Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 34: Đêm đầu tiên

"Anh đi tắm sao? Để em pha nước tắm cho anh." Nhìn thấy đầu và mặt của Long Bạch toàn là vôi với đất thì Tiểu Mai nhanh chóng đứng dậy đón tiếp, giống như một thần thϊếp thời xưa.

Long Bạch bước vào phòng tắm, ở trước mặt Tiểu Mai, anh ta mới có thể tìm thấy được cảm giác tồn tại.

Tiểu Mai quay lưng về phía Long Bạch, lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ của nước, nhưng người đàn ông phía sau đột nhiên thô bạo đè cô ấy vào góc tường và nói với giọng ra lệnh: "Giúp tôi cởϊ qυầи áo."

Trong bầu không khí ái muội như vậy, Tiểu Mai cảm thấy khó thở, cô ấy sợ hãi, bàn tay run rẩy giúp Long Bạch cởi cúc áo.

"Cô có phải thật sự muốn làm người phụ nữ của tôi không?" Long Bạch nhìn xuống, chống tay lên tường chỉ để vây lấy Tiểu Mai trong góc.

"Vâng..." Tiểu Mai ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ và đầy ham muốn.

Khóe miệng Long Bạch khẽ cong lên, một cảm giác kỳ lạ hiện ra. Anh ta xé rách quần áo của Tiểu Mai, nhất thời vang lên tiếng xé vải trong phòng tắm nhỏ.

Nước nóng từ vòi phun trút xuống bao phủ hai người họ tạo ra một lớp sương mù. Họ nồng nhiệt mà điên cuồng, cũng là một cách phát tiết, cũng là một thủ đoạn.

Trái tim treo lơ lửng trên không của Tiểu Mai cuối cùng cũng được đặt trở lại trong ngực cô ấy, lần này xem như Long Bạch đã bị cô ấy giữ chặt chẽ.

Sau cuộc mây mưa, Long Bạch vẫn lạnh nhạt với cô ấy, anh ta cầm lấy chiếc khăn tắm từ trên giá khăn quàng lên người Tiểu Mai: "Lau khô rồi trở về phòng đi."

"Trở về phòng nào?" Giọng Tiểu Mai nhỏ đến mức cô ây không thể nghe thấy. Mấy ngày nay cô ấy đều ngủ ở phòng riêng, bây giờ hai người đã gạo nấu thành cơm, cô ấy tự nhiên cảm thấy mình nên ở cùng Long Bạch.

Long Bạch đứng ở cửa, quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, lạnh lùng đáp lại: "Tùy cô."

Mặc dù Tiểu Mai có chút không vui khi nghe thấy lời nói đó của Long Bạch, nhưng cô ấy đã nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình với tư cách là chủ của gia đình thì đành phải nhẫn nhịn. Nếu bây giờ cô ấy đã quyết định ở bên cạnh anh ta cả đời thì cũng không cần nghĩ tới thể diện nữa, chỉ cần sau này có thể nắm giữ được kinh tế, bây giờ có bị sỉ nhục cũng đáng.

Nghĩ xong, cô ấy cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Long Bạch vào phòng của anh ta.

Sáng sớm hôm sau, Tô Quý Hoa đi vào phòng của Tiểu Mai để đánh thức cô ấy dậy, bà ta ngạc nhiên phát hiện ra chăn ga gối đệm trên giường vẫn rất gọn gàng, ngăn nắp. Bà ta mong chờ ngày này lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng thành sự thật, bà ta vui vẻ đến mức khóe miệng gần như dài đến tận lỗ tai.

"Không lâu nữa mình sẽ lên chức bà nội rồi!" Bà ta vỗ nhẹ vào gối của Tiểu Mai, giống như có một đứa bé mũm mĩm đang ngủ trên đó.

"Chúng ta kết hôn đi." Tiểu Mai vẫn ôm chặt chăn bông không nhúc nhích, trong khi Long Bạch đang đứng bên mép giường mặc quần áo rồi nói những lời như vậy với cô.

Tiểu Mai kinh ngạc, cảnh cầu hôn trong mơ của cô ấy đến vào ngay sau khi cô ấy mất đêm đầu tiên. Mặc dù không có nghi thức lãng mạn, thậm chí là nhẫn và hoa hồng cũng không có, ngay cả khi người đàn ông này có chút lạnh nhạt với bản thân, cô ấy vẫn rất hạnh phúc.

Thấy Tiểu Mai sững sờ không nói gì, Long Bạch hắng giọng nói: "Làm sao? Cô không muốn à?"

"Đồng ý đồng ý! Em đồng ý." Tiểu Mai vội vàng đáp lại.

"Vậy thì chọn một ngày để tổ chức tiệc rượu đi."

Lúc này Tô Quế Hoa đang ghé sát vào cửa nghe lén, khi biết rằng cả hai đã đồng ý kết hôn bà ta càng vui hơn. Với một cô con dâu ngoan ngoãn lễ phép như vậy, sau này bà ta vẫn sẽ là chủ gia đình.

Trong khoảng thời gian Giang Huệ Viện ở một mình tại trụ sở chính cũng không vui vẻ gì, Thẩm Ưu không cho cô ta đi theo, cô ta lại không có tai mắt nào bên cạnh Thẩm Ưu thì đương nhiên trong lòng sẽ vô cùng khó chịu.

Cô ta tranh thủ lúc nghỉ phép, lái xe đến chi nhánh công ty, gọi Toàn Kiện Tân ra ngoài uống trà.

Trong tiệm trà yên tĩnh vang lên tiếng nhạc cổ điển, những người phục vụ mặc Hán phục chào đón bọn họ. Trong đại sảnh có một bức tường nước, bên dưới có một vài con cá koi đang bơi trong hồ nhỏ. Khung cảnh này rất thơ mộng.

Bọn họ gọi một ấm trà hoa tương và ngồi đối diện nhau.

Toàn Kiện Tân nhận lấy danh thϊếp mà Giang Huệ Viễn đưa cho, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi không biết thư ký Giang mời tôi ra ngoài có chuyện gì vậy?"

Giang Huệ Viện mỉm cười, ưu nhã cầm tách trà thủy tinh trong suốt lên nhấp một ngụm, ngón tay ngọc lan càng toát lên vẻ nữ tính lúc nào không hay.

"Trợ lý Toàn, tôi đến đây là để chỉ cho anh một con đường thăng quan phát tài."

"Thăng quan phát tài?" Tuy rằng Toàn Kiện Tân không muốn làm một trợ lý nhỏ, nhưng anh ta biết rằng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Giang Huệ Viện lấy ra từ chiếc túi Chanel một vật hình vuông được bọc bằng giấy báo và đặt trên bàn, cô ta vẫn mỉm cười, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vật kia: "Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần hoàn thành xong thì thù lao sẽ gấp năm lần như vậy. Ngoài ra, tôi sẽ đến phòng nhân sự để chào hỏi, chỉ cần có cơ hội thăng chức, tôi sẽ ưu tiên cho anh. "

Toàn Kiện Tân càng thêm bối rối khi nghe được điều này, không hiểu điều gì đã khiến cô ta hào phóng như vậy?

"Cô muốn tôi làm cái gì?"

"Tìm cách làm cho nấm của những người nông dân bị thối rữa trong lòng đất."

Đây không phải là một trò đùa, những người nông dân này gần như đã đổ tất cả tiền bạc vào đây, bọn họ hy vọng rằng việc bán nấm cho tập đoàn Thiên Thành sẽ cải thiện được điều kiện cuộc sống của bọn họ trong một vài năm tới. Nếu để nấm của bọn họ thối rữa dưới đất, không phải là đang đẩy bọn họ vào ngõ cụt sao?

"Những người nông dân này đâu có oán thù gì với cô, sao cô lại muốn làm như vậy?"

Ánh mắt Giang Huệ Viện không khỏi lộ ra một tia xảo quyệt, cô ta vẫy bàn tay vẽ móng phóng đại của mình và đẩy xấp tiền trước mặt Toàn Kiện Tân một lần nữa: "Tôi làm vậy không phải để hại nông dân mà là cấp trên của anh, Long Linh. "

"Long Linh?!" Toàn Kiện Tân kinh ngạc lớn tiếng hỏi, anh ta còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Chỉ cần cô ta thất bại trong chuyện này, cô ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi tập đoàn Thiên Thành. Cô ta đã dùng nhan sắc của mình để lừa Thẩm tổng nên mới có được vị trí này. Nếu một người phụ nữ như vậy tiếp tục ở bên cạnh Thẩm tổng thì sẽ không lường trước được hậu quả. Chúng ta nên dứt khoát loại bỏ con sâu làm bẩn nồi canh này!"

Trước khi gia nhập công ty, Long Linh đã gây thù với rất nhiều người. Toàn Kiện Tân nghĩ lại sự ân cần của Thẩm Ưu đối với Long Linh ngày thường, xem ra những điều này không phải là tin đồn vô căn cứ.

"Được rồi, tôi hứa với cô. Nhưng nếu chuyện này không làm được thì đừng làm phiền tôi nữa." Toàn Kiện Tân đáp ứng chuyện này hoàn toàn không phải vì tiền, chủ yếu là vì anh ta cũng thích Long Linh! Chỉ cần Long Linh rời khỏi tập đoàn Thiên Thành, anh ta sẽ có cơ hội theo đuổi cô, chỉ anh ta mới xứng đôi với người phụ nữ này.

Hơn nữa, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, Long Linh vẫn có nhiều cơ hội tìm được việc làm khác sau khi rời khỏi tập đoàn Thiên Thành. Chừng nào Thẩm Ưu còn ở bên cạnh cô, anh ta sẽ không có cơ hội nào cả. Nếu Long Linh bị khai trừ thì Thẩm Ưu cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, một mũi tên trúng hai đích.

Giang Huệ Viện vốn đã rất tự tin, trong xã hội vật chất này, của cải có thể khiến ma xui quỷ khiến. Chỉ cần có tiền là có thể lay động lòng người, nhất định phải có dũng sĩ trọng thưởng.

Cô ta hài lòng đứng lên, ưu nhã cầm chiếc túi hàng hiệu cao cấp lên, nhẹ giọng cười nói với Toàn Kiện Tân: "Vậy thì tôi sẽ đợi tin vui của anh."