẩn đem về nhà giặt, kiếm thêm chút tiền giặt giũ.
Tôn Minh Châu nghe nàng ta kể xong cuộc sống sau khi lên bờ, không nhịn được cảm thán vận mệnh đúng là trêu ngươi, quanh đi quẩn lại, Chúc Liên Sinh vẫn chuyển tới thôn Lệ Thủy, thôn dân của thôn Lệ Thủy chất phác hơn thôn Tham Thủy nhiều, tuy rằng có hơi nghèo, nhưng mỗi ngày không cần phải lo lắng bản thân bị dìm sông. Tuy rằng cái chuyện từng nhìn thấy Long Vương này, người dân khi mới nghe thấy thì sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi lại chán, một khi gặp phải chuyện gì đó sẽ đẩy nàng ta ra ngay lập tức.
Tôn Minh Châu: “Ngươi vất vả rồi.” Thiếu nữ mới mười bốn mười lăm tuổi mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy, nghĩ tới sau này nàng ta còn gặp phải tên hoàng thái tử có mắt như mù kia... Số mệnh đứa trẻ này đúng là quá khổ, mặt gầy tới mức chẳng còn thịt luôn rồi.
Về mức độ nào đó thì Tôn Minh Châu và Chúc Liên Sinh cũng coi như đã từng đồng cam cộng khổ, Chúc Liên Sinh kể vô cùng kích động, đôi mắt ngân ngấn nước nói: “Ngươi cũng...” Chúc Liên Sinh nhận ra, bây giờ Tôn Minh Châu tốt hơn so với khi bị dìm xuống sông, mặt mày mượt mà, môi hồng răng trắng, đến cơ thể cũng cao hơn nàng ta rồi, khác một trời một vực với thiếu nữ mồ côi gầy nhom trước đây, xem ra cuộc sống dưới đáy sông khá tốt. Chúc Liên Sinh thành thật lại há hốc miệng thêm, không nói nổi một nửa còn lại của câu “Ngươi cũng vất vả rồi”.
Tôn Minh Châu tự mình hiểu rõ rồi cười khan hai tiếng: “Ta không vất vả, không béo không gầy.”
Vất vả cái con khỉ ấy, cả mùa đông nàng đều nằm muốn liệt luôn rồi... không cần lo nghĩ việc ăn mặc, mặc sức chơi với rồng, sung sướиɠ vô cùng...
Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Giang là bình dấm chua không chút kiêng dè nhất, nam nữ đều ghen, còn ghen với cả động vật...