Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 43: Thành Thanh Châu

Lập đàn tế vào ngày Tế Long không chỉ có mấy thôn lớn nhỏ, còn có những gia đình giàu có có trăm mẫu ruộng tốt, lập đàn tế xong thì trời đổ mưa, đây đúng là một việc khó gặp trong một năm.

Mấy phù hào há mồm trợn mắt nhìn mưa to bên ngoài phòng, thở gấp hai tiếng, bàn tay vung lên: “Mau đi chuẩn bị, trời sáng thì đi mạ vàng lên Long Vương!”

Cảnh tượng này đừng nói là trăm năm, trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã nhìn thấy được một lần. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả con sông Chiêu Giang, không có ai là không bàn tán về chuyện này, ai ai cũng đều nói là Long Vương hiển linh rồi. Thậm chí còn truyền sang những phủ thành ở gần đó, đến cả mọi người trong Kinh Thành cũng nghe thấy việc này.

Tôn Minh Châu dẫn theo Chiêu Giang đưa Chúc Liên Sinh về tới nhà, thiếu nữ một thân một mình mang theo hai nén vàng thì không an toàn, Chúc Liên Sinh định bảo bọn họ vào trong nhà ngồi một lát, nhưng vừa quay người lại đã không thấy một người một rồng đâu nữa rồi, giống như chưa từng tới đây vậy.

Để hai nén vàng đặt bên vạt áo, Chúc Liên Sinh cảm kích tới mắt ướt đẫm.

Tôn Minh Châu rất muốn đi vào ngồi một lát uống một chén trà, ít nhất là mượn một chiếc ô cũng được.

Kết quả là vừa đi tới cửa thì Chiêu Giang đã bế bổng nàng nên chạy đi vô cùng nhanh.

Tôn Minh Châu vốn dĩ không định làm chuyện tốt còn để lại danh tính: ...

Nàng dựa vào l*иg ngực Chiêu Giang, ngẩng đầu nhìn nước mưa và cá trên bầu trời...

Cũng không biết có phải là Chiêu Giang thu hút những loài cá hay không, khi tìm được một ngôi miếu để tránh mưa thì trong lòng nàng đã chất đầy cá rồi.

Tôn Minh Châu giống như nàng dâu thắng lợi trở về từ biển cả, ôm cá ngẩng đầu lên nhìn, bảng hiệu bằng gỗ màu nâu, dùng nước sơn màu vàng viết “Miếu Long Vương”, nét chữ rồng bay phượng múa, du long tẩu xà.

“Có biết ngôi miếu này được tu sửa cho ai không?” Tôn Minh Châu mỉm cười hỏi.

Chiêu Giang chần chờ nói: “Long Vương? Tu sửa cho ta à?”

Tôn Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, thờ cúng chàng đó.”

Chiêu Giang: “Vì sao bọn họ phải thờ cùng ta?”

Tôn Minh Châu: “Bởi vì bọn họ muốn chàng cho bọn họ một cuộc sống có mưa có cá.” Tôn Minh Châu trêu chọc hắn.

Chiêu Giang cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

Tôn Minh Châu lên tiếng thúc giục: “Chúng ta mau vào trong xem đi.” Vừa mới lên bờ đã dính nước mưa, y phục trên người ngấm nước trở nên nặng nề, nàng muốn mau chóng tìm một nơi khô ráo để vắt khô nước.”

Đứng ở cổng miếu Long Vương có thể nhìn thấy được bức tượng to lớn ở bên trong, Tôn Minh Châu tán thưởng, trông cũng rất giống Chiêu Giang, cứ giống như dùng phần mềm photoshop cà một lần da của Chiêu Giang vậy....

Sau khi Chúc Liên Sinh lên bờ, đa số miếu Long Vương của những thôn ven sông đều tu sửa lại, xây dựng theo ký ức của nàng ta, những thôn khác nghe thấy tin này, cũng tu sửa theo bản mới nhất. Vốn dĩ là vẻ bề ngoài của “Lão Long Vương” đều tu sửa thành dáng vẻ của Chiêu Giang, có thể nói tất cả đều có số mệnh.

Ban đầu Chúc Liên Sinh cũng chỉ vội vàng nhìn một chút, ký ức về Chiêu Giang rất mơ hồ, trong giấc mơ cũng dọa cho nàng ta bật khóc, càng nhiều hơn đó là tâm lý sợ hãi và bầu không khí ám ảnh vào lúc đó.

Ký ức của con người cũng sẽ thay đổi theo thời gian và cảm xúc, ký ức và thực tế vĩnh viễn không thể giống hệt nhau được. Hơn nữa bách tích cũng tu sửa Long Vương đại nhân theo những gì trong lòng bản thân tưởng tượng ra.

Bởi vậy mà bức tượng Long Vương trước mặt càng được nhân hóa, cảm giác có chút giống tiên quân.

Cái bờm lông sư tử xõa tung trên đỉnh đầu Chiêu Giang biến thành mái tóc màu vàng dài tới tận eo, một cặp sừng hươu ở trên đỉnh đầu.

Hai bên đầu là tai, bên trên hai đôi mắt sáng ngời là hàng lông mày cương nghị. Trên mặt không có vảy nhỏ, trắng tới phát sáng.

Trên người Long Vương mặc trường bào màu đen, hai tay chắp ra sau lưng, chân đi đôi giày màu trắng đế đen, đạp trên ba con sóng lớn, uy nghiêm không chút tiếng động.

Tôn Minh Châu cố tình đi ra đằng sau nhìn, đúng thật là không có đuôi, móng vuốt cũng được giấu trong tay áo, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu móng vuốt nhọn hoắt.

Chiêu Giang có thể nhận ra được rằng bức tượng này điêu khắc hắn, nhưng lại không giống hắn. Hắn hỏi Tôn Minh Châu đang xem tới hứng thú bừng bừng: “Cái này tốt hơn ta bây giờ sao?”

Nói thật, Tôn Minh Châu cảm thấy bức tượng Long Vương rất đẹp, nhưng nguyên nhân nó đẹp là bởi vì được điêu khắc theo nguyên hình của Chiêu Giang, có điêu khắc giống hơn nữa. Nếu như là bức tượng thần thần quân Chu Tước, Huyền Vũ gì đó, thì cho dù có đẹp hơn nữa thì nàng cũng sẽ không có cảm xúc này.

Tôn Minh Châu: “Chàng như thế nào cũng đều tốt cả, bây giờ là tốt nhất.” Tôn Minh Châu đặt cát xuống mảnh đất trống ở bên cạnh, nhào tới ôm lấy Chiêu Giang toàn thân ướt đẫm, cọ hết mùi cá tanh lên trên người hắn.

Bộ dạng thật thà của Chiêu Giang là tốt nhất, không ai có thể sống với vẻ đẹp bên ngoài cả đời được.

Hai cơ thể ẩm ướt dán lại một chỗ rất khó chịu, Tôn Minh Châu ôm một chút liền buông ra: “Chúng ta phải tìm một cửa tiệm, mua hai bộ đồ, rồi tìm một khách điếm, ta muốn đi tắm rửa.” Mùa xuân vẫn có hơi lạnh, y phục ướt dán trên trên người đều có thể nhìn thấy được đường cong của cơ thể, vừa lạnh lại vừa xấu hổ.

“Nhưng vẫn còn phải mưa một lúc lâu nữa.” Tôn Minh Châu âm thầm thở dài một tiếng, cởi y phục bên ngoài ra vắt nước.

Ai mà biết được nàng vừa mới nói xong thì mưa liền ngừng.

Chiêu Giang càng ngày càng làm thuận tay hơn: “Để nó ngừng lại trước đã.”

Tôn Minh Châu: “...” Sao nàng có thể quên được, chiếc điều khiển cơn mưa đang nằm trong tay nàng chứ.

Một người một rồng vắt khô nước mưa trên ngoại y, kéo một tấm vải bên trên đàn tế của miếu Long Vương xuống, dù sao thì cái miếu này cũng là thờ cúng Chiêu Giang, bọn họ lấy một tấm vải cũng không tính là ăn trộm.

Cây ngay không sợ chết đứng dùng vải ôm lấy đám cá trên mặt đất, Tôn Minh Châu đã ăn đủ cá lúc ở đáy sông rồi, nàng định lát nữa sẽ đem đám cá này tới nhà Chúc Liên Sinh trước, sau đó lại đi vào trong thành cùng với Chiêu Giang.

Tới miếu Long Vương rồi, dù sao thì cũng phải thắp một nén nhang cho Chiêu Giang.

Tôn Minh Châu kéo Chiêu Giang thật sự thắp hương cho Long Vương.

Liếc nhìn Chiêu Giang bên cạnh, nàng cười vui vẻ nói: “Long Vương ở trên, mong Long Vương phù hộ cho tín nữ, có thể ở bên lang quân như ý trường tương tư thủ. Nếu như ước nguyện này được đạt thành, tín nữ bằng lòng lấy thân báo đáp.”

Long Vương thành thật cất tiếng hỏi: “Cái gì mà lang quân như ý? Cái gì mà lấy thân báo đáp?”

Nụ cười của Tôn Minh Châu cương cứng: “…” Đã đánh giá cao tiến độ học tập của hắn rồi.

“Mau đi thôi, y phục ướt lạnh quá đi mất.”

Ném cá xuống trước của nhà Chúc Liên Sinh, gõ gõ cửa, Chiêu Giang lại bế Tôn Minh Châu chạy mất.

Đi men theo con đường lớn, một người một rồng cuối cùng cũng đi được vào trong thành vào lúc trời sẩm tối. Đi dưới nắng cả một buổi chiều, y phục đều khô cả rồi, nhưng vẫn phải mua bài bộ để còn tắm rửa thay đồ nữa.

Chiêu Giang thực sự quá cao, tìm mấy tiệm y phục và tiệm vải mới mua được cỡ đồ tương đương, nhưng có hơi ngắn một chút. Tôn Minh Châu lựa chọn rất nhiều, lăng la tơ lụa dưới sông đương nhiên rất đẹp, nhưng màu sắc bắt mắt ở nhân gian cũng rất đẹp đó!

Mua cho Chiêu Giang và bản thân mỗi người hai bộ để thay đổi, Tôn Minh Châu lại đặt may cho Chiêu Giang thêm mấy bộ, bao giờ quay về đáy sông thì mang về để mặc, còn có cả nội y của Chiêu Giang nữa.

Tôn Minh Châu: “Cái này, cái này, còn cả tấm này, dùng mấy tấm vải này may.”

Y phục trên người Tôn Minh Châu và Chiêu Giang cho dù ra chất liệu hay là đường may thì không có cái nào là không tỉ mỉ đẹp đẽ, tuy rằng Tôn Minh Châu đóng giả thành nam nhân, nhưng vừa nhìn liền biết là một cô nương, tướng mạo không tầm thường, khí chất cử chỉ tự nhiên hào phóng, bên cạnh còn có cả một tráng hán cao lớn thì chắc hẳn không phải người tầm thường.

Chưởng quỹ tiếp đón khách nhân quanh năm, vừa nhìn liền biết hai người này không thiếu tiền, những người có tiền ở Thanh Châu ông ta đều biết cả, hai vị khách này lạ mặt như vậy, chắc hẳn là đi ngang qua nơi này mà thôi.

“Được, nhất định sẽ làm vừa lòng ngài.”

Tôn Minh Châu lấy một nén vàng từ trong ngực Chiêu Giang ra trả tiền, nàng cũng không muốn cố tình để lộ tiền tài gây chú ý, quan trọng là thứ Chiêu Giang có nhiều nhất chính là vàng, lần này nàng muốn mua rất nhiều thứ, cũng không hiểu giá cá trên thị trường, sợ không đủ ngân lượng. chỉ mang theo một chút bạc vụn, ba cái túi nhỏ còn lại đều là vàng, một túi trong đó đưa cho Chúc Liên Sinh rồi.

Hơn nữa nếu như thật sự gặp phải kẻ thấy tiền là sáng mắt thì đã có Chiêu Giang dạy hắn cách làm người.

Mắt chưởng quỹ sáng lên, đưa tay nhận lấy vàng.

Tôn Minh Châu đã lâu không mua đồ cảm thấy thể xác và tinh thần rất sung sướиɠ, nụ cười cũng càng thêm tươi rói.

Chiêu Giang thấy nàng vui vẻ, lại lấy thêm một nén vàng đặt vào trong tay nàng, nói: “Mua, Minh Châu vui vẻ, mua đi.”

Nén vàng sáng chói tới mức mắt chưởng quỹ hoa cả lên, đúng là giàu có mà! Người giàu có ở Thanh Châu nhiều nhất chỉ là dùng lá vàng, vàng vụn để mua đồ thôi, vị khách này dùng hẳn cả nén vàng! Tiền tệ thông dụng bên chỗ ngài là nén vàng hả?

Tôn Minh Châu vội vàng đẩy tay hắn nhét trở lại trong l*иg ngực, nhìn chưởng quỹ một cái, chưởng quỷ chỉ lo nhìn vàng, không chú ý tới móng vuốt của Chiêu Giang.

“Đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu.”

Chưởng quỹ nhận lấy vàng từ Tôn Minh Châu, giờ mới phát hiện trong cửa tiệm không có bạc lẻ để trả.

Tôn Minh Châu chỉ đành tới tiệm tiền đổi vàng thành bạc, đi tới mấy nhà, biết được giá cả chung, một lượng vàng có thể đổi được khoảng mười lượng bạc, bạc cũng chia theo màu, màu sắc không tốt thì có thể đổi được mười hai lượng.

Nàng toàn đem theo nén vàng hai mươi lượng, một nén vàng đổi được hơn hai mươi lượng bạc, tờ ngân phiếu hơn hai trăm lượng, còn lại một chút bạc vụn thì nhét vào trong túi áo Chiêu Giang.

Chiêu Giang và Tôn Minh Châu rất nổi bật trong đám người, người qua người lại đều sẽ nhìn bọn họ một cái. Từ nhỏ Tôn Minh Châu đã lăn lê bò lết trong đám người, không sợ nhất chính là ánh mắt của những người xung quanh, chỉ sợ Chiêu Giang cảm thấy khó chịu. Vươn tay ra luồn vào trong tay áo của Chiêu Giang, nắm lấy móng vuốt của hắn, Chiêu Giang nắm lại tay nàng, một người một rồng nhìn vào mắt nhau qua tầng mũ sa. Tôn Minh Châu nhận ra Chiêu Giang không hề khó chịu một chút nào cả, suy nghĩ lại, có thể là đối với Chiêu Giang mà nói, con người đều quá yếu ớt, hắn không thèm quan tâm...

Tôn Minh Châu cũng là lần đầu tiên đi trên con phố cổ đại, bề ngoài của người cổ đại cũng không khác là mấy so với người hiện đại, chỉ là nước da có đen hơn một chút, trông già hơn một chút, tóc có hơi bết, đặc biệt là những nam nhân tóc dài bện lên, nàng vừa mới nhìn một cái, suýt chút nữa thì gàu cũng bay cả vào mắt nàng rồi...

Vẫn là Chiêu Giang sạch sẽ, nàng âm thầm xoa thịt đệm ở giữa của Chiêu Giang.

Quay lại tiệm vải tính tiền, chưởng quỹ giới thiệu hai khách điếm và tửu lâu có đồ ăn ngon cho bọn họ.

Vừa mới đi vào cửa khách điếm, tiểu nhị đã chạy lên tiếp đón, ân cần cười hỏi: “Hai vị khách quan, nghỉ chân ở đây hay là ở trọ ạ?”

Nghỉ chân có nghĩ là chỉ đi vào ăn uống nghỉ ngơi trong chốc lát.

Tôn Minh Châu nhìn một vòng trong đại sảnh, có rất nhiều người, đều ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người Tôn Minh Châu một cái, khách điếm cổ đại không thể nào an toàn giống như phim dài tập được, giống như khách điếm này vậy, vào ở cũng không cần phải đưa giấy tờ chứng minh thâm phận gì cả, đương nhiên như vậy càng tốt, hai người bọn họ cũng không có.

Ở trọ lại khách điếm đều là người hành tẩu ở bên ngoài, cảnh giác thêm một chút cũng là điều bình thường.

Tôn Minh Châu: “Ở trọ.”

Tiểu nhị nói: “Phòng tam đẳng, phòng nhị đẳng, phòng nhất đẳng, khách quan muốn ở loại nào ạ?” Mắt của tiểu nhị này cũng là một nửa hỏa nhãn kim tinh, có tiền hay không có tiền chỉ cần nhìn một cái liền biết, trực tiếp bỏ qua giường chung và phòng chứa củi.

Tôn Minh Châu: “Loại nào tốt nhất?”

Mắt tiểu nhị sáng lên: “Phòng nhất đẳng, một tối ba trăm năm mươi văn tiền, bao bữa sáng bữa tối.”

Tôn Minh Châu móc ra một chút bạc vụn: “Lấy phòng nhất đẳng đi, hai người có thể ở được không?”

Tiểu nhị nhân lấy bạc vụn cười nói: “Đương nhiên có thể, mời đi bên này.”

Tiểu nhị dẫn hai người đi lên lầu hau: “Bây giờ chuẩn bị bữa tối cho ngày có được không ạ?”

Tôn Minh Châu phất tay, nàng muốn dẫn Chiêu Giang đi ăn món ngon, lần đầu tiên Chiêu Giang đến nhân gian ăn cơm, phải có cảm giác nghi thức.

“Không cần, làm phiền chuẩn bị nước nóng, bao nhiêu tiền?” Nước nóng thì có đó, nhưng lấy nước nóng thì phải trả tiền.

Tiểu nhị cười nói: “Ngài cứ đưa bao nhiêu cũng được ạ.”

Tôn Minh Châu không biết giá cả: “Ngươi cứ nói một con số đi.”

Tiểu nhị không hiểu ý khách quý này, trông cô nương này tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nở nụ cười, nhưng lại khiến người ta không dám coi thường.

Tiểu nhị cẩn thận nói một con số, Tôn Minh Châu cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, mấy văn tiền thực sự rất rẻ. Không phải tiêu tiền của mình nên cái gì cũng rẻ hết...

Tôn Minh Châu lẩm bẩm trong lòng: Mụ Tôn à mụ Tôn, mày quá trớn rồi đó....

Một người một rồng tắm rửa xong, đổi y phục sạch sẽ cho Chiêu Giang, đeo găng tay lên.

“Chàng chịu đựng một chút, đợi tới phòng bao ở tửu lâu thì ta sẽ tháo ra cho chàng nhé.”

Cổ họng Chiêu Giang phát ra tiếng gầm gừ, Tôn Minh Châu hôn lên móng vuốt của hắn, Chiêu Giang đội mũ cả một ngày, còn không được để lộ sừng và đuôi, chắc chắn là không thoải mái như ở dưới đáy sông.

“Ở lại hai ngày rồi chúng ta quay về nhé.”

Chiêu Giang bế nàng lên, liếʍ lên khuôn mặt nàng: “Được.”

Ông chủ tiệm vải giới thiệu tửu lâu tên “Vạn Vị Trai”, nghe tên cũng thú vị đấy.

Hai người vừa mới bước vào trong tửu lâu, Tôn Minh Châu liền kéo lấy Chiêu Giang, nhỏ giọng nói: “Có thể đổ mưa rồi.”

Bên ngoài cửa tiệm, cơn mưa xuân lại rơi xuống lất phất.

Tôn Minh Châu và Chiêu Giang muốn một gian phòng bao, tửu lâu không có thực đơn, nghe tiểu nhị đọc tên món ăn, cứ như đang nghe hý kịch vậy.

Nghe từ đầu tới cuối một lượt, Tôn Minh Châu gọi món: “Mỗi món đều đem lên một phần đi.”

Vẻ mặt tiểu nhị ngây ra: “Khách quan?”

Tôn Minh Châu lấy ngân phiếu một trăm lượng ra đặt lên bàn, nói: “Từ đầu tới cuối, những gì ngươi đọc, đều đem lên một phần, mang thêm hai vò rượu nhẹ lên đây.” Nói xong liền vỗ tay trong lòng, vênh váo quá đi, đã ghiền thực sự.

Mắt liếc nhìn ngân phiếu đặt trên bàn, tiểu nhị không nói gì nữa, đại gia bảo đem gì lên thì bọn họ đem cái đấy: “Được ạ.”

Rót một chén trà cho Chiêu Giang để hắn uống trong mũ sa từng chút một.

“Uống ngon không?”

Chiêu Giang uống một hớp liền đặt xuống: “Không ngọt.”

Tôn Minh Châu gân cổ gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, lấy cho ta một vò nước đường, tỉ lệ đường với nước là một hai!”

Tác giả có điều muốn nói: Tiểu Long Vương ở hiện đại chắc chắn là tổng giám đốc ngốc nghếch, rút thẻ ra: “Mua, Minh Châu vui vẻ, mua đi!”