Long Linh có chút ngượng ngùng khi thấy Toàn Kiện Tân đang bận rộn rót canh cho mình: “Thời gian này anh cũng bận rộn nhiều rồi, anh nên để lại cho bản thân uống đi.”
“Lúc sáng tôi uống rồi. Phần này là đặc biệt mang đến cho cô đấy.” Toàn Kiện Tân luôn có thái độ thờ ơ với người khác, xử lý mọi chuyện cũng có vài phần vô tình. Nhưng khi đứng trước mặt Long Linh thì luôn xuất hiện vài tia ấm áp, thật sự là rất hiếm hoi.
Nếu anh ta đã nói như vậy thì Long Linh cũng không thể tiếp tục từ chối: “Cảm ơn anh, nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến mẹ anh nữa nhé.”
Cảnh tượng này tình cờ bị Thẩm Ưu nhìn thấy. Anh đứng im không nhúc nhích mà quan sát từ phía xa. Toàn Kiện Tân mỉm cười nhìn Long Linh uống hết canh, quả thật trong đó có một chút cảm giác không rõ lắm.
“Ngon quá!” Long Linh trả lại bình giữ nhiệt cho Toàn Kiện Tân.
“Xem ra lời này rất thật lòng đấy, haha.” Trong thời gian ở cùng nhau, Toàn Kiện Tân biết Long Linh không phải là quá coi trọng lễ nghi, chính bản thân anh ta cũng nói ra vài câu xã giao: “Tay nghề nấu ăn của mẹ tôi rất nổi tiếng. Chờ ngày nào đó cô được nghỉ phép, tôi mời cô đến nhà tôi làm khách. ”
“Được thôi. Tôi là một con quỷ ham ăn, mong đừng dọa dì sợ.” Long Linh và Toàn Kiện Tân vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc mà đã đến Ủy ban thôn.
Một số nông dân đã trồng được nấm trong nhà kính của họ, vài ngày nữa là có thể thu hoạch nấm, lúc đó sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán, vậy nên Bí thư Đổng muốn gọi người dân trong thôn tới họp để nói rõ một số việc cần lưu ý.
Màn đêm buông xuống, mỗi người đều mang theo băng ghế nhỏ tụ tập ở Ủy ban thôn. Thời tiết bây giờ rất tốt, mọi người đều rất tự giác ngồi xuống sân chơi trước tòa nhà Ủy ban thôn. Mỗi lần tụ tập như vậy cũng là lúc ba dì sáu vợ nói về chuyện gia đình.
Bởi vì Tô Quế Hoa đã tìm được một cô con dâu ưng ý nên bây giờ bà ta đã kín tiếng hơn trước. Chuyện không rơi xuống đầu mình thì nhất quyết không tham gia mấy loại thị phi này.
Dương Nhị Mai thì đang nhìn ngó xung quanh để tìm trưởng thôn Long. Hành động này của bà ta đã bị chồng mình nhìn thấy hết.
“Đang tìm ai?” Long Thiết Sơn vừa mới uống rượu xong, tăm xỉa răng trên miệng còn chưa vứt đi.
Kẻ say rượu không phải là kẻ dễ chọc, khi thần kinh bị kích động sẽ rất dễ động thủ. Dương Nhị Mai liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi hờ hững trả lời: “Tôi thấy hình như mọi người chưa đến đủ. Có chuyện gì sao? Bây giờ ông còn quan tâm đến cả hành động của tôi sao?”
Long Thiết Sơn nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn lướt qua bốn phía vừa đúng lúc nhìn thấy trưởng thôn Long đang đi vào Ủy ban thôn, ông ta cười chế nhạo một tiếng: “Bà quan tâm đến trưởng thôn Long còn nhiều hơn đấy, so với tôi thì đã là cái quái gì.”
Ngay khi hai người cãi nhau thì thím Diệp đã tìm được Long Hiểu Hiểu từ trong đám đông. Cách đây không lâu, thím Diệp được chọn làm Hội trưởng hội phụ nữ, những việc như Long Hiểu Hiểu chưa lập gia đình hay đang mang thai cũng là việc mà thím ấy cần phải đi tìm hiểu.
“Hiểu Hiểu, qua đây với thím một lát.” Thím Diệp đến bên Long Hiểu Hiểu gọi một tiếng.
Nghiêm Tử Tu đỡ Long Hiểu Hiểu đi theo thím Diệp đến một nơi ít người, hỏi: “Hội trưởng hội phụ nữ tìm Hiểu Hiểu có chuyện gì không ạ?”
Thím Diệp là người rất thân thiện, bà ấy mỉm cười rồi hỏi hai người: “Hai đứa có ý định sinh đứa bé này không? Nếu có thì thím sẽ lập hồ sơ cho đứa trẻ này, thím thường xuyên làm một số xét nghiệm cơ bản cho phụ nữ mang thai. ”
Bây giờ điều kiện y tế và điều trị ở các thôn nông nghiệp đã không còn lạc hậu như trước đây, các hội trưởng sẽ thường xuyên lắng nghe nhịp tim thai nhi và vị trí của sản phụ. Nếu người phụ nữ mang thai có bất kỳ chỗ nào khó chịu cũng có thể được phát hiện ra đầu tiên, điều này có thể làm giảm một số các vấn đề về sức khỏe của mẹ và thai nhi do không thường xuyên đi kiểm tra định kỳ.
Long Hiểu Hiểu từ chối cho ý kiến vì cô ấy cũng không có ý định sinh đứa nhỏ này. Nhưng ở trước mặt Nghiêm Tử Tu cô ấy cũng không dám nói ra sự thật.
Ngược lại Nghiêm Tử Tu lại nở nụ cười nói: “Sẽ sinh! Chờ khi hoàn thành việc bán nấm, chúng cháu sẽ đi lên thành phố để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Nếu không có giấy chứng nhận thì khi sinh con cũng không thể làm giấy khai sinh. Nếu không có giấy khai sinh cho con thì đứa trẻ không thể có tên trong giấy phép cư trú, ngay cả chi phí sinh con trong bệnh viện cũng không được hoàn trả.”
Thím Diệp gật đầu, có vẻ như Nghiêm Tử Tu đã tìm hiểu rất kỹ vấn đề này.
“Nếu vậy thì ngày mai thím sẽ tranh thủ thời gian đến nhà hai đứa để lập hồ sơ luôn. Đi, chúng ta quay lại thôi.”
Trong khi nghe hai người nói chuyện, Long Hiểu Hiểu cau mày đi theo phía sau, trong lòng đã ý thức được tầm quan trọng của đứa trẻ này đối với Nghiêm Tử Tu. Mẹ của cô ấy đã tính sai rồi, đến lúc đó làm sao cô ấy có thể đánh mất đứa trẻ này dưới mí mắt của Nghiêm Tử Tu đây?
Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, sau khi về nhà phải giải thích lại vấn đề cho mẹ hiểu, nếu không tìm ra cách giải quyết có lợi nhất cho cả đôi bên thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Bí thư Đổng bắt đầu lên tiếng.
Ông ta đọc cho người dân trong thôn nghe tất cả các chú ý từ bản thảo mà trợ lý Toàn đã đưa. Những chuyện này liên quan đến lợi ích trước mắt của bản thân nên mọi người đều chú ý lắng nghe, có vài người trẻ tuổi còn lấy điện thoại di động ra ghi lại.
Tình cờ Tiểu Mai cũng đến đây, cô ấy áp sát người vào Long Bạch nhìn anh ta ghi chép, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô với anh ta.
“Đừng làm phiền anh nữa, đây là một việc rất quan trọng đấy.” Tô Quế Hoa ngồi sau lưng bọn họ đột nhiên trách mắng một câu. Bây giờ Tiểu Mai càng ngày càng kỳ lạ, lúc nào cũng nói móc con trai trước mặt bà ta. Thực sự còn là một tiểu yêu tinh biết quyến rũ người khác.
Thẩm Ưu và Long Linh đứng ở phía sau đám đông lại không căng thẳng như người dân trong thôn.
“Nấm nhà em sẽ sớm được thu hoạch thôi, sau khi xong mấy việc này em có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Ngoài miệng Thẩm Ưu nói vậy nhưng trong lòng lại đang tính toán những chuyện khác. Chờ đến khi đợt nấm này được thu hoạch thì sẽ chuyển sang nhà máy để chế biến, Long Linh có thể nghỉ một vài ngày, anh sẽ thổ lộ tình cảm trong kỳ nghỉ này của cô.
Nhìn qua thì Long Linh còn vui vẻ hơn mấy người nông dân trong thôn, nếu có thể thuận lợi thu mua toàn bộ nấm trong tay nông dân cho công ty thì ước nguyện của cô coi như đã hoàn thành.
“Khi được nghỉ phép tôi sẽ đưa cha mẹ đi du lịch thật xa, dù sao tôi cũng kiếm được tiền rồi, tôi muốn đưa họ ra ngoài để nhìn ngắm thế giới này. Cả đời này hai người họ chưa bao giờ được đi du lịch.”
Tâm nguyện của Long Linh chính là tâm nguyện của Thẩm Ưu, đến lúc đó anh nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện một cách hợp lý.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc. Trên đường trở về nhà, Long Linh và Thẩm Ưu đi phía sau nhóm của Long Bạch.
“Mẹ, mẹ và Tiểu Mai về trước đi, con tìm kỹ thuật viên Thẩm hỏi một chút chuyện.” Long Bạch nói cho mẹ mình và những người khác nghe.
Mà Tiểu Mai cũng không muốn để anh ta một mình đi gặp Thẩm Ưu, trong lòng cô ấy biết rõ rằng việc đi gặp Thẩm Ưu chỉ là một cái cớ, thực tế là muốn đi gặp Long Linh.
“Anh Long, em đi với anh.” Tiểu Mai kéo cánh tay Long Bạch làm nũng.
“Theo bác về nhà!” Tô Quế Hoa không không nhịn được kéo tay Tiểu Mai đi về phía trước, khối thuốc mỡ da chó này đã dính lên người con trai bà ta lúc nào không hay.
Long Bạch đứng lẳng lặng một mình ở trong bóng tối bên đường, chờ hai người phía sau chậm rãi đi tới.
“Em đã quyết định đi du lịch ở đâu chưa?” Thẩm Ưu kéo Long Linh về phía mình, sợ rằng đường tối cô có thể sẽ bị trẹo chân.
Long Ling bĩu môi suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Hải Nam. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhìn thấy biển, tôi muốn nhìn ngắm biển xanh vô tận. ”
“Hải Nam rất đẹp. Gia đình anh có một căn biệt thự bên bờ biển ở vịnh Á Long. Chờ đến lúc đó anh sẽ thu xếp cho em.”
“Xem ra sau này tôi phải gọi anh là người vạn năng ưu tú, ha ha… Nhưng tôi sẽ đưa cha mẹ đến khách sạn ở, nhất định sẽ không làm phiền anh nữa. Nếu gia đình tôi đến đó ở vài ngày, anh lại phải thuê người đến đó dọn dẹp vệ sinh. Ở khách sạn chỉ mất vài trăm tệ một đêm.” Long Linh thật sự rất ngại khi lại làm phiền Thẩm Ưu, vài rắc rối mà cô gây ra cũng khiến anh đủ mệt mỏi rồi.
Thẩm Ưu đang định nói cái gì đó thì bị Long Bạch đột nhiên đứng giữa đường làm cho hoảng sợ: “Ai ở đó?”
“Là tôi. Long Bạch.”
“Anh đứng ở đây làm gì vậy?” Long Linh cũng bị anh ta dọa sợ, giọng nói rõ ràng có một chút không vui.
“Chờ hai người có việc.” Giọng điệu của Long Bạch cũng không tốt, đại khái là bởi vì nghe được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ nên mới như vậy.
Sự kiên nhẫn của Thẩm Ưu đối với người đàn ông vướng víu này gần như đã cạn kiệt, anh lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy? ”
“Long Linh, em thật sự thích anh ta sao? Chỉ vì anh ta có tiền? Cho dù anh ta là con riêng em cũng cam chịu sao?” Long Bạch giống như đang thẩm vấn người vợ nɠɵạı ŧìиɧ của mình vậy.
Thái độ này của anh ta khiến Long Linh vô cùng khó chịu, vì muốn nói rõ ràng với anh ta rằng cô đã đủ kiên nhẫn để nói rõ mọi chuyện với anh ta. Không ngờ rằng bây giờ anh ta không chỉ nghĩ cô là một người phụ nữ ham hư vinh, mà còn bôi nhọ Thẩm Ưu là con ngoài giá thú. Điều này thật sự không thể chịu đựng được.
“Long Bạch, anh bây giờ càng ngày càng không có lý trí. Hôm nay tôi nói rõ ràng với anh một lần nữa, lúc trước tôi vì tuổi trẻ không hiểu biết, cũng không biết tình yêu là gì mới muốn kết hôn với anh. Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng tôi thực sự không có tình cảm với anh, chẳng qua vì tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ đã gây hiểu lầm quá lớn. Bây giờ anh đã ở bên Tiểu Mai rồi thì đừng làm những chuyện khiến cô ấy đau lòng nữa. Anh đừng kéo tôi vào chuyện này nữa được không? Hãy cứ giữ mọi chuyện như thế này thôi!”
Không ngờ Long Bạch lại cười chế nhạo: “Ha ha... Ở cùng một chỗ với Thẩm Ưu thật sự rất có lợi. Còn chưa có quan hệ gì đã được đưa vào công ty, nếu em ngủ với anh ta, chắc chắn tương lai của em vô cùng…”
“Chát!”
Long Bạch còn chưa kịp nói xong, một cái tát thật mạnh vào mặt vang dội giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cuối cùng Long Linh cũng không nhịn được nữa mà tát Long Bạch một cái thật mạnh.
Thẩm Ưu nghe anh ta sỉ nhục Long Linh như thế thì ngọn lửa giận dữ đã đốt đến đỉnh đầu, anh đưa tay bảo vệ Long Linh ở bên cạnh, trừng mắt nhìn vào bóng dáng không rõ ràng trước mắt rồi lạnh lùng nói: “Long Bạch, làm người nên sống tử tế một chút! Lúc trước nhà anh khó khăn, Long Linh đã phải khổ sở như thế nào? Bây giờ cô ấy không muốn ở cạnh anh nữa, anh lại dây dưa không ngừng. Anh không thể giống như một người đàn ông mà thoải mái buông tay sao? Anh nói những lời này xong có cảm thấy vui vẻ hơn không?”
“Hai người một bên hát một bên bè, tôi có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại hai người. Buông bỏ thì có thể, nhưng tôi không cam lòng! Vì muốn làm đám cưới với cô ấy tôi đã cố gắng kiếm tiền, thậm chí là mặt dày đi vay tiền, bây giờ nói buông tay là buông tay sao?” Tuổi Long Bạch còn trẻ, trước đây chưa từng trải qua một trận đòn đau nào, loại gió nhỏ lướt qua này đối với anh ta lại giống như một ngọn núi cao khó có thể vượt qua.
“Hừ! Thật đúng là nực cười! Sao anh lại có thể nói làm tất cả mọi thứ vì tôi? Chính xác thì anh đã làm gì cho tôi? Anh còn sống cho tôi sao?” Long Linh không nhịn được lắc đầu. Phải làm cách nào mới có thể chấm dứt quan hệ với anh ta một cách rõ ràng? Thật sự cô có một loại cảm giác bất lực bao quanh.
Long Bạch bị hỏi thì không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục phản bác: “Làm nhiều việc như vậy sao tôi có thể nhớ hết được.”
“Anh nên cùng Tiểu Mai sống tốt đi. Có lẽ điều này sẽ để lại ấn tượng tốt cuối cùng của tôi về anh.” Long Linh nói xong thì lướt qua người Long Bạch, tiếp tục nói cũng vô ích, tại sao phải bắt môi mình hoạt động nhiều như vậy?
Khóe miệng Thẩm Ưu lộ ra ý cười khinh miệt, theo sau đó rời đi. Một người đàn ông tự ti mới sợ mất mát như vậy, anh ta sẽ bỏ qua cảm xúc của đối phương để cố gắng tìm lại cảm giác tốt hơn trong trái tim mình.
“Đừng tức giận.” Anh đuổi theo Long Linh, thấp giọng dỗ dành cô.