Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 32: Nấm bị hoại tử

Long Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, sau đó mới đưa tờ báo cáo xét nghiệm qua: “Em có thai…”

Phản ứng của Nghiêm Tử Tu giống như bị cái gì đó làm cho hoảng sợ, anh ấy mở miệng nửa ngày cũng không nói lên lời. Sau khi cẩn thận đọc kỹ kết quả xét nghiệm, anh ấy ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong trước mặt, rồi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng anh ấy bước tới chỗ của Long Hiểu Hiểm, ôm cô ấy vào trong ngực.

“Mang thai thì mang thai. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Long Hiểu Hiểu mừng đến phát khóc! Nghiêm Tử Tu cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp! Cuối cùng cô ấy đã đạt được mục đích của mình.

Tiếp theo là cảnh ân ân ái ái của hai người.

Nghiêm Tử Tu không ngừng vuốt ve lưng của Long Hiểu Hiểu, nhưng Long Hiểu Hiểu lại làm nũng kể khổ với anh ta: “Gần đây em ăn uống không ngon miệng. Buổi tối ngủ cũng không yên giấc, bây giờ đã giảm đi vài cân rồi.”

“Anh sẽ đi nói chuyện với cha mẹ em, quyết định chuyển qua nhà em ở để tiện chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của em.” Mặc dù Nghiêm Tử Tu là người nhát gan nhưng anh ấy luôn chịu trách nhiệm về hành động của mình. Vì đã mang thai đứa con của anh ấy nên anh ấy sẽ có trách nhiệm với cả hai mẹ con.

Long Hiểu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó hai người cùng nhau đến nhà Long Linh thu dọn đồ đạc.

Trần Yên Phương vừa từ nhà kính trở về, thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đang thu dọn đồ đạc, bà vẫn chưa nắm rõ được tình hình đi tới hỏi: “Hai cháu bận rộn làm gì vậy?”

“Dì Trần, sau này Nghiêm Tử Tu sẽ đến nhà cháu ở.” Vẻ mặt Long Hiểu Hiểu tràn đầy gió xuân, không cần hỏi cũng có thể đoán được quan hệ giữa cô ấy và Nghiêm Tử Tu như thế nào.

“Cảm ơn dì đã chăm sóc cháu trong thời gian qua, đồ ăn dì nấu rất ngon, cháu đã tăng lên vài kí đấy.” Vừa nói Nghiêm Tử Tu vừa dọn dẹp không ngừng tay.

“Chuyển đi ngay bây giờ sao?” Trước đó Trần yên Phương cũng không nghe được chút tin tức nào.

Nghiêm Tử Tu nhìn Long Hiểu Hiểu bằng ánh mắt trìu mến rồi mới trả lời: “Sau khi thu dọn xong cháu mới đi nói chuyện với cha mẹ cô ấy một tiếng, lúc đó mới chuyển đi. Lý do chuyển nhà đột ngột như vậy thật ra là vì Hiểu Hiểu đã mang thai con của cháu, chúng cháu sẽ sớm kết hôn thôi. Cháu chuyển sang đấy cũng sẽ dễ dàng chăm sóc cô ấy hơn.”

Nghe được hai chữ kết hôn, Long Hiểu Hiểu vừa mừng vừa sợ, trọng tâm dưới chân cô ấy có chút không ổn định. Nghiêm Tử Tu vội vàng đỡ lấy cô ấy lo lắng nói: “Cẩn thận một chút! Đừng để va vào cái gì. Em sang bên cạnh ngồi xuống đi, đồ của anh cũng không nhiều để anh dọn là được, em bảo vệ đứa nhỏ cho tốt, những thứ khác không cần bận tâm.”

Trần Yên Phương cảm thấy mình đứng đây thật sự thừa thãi, vì thế ngượng ngùng che miệng rồi chậm rãi rời đi.

Long Hiểu Hiểu mượn thế của con mình mà được cưng chiều, tuyệt đối không ngờ đến Nghiêm Tử Tu lại vì đứa nhỏ mà thừa nhận kết hôn với mình. Ngồi trên giường nhìn người đàn ông này một mình bận rộn thì cô ấy có cảm giác rất thành tựu. Cô ấy biết chuyện dùng đứa con để trói chặt chân Nghiêm Tử Tu là việc làm không đúng, nhưng mục đích của cô ấy không phải là thật sự để anh ấy trở thành cha của đứa bé. Cô ấy chỉ muốn dùng đứa con trong bụng làm bàn đạp mà thôi.

Tuy nhiên cô ấy đã đánh giá thấp mức độ nghiêm túc của Nghiêm Tử Tu đối với cốt nhục của mình, sau này muốn tìm cớ làm mất đứa trẻ này đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thẩm Ưu đặt toàn bộ tâm tư của mình vào việc kinh doanh nấm, thêm vào đó dân làng đã trồng được các loại nấm chất lượng cao, vị trí Long Linh đang ngồi cũng xem như ổn định.

Thời tiết bây giờ đang ấm dần lên, nhiệt độ trong nhà kính đã được điều chỉnh thành nhiệt độ ổn định, tất cả đều được duy trì ở mức hai mươi độ trong vòng hai mươi tư giờ. Sợi nấm sẽ được phát triển mạnh trong môi trường ấm áp và ẩm ướt.

Vào ban đêm, một bóng đen lén lút đến gần nhà kính trồng nấm của trưởng thôn Long. Thời gian này nấm còn chưa phát triển hẳn thì có lẽ mục đích của tên trộm này chắc chắn không nhỏ. Tên trộm mò mẫm đi vào trong nhà kính rồi dùng hết sức mình phun nước vào túi nấm. Sau khi làm xong những chuyện này, tên trộm lại thần không biết quỷ không hay rời đi.

Vài ngày sau, trưởng thôn Long lo lắng tìm đến Long Linh: “Long Linh! Mau đưa kỹ thuật viên Thẩm đến nhà kính của tôi ngay! Xảy ra chuyện lớn rồi! ”

Long Linh lập tức đặt quyển nhật ký trong tay xuống nói với Toàn Kiện Tân đang ở bên cạnh: “Trợ lý Toàn, anh hãy nhanh chóng đến nhà kính của dì Diệp tìm kỹ thuật viên Thẩm. Tôi sẽ đi cùng trưởng thôn Long xem tình hình trước, anh và anh ấy hãy đến nhanh nhé.”

Sau khi sắp xếp xong, cô và trưởng thôn Long không ngừng đi nhanh đến nhà kính. Vừa mới bước vào, Long Linh cũng bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ.

Hàng trăm bao nấm trên kệ thứ ba ở bên cạnh nhà kính đã hoàn toàn bị hoại tử, sợi nấm bên trong không còn là màu trắng khỏe mạnh mà đã chuyển sang màu đen và có mùi thối thoang thoảng.

Những vấn đề liên quan đến kỹ thuật này chỉ có thể đợi Thẩm Ưu đến xem xét thật kỹ lưỡng, trước tiên cô đành phải an ủi tưởng thôn Long: “Trưởng thôn Long, chú đừng lo lắng, chúng ta đợi Thẩm Ưu đến rồi phân tích rõ ràng vấn đề này đã.”

Một lúc sau Thẩm Ưu cùng Toàn Kiện Tân vội vàng chạy tới.

Thẩm Ưu cầm lấy một túi nấm đã chuyển sang màu đen rồi lấy dao rạch ra, bên trong không chỉ ẩm ướt mà còn có mùi mốc rất nặng. Anh cầm lấy một ít môi trường nuôi cấy rồi nhận ra những mảnh vụn gỗ này có thể vắt ra rất nhiều nước.

“Đây là do tưới quá nhiều nước! Độ ẩm và nhiệt độ là điều kiện cơ bản để nuôi dưỡng nấm. Chú có nhớ rõ gần đây mình đã tưới nước bao nhiêu lần không?” Thẩm Ưu lập tức cho chẩn đoán kết quả.

Sợi nấm phát triển trong điều kiện nhiệt độ và độ ẩm cao chắc chắn sẽ bị thối rữa.

Trưởng thôn Long lo lắng đến mức suýt nhảy dựng lên, ông ta làm sao có thể nhầm lẫn chuyện quan trọng như vậy? Ông ta còn lấy ra quyển sổ ghi chép đưa cho Thẩm Ưu xem: “Cậu xem đi, thời gian tưới nước và nhiệt độ trong nhà kính mỗi lần tưới tôi đều ghi chép cẩn thận. Số lần tưới nước trong một ngày tôi không thể nào nhầm lẫn!”

Long Linh nhìn thấy mọi tổn thất đều đã không thể cứu vãn, điều có thể làm bây giờ là giúp mọi người bình tĩnh lại: “Trưởng thôn Long, chúng ta cùng nhau dọn dẹp những cây đã bị hoại tử này đi. Đừng để mầm mống này lây nhiễm cho những cây khỏe mạnh khác!”

Toàn Kiện Tân đứng gần đó nhanh nhẹn lấy những cây nấm rồi mang tất cả ra ngoài.

Thẩm Ưu nhìn chăm chú vào quyển sổ ghi chép của trưởng thôn Long, cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Ông ta đã làm đúng theo yêu cầu, vậy tại sao trong môi trường nuôi cấy lại có nhiều nước như vậy?

“Có phải bác gái trong nhà không biết chú đã tưới nước nên tưới tiếp lần nữa hay không?” Đây là khả năng duy nhất Thẩm Ưu có thể nghĩ đến.

Trong lòng trưởng thôn Long vô cùng xót xa, mấy trăm bao nấm này đều là tiền. Nghĩ đi nghĩ lại ông ta cũng cho rằng có thể là do vợ chồng lục đυ.c chuyện gì nên cũng không tiếp tục nghiên cứu sâu vào vấn đề này nữa. Chờ cho đến khi tất cả các bao nấm bị hoại tử được dọn dẹp sạch sẽ thì sau đó sẽ về nhà và hỏi chuyện vợ mình.

Sau khi xử lý xong, Long Linh nhiều lần nhấn mạnh nhắc nhở trưởng thôn Long thường xuyên quan sát quá trình sinh trưởng của nấm. Nấm này của ông ta để chuyển sang mức thâm đen có thể là do ông ta chỉ làm theo quy trình mà không quan sát kỹ tình trạng của từng que nấm.

Tổ trưởng Long tức giận vội vàng chạy về nhà, nếu vợ mình đã làm ra chuyện này thì sẽ không tránh khỏi ầm ĩ một trận.

Ông ta đang chạy nhanh trên đường ruộng thì bị Dương Nhị Mai từ đâu nhảy ra chặn đường.

“Sao thế? Bây giờ anh nhìn thấy em lại vờ như không quen biết?” Vì đòi tiền không có kết quả nên hai người đã chia tay, mấy tháng vừa rồi cũng không nói chuyện.

Thấy Dương Nhị Mai đang cản đường mình thì trưởng thôn Long không thể không dừng bước nói vài câu với bà ta: “Không phải anh giả vờ không quen biết em mà là em không muốn nói chuyện với anh.”

Dương Nhị Mai cười giễu cợt một tiếng: “Hừ! Anh nghĩ mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua được sao? Em đã theo anh được gần 10 năm rồi vậy mà lại để nó kết thúc như vậy được à?”

Trong lòng trưởng thôn Long vẫn còn lưu luyến Dương Nhị Mai, nếu Dương Nhị Mai tự mình tìm đến ông ta thì ông ta sẽ ngay lập tức thả cái bậc thang này xuống : “Anh đã nói chắc chắn sẽ cho, tại sao em lại phải vội vàng như vậy? Hơn nữa con trai của em vẫn chưa có bạn gái, vậy em vội vàng làm cái gì?

Trong lúc nói chuyện, thái độ của Dương Nhị Mai cũng dịu đi một chút, thu hồi bộ dạng phụ nữ lưu manh lúc trước, bày ra vẻ mặt vui vẻ nói: “Vậy tại sao lâu như vậy anh không đến gặp em? Không phải là chỉ cần xin lỗi em một câu thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? ”

Trưởng thôn Long thấy bà ta dịu đi thì cũng nở nụ cười: “Đều là anh không tốt, em đừng tức giận.” Đang nhu tình mật ý, ông ta nhớ tới việc muốn về nhà hỏi chuyện bà vợ của mình về việc tưới nước, liền vội vàng giải thích với Dương Nhị Mai: “Sợi nấm nhà anh bị ngập nước, anh phải về nhà hỏi người nhà xem có phải do bà ấy tưới nhiều nước quá không. Khi nào có thời gian anh sẽ tìm em nói chuyện…”

Dương Nhị Mai sợ rằng sự việc này sẽ bị bại lộ ra ngoài, nghĩ trước nghĩ sau rồi giữ chặt tay trưởng thôn Long làm nũng nói: “Em, em nói với anh một việc, thật ra nước đó là do… do em đổ.”

Tổ trưởng Long tức giận đến run rẩy, đây là thứ ác quỷ gì vậy!

“Trước tiên, đừng tức giận, hãy nghe em nói đã. Lúc trước em lén lút đến nhà kính nhà anh đổ nước vì nghĩ anh là con người bạc tình bạc nghĩa. Anh về nhà đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu để cho vợ anh biết chuyện của chúng ta thì chỉ sợ thiên hạ không ai là không biết. Anh nói là anh vô tình tưới quá nhiều nước, sau này nếu anh không có thời gian ở nhà kính, em sẽ chăm sóc nấm giúp anh mà không cần trả công, có được không?”

Ông ta thật sự không biết nên giải quyết việc này ra sao, nếu vấn đề này xuất phát từ chính bà ta, vậy thì có thể giải quyết như thế nào đây? Trưởng thôn Long cũng là có nỗi khổ không thể nói ra.

“Mai Mai, mặc dù anh đã có lỗi với em nhưng sao em lại chọn hành động báo thù gay gắt như vậy? Em có biết anh đã mất bao nhiêu tiền không? Lần sau em có giận gì với anh thì xin đừng làm những chuyện này nữa được không?”

“Anh đối xử tốt với em, em đương nhiên sẽ bảo vệ anh, nếu như anh làm em thất vọng, em nhất định tìm cách trả thù anh. Được rồi, mọi việc đã được giải quyết, anh về nhà trước đi.”

Chủ yếu là Dương Nhị Mai sợ trưởng thôn Long vì muốn hiểu rõ sự tình sẽ đi báo cảnh sát, nếu cảnh sát điều tra ra là bà ta làm, sẽ không chỉ bị giam giữ, mà chuyện bà ta và trưởng thôn Long lén lút qua lại cũng sẽ không giấu được nữa. Khi đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ cùng lắm là nháo nhào với vợ vài lần, nghiêm trọng cũng chỉ có thể ly hôn. Nhưng chuyện phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ bị phát hiện thì đó chính là chuyện lớn, không chỉ mang tiếng những năm tháng sau này mà con không thể tìm được người chân thành với mình.

Thay vì cá chết lưới rách, tốt hơn là giữ lấy ông ta trước, biết đâu một ngày nào đó ông ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Chuyện của trưởng thôn Long xem như đã được khép lại.

Chỉ là Long Linh cùng Thẩm Ưu lại nổi lên nghi ngờ, tại sao đang yên đang lành mấy cây nấm lại bị nước làm hỏng, mà sau đó trưởng thôn Long đối với sự việc này lại im hơi lặng tiếng, thực sự là không bình thường.

Nghi ngờ này là của bọn họ, nhưng bản thân người chịu tổn thất đã không muốn nhắc tới, mọi người cũng đành phải bỏ qua.

Long Linh nhìn Long Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu mỗi ngày đều dính lấy nhau như keo, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ.

Nếu Nghiêm Tử Tu bận rộn trong nhà kính, Long Hiểu Hiểu sẽ mang theo bình nước đến cho anh ấy. Còn khiến cho mọi người trong thôn trêu chọc, nhà ai mà không có nước uống chứ? Mọi người đều đối xử đặc biệt tốt với các kỹ thuật viên, đừng nói là một ngụm nước, đến giờ ăn tối còn được mời ở lại ăn cơm nữa đấy chứ.

Toàn Kiện Tân nhìn nụ cười chua xót của cấp trên thì không khỏi có chút xúc động, thì ra cô gái ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Một ngày nọ, anh ta đặc biệt yêu cầu mẹ mình hầm canh hoa hòe, rồi dùng bình giữ nhiệt mang đến cho Long Linh: “Quản lý Long, tôi thấy cô dạo này bận rộn và mệt mỏi hơn trước. Vì thế tôi đã mang theo một ít canh mẹ tôi nấu sáng nay để cô bổ sung năng lượng đây.”