Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi nha đầu ngốc thì đã khiến Long Linh xua tan đi nỗi sợ trong lòng, cô bước nhanh đến bên cửa xe tươi cười nói với người ngồi bên trong: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh không đến, chẳng phải em sẽ ngủ ngoài đường sao? Lên xe đi.” Thẩm Ưu lái xe chở cô đi chợ đêm. Anh biết chắc rằng Long Linh vẫn chưa ăn tối.
Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, hai người tìm một quán ăn nhỏ rồi ngồi xuống.
Ngay lập tức bà chủ quán đến gần và chào hỏi hai người: “Hai người muốn ăn gì?”
Thẩm Ưu đẩy thực đơn đến trước mặt Long Linh: “Em muốn ăn cái gì thì cứ gọi. ”
Long Linh gọi một vài món, thấy bà chủ quán rời đi thì mới quay sang hỏi Thẩm Ưu: “Là cha tôi bảo anh đến đón tôi sao? Chắc là anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Vẻ mặt của Thẩm Ưu có một chút gì đó khó đoán, anh nhấp một ngụm nước cho ấm giọng rồi có chút lạnh lùng nói: “Còn không phải sao? Vì có bữa cơm này nên anh mới ngoan ngoãn đi đón em đấy.”
“Được rồi, tôi rất cảm ơn! Vậy lát nữa tôi nướng cho anh mấy con hàu để bù đắp lại nhé?” Vừa nói dứt lời Long Linh lại cảm thấy hối hận, những câu nói này không nên mang ra để đùa giỡn.
“Một con người độc thân như anh ăn vào thì có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ tối nay em định cử một cô gái nào đó vào phòng anh để cảm ơn sao? Hay là em có ý định lấy thân báo đáp?”
“Ăn hàu để bổ sung nguyên tố vi lượng, anh suy nghĩ linh tinh gì vậy hả?!” Mặt của Long Linh đỏ bừng.
Lúc này bà chủ quán bưng thức ăn ra, bà vừa đặt thức ăn xuống vừa mỉm cười quan sát hai người: “Hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc. Ngồi ở quán tôi nhìn rất đẹp mắt, rất tỏa sáng.”
Thẩm Ưu vui vẻ tiếp nhận lời khen: “Cảm ơn bà chủ đã khen ngợi! Bác có nhìn thấy bạn gái cháu đang đỏ mặt không?” Anh tiện tay ôm lấy bả vai Long Linh, nhìn qua hai người rất giống một đôi đang yêu nhau say đắm.
Long Linh nhìn những đường nét trên khuôn mặt anh qua ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy rất phấn khích. Nếu điều này là sự thật thì sẽ tuyệt vời biết bao!
Thấy Long Linh nhìn mình đến ngẩn người, Thẩm Ưu cố ý ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ... Em đã bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc sao?”
Sau khi lấy lại tinh thần, Long Linh vội vàng đẩy anh ra, cúi đầu để che giấu sự lúng túng của mình: “Là tôi nhìn thấy vẻ đẹp của tôi trong mắt anh!”
Thẩm Ưu tỏ vẻ thật sự đã bị đánh lừa, nghiêng đầu sang một bên dùng sức dụi dụi mắt, chọc cho Long Linh cười ha ha.
So với sự thoải mái ở bên này, đến bây giờ Long Hiểu Hiểu vẫn chưa nhận được câu trả lời của Nghiêm Tử Tu, hai người vẫn cứ như vậy mà rơi vào bế tắc.
Bởi vì cảm thấy tháng này mình bị chậm kinh, Long Hiểu Hiểu lén lút mua một que thử thai thử xem sao, khi nhìn thấy có hai vạch màu đỏ, cô ấy sợ đến mức muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi tính toán dựa theo ngày tháng thì đứa nhỏ này không phải của Nghiêm Tử Tu, mà là của Tiêu Vinh! Nhưng hiện tại hai người đã giải quyết xong chuyện chia tay, tuyệt đối không thể giữ đứa nhỏ này lại!
Cô ấy cảm thấy rất lo lắng rồi chạy đi nói cho mẹ tin này.
Hà Lan Chi hoảng hốt đến mức mặt trắng bệch: “Làm sao điều này có thể xảy ra chứ? Đứa nhỏ này sớm không đến, muộn không đến, lại chờ đúng thời điểm này mà đến.”
“Ngày mai con sẽ đến bệnh viện để bỏ nó đi.” Long Hiểu Hiểu có thể dễ dàng nói ra những lời này cũng là bất đắc dĩ. Nếu lúc này để Nghiêm Tử Tu biết được cô ấy đang mang thai đứa con của chồng cũ, sợ rằng việc gặp nhau sẽ càng khó hơn.
Tâm trạng của Hà Lan Chi đã bình tĩnh lại, tiến đến bên tai con gái, nhỏ giọng hỏi: “Con và kỹ thuật Nghiêm đã từng ở bên nhau bao giờ chưa?”
Long Hiểu Hiểu bị câu hỏi này của mẹ làm cho ngơ ngác, vội vàng xua tay chối bỏ: “Đứa nhỏ này không phải của Nghiêm Tử Tu! Ngày không đúng.”
Câu nói này của cô ấy đã khiến cho Hà Lan Chi hiểu được sự tình trong đó, con gái bà ấy thật sự đã có một mối quan hệ với Nghiêm Tử Tu. Đến bây giờ Nghiêm Tử Tu vẫn không chịu nhượng bộ, vậy tại sao không mượn chuyện này để hai đứa nhỏ quay lại với nhau? Sau này chỉ cần tìm một tình huống làm cho đứa trẻ này biến mất, vậy là được rồi.
“Con gái, con có thật sự muốn qua lại với kỹ thuật Nghiêm không? ”
Long Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Bây giờ anh ấy là ứng cử viên sáng giá nhất.”
Trên thực tế, có vẻ như cô ấy không có cảm giác yêu đương điên cuồng với bất kỳ ai, mà cô ấy chỉ là lấy tiền làm gốc để đo lường ai mới có thể trở thành nửa kia của bản thân.
Trong cuộc đời của Hà Lan Chi luôn sống theo khuôn phép chưa bao giờ làm chuyện trái với đạo đức, nhưng hiện tại vì quãng đời còn lại của con gái, bà ấy không ngần ngại trở thành một người phụ nữ đầy mưu mô.
“Con gái ngoan, con hãy nghe lời mẹ nói. Con thử nhớ lại thật kỹ thời gian ở chung phòng với Nghiêm Tử Tu, nếu đã đủ một tháng rồi, con hãy đi tìm cậu ta và nói rằng con đang mang thai đứa con của cậu ta. Mẹ tin rằng cậu ta sẽ quay lại với con vì lợi ích của đứa trẻ.”
Tuy rằng bản thân Long Hiểu là người ích kỹ, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là người thẳng thắn và sẽ không giở trò xấu xa gì, phương pháp mà mẹ dạy cho cô ấy là để Nghiêm Tử Tu làm cha đứa bé, nhưng cách này có vẻ hơi quá mức.
Thấy con gái có vẻ bối rối, Hà Lan Chi tiếp tục khuyên nhủ: “Chờ con hòa thuận với cậu ta rồi thì làm cho đứa bé biến mất cũng không muộn, đến lúc đó nói với cậu ta rằng té ngã không giữ nổi đứa bé. Một người đàn ông trưởng thành như cậu ta chắc chắn sẽ hiểu chuyện này, miễn là con không nói cho cậu ta biết sự thật thì cậu ta chắc chắn sẽ không biết. ”
Nghe xong những lời này Long Hiểu Hiểu có chút động lòng, nghĩ rằng nếu cô ấy trăm phương nghìn kế đi tìm anh ấy giải thích cũng sẽ vô ích. Nếu anh ấy coi trọng đứa nhỏ mà tái hợp với mình thì thật sự đã giải quyết được vấn đề cấp bách.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy cuối cùng trả lời: “Nhưng điều này phải được thực hiện không có bất kỳ sai sót nào, thậm chí cũng không thể nói với cha.”
“Đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ giữ bí mật với cha của con.”
Hai mẹ con cuối cùng đã đưa ra một giải pháp để mọi chuyện diễn ra một cách hoàn mỹ nhất.
Trên đường trở về nhà, Thẩm Ưu và Long Linh vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Thẩm Ưu cũng nói cho cô nghe rất nhiều chuyện về công ty, những ngày tiếp theo của Long Linh cơ bản đều là đi theo những người nông dân, ngoại trừ những lần hiếm hoi mới đến công ty.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe hơi lạ chạy vào trong thôn.
Thì ra người mặc âu phục ngồi bên trong xe chính là Toàn Kiện Tân. Anh ta lấy điện thoại ra và gọi cho Long Linh: “Quản lý Long, bây giờ tôi đã đến thôn Ngọa Long. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm cô.” Tay anh ta còn xách một cái cặp, bên trong chứa rất nhiều thứ quan trọng của anh ta. Đến trợ lý của anh ta cũng không thể cầm được nó.
Vừa nghe điện thoại xong, Long Linh lập tức chạy ra khỏi nhà để đón anh ta: “Trợ lý Toàn vất vả nhiều rồi!”
Ngay sau đó, cô liền dẫn Toàn Kiện Tân đi gặp Bí thư Đổng, dù sao anh ta cũng là người của Tập đoàn Thiên Thành, sắp tới cũng sẽ gặp trực tiếp Bí thư Đổng để giải quyết một số việc.
Sau khi gặp được Bí thư trong thôn, Long Linh lại dẫn anh ta đi khắp thôn xóm, tuy rằng không cần biết rõ từng hộ nhưng cũng nên qua lại với những người trong thôn để sau này dễ dàng làm ăn.
Dân trong thôn lúc này nhìn thấy Long Linh thì thật sự rất ghen tị. Thậm chí còn có người trực tiếp dạy dỗ con mình trước mặt Long Linh và trợ lý Toàn: “Con nhìn Long Linh đi, cùng là người trong thôn mà bây giờ người ta đã lên làm quản lý, đi đến đâu cũng có một trợ lý đẹp trai đi theo, thật khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt!”
Nghe xong những lời này, Long Linh chỉ mỉm cười, cô cũng cảm thấy mình là một người may mắn. Không có Thẩm Ưu, làm sao cô có thể một bước lên trời đây?
Nhà kính của nhà cô hiện giờ đã được giao cho cha mẹ quản lý, nếu đã ngồi ở vị trí này thì không thể chỉ lo cho nhà mình.
Sau khi kiểm tra tất cả các nhà kính trong thôn, Long Linh dẫn Toàn Kiện Tân về nhà cô ăn cơm trưa.
Long Tôn Vượng vẫn đối xử nhiệt tình với mọi người như trước, nếu Toàn Kiện Tân đồng ý uống với ông ấy một ly nhỏ thì ông ấy sẽ càng vui mừng hơn.
“Cháu xin lỗi! Hôm nay cháu lái xe xuống đây nên không thể uống rượu, lát nữa sau khi xong việc cháu còn phải trở về công ty có việc. Cháu là trợ lý của giám đốc và phải có mặt ở đó.” Toàn Kiện Tân không muốn vì lấy lòng cha của quản lý Long mà vi phạm quy định của công ty, trong giờ làm việc mà uống rượu sẽ bị trừ lương.
Long Tôn Vượng đang đưa chén rượu sang cho anh ta rồi lại ngượng ngùng dừng trên không trung. Tình huống này làm cho ông ấy thực sự khó xử.
“Chú ơi, để cháu uống cùng chú chèn này.” Thẩm Ưu vội vàng tiếp nhận chén rượu trong tay Long Tôn Vượng.
“Ông cũng thật là… Người ta là trợ lý xuống đây làm việc chứ không phải đến bồi ông uống rượu. Tiểu Thẩm cùng ông uống thêm hai chén cũng giống nhau mà thôi. Anh trợ lý đừng quá bận tâm, chú Long của cháu chỉ là kiếm cớ muốn uống rượu ngon thôi. Cháu ăn thêm một ít thức ăn đi.” Trần Yên Phương gắp một đũa thức ăn vào bát mới của Toàn Kiện Tân.
Không ngờ hành động này của Trần Yên Phương lại khiến cho Toàn Kiện Tân càng thêm khó chịu. Anh ta rất bận tâm đến việc người khác dùng đũa riêng gắp đồ ăn vào bát mình, điều này rất mất vệ sinh. Anh ta nhìn thức ăn trong bát mà không thể động đũa. Nếu ăn, anh ta thật sự không thể chấp nhận được. Còn nếu không ăn, ở đây không chỉ có cấp trên của anh ta mà còn có mặt cả vị Thái tử này.
Vì tương lai của chính mình, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng cầm đũa ăn. Nụ cười trên gương mặt anh ta còn xấu hơn là khóc, như thể anh ta đang ăn một loại độc nào đó.
Thẩm Ưu âm thầm quan sát anh ta với vẻ mặt kỳ lạ, dù sao thì người này cũng là trợ lý riêng của Long Linh.
“Trợ lý Toàn đừng chê cười, cha mẹ tôi đều là người tùy hứng, đối xử với người khác cũng rất thân thiết, sau này mọi người tiếp xúc với nhau nhiều rồi tự nhiên sẽ quen thôi.”
Long Linh cũng biết không phải ai cũng coi trọng gia đình mình giống Thẩm Ưu, thêm nữa Toàn Kiện Tân lại là một người có tính cách cao ngạo, chỉ sợ là không quen với sự nhiệt tình của người khác như vậy.
“Dì nấu món này rất ngon.” Cũng không biết câu này có phải là xuất phát từ tận đáy lòng hay không, tóm lại anh ta cảm thấy có chút cúi đầu khi ở trong căn nhà này.
Sau bữa ăn, Thẩm Ưu đặc biệt tìm gặp Toàn Kiện Tân: “Anh làm trợ lý cho quản lý Long chắc chắn sẽ gặp nhiều vấn đề, mong anh quan tâm đến cô ấy. Bởi vì cô ấy mới vào công ty, có rất nhiều chuyện đều là lần đầu tiên tiếp xúc, anh nhất định phải giúp cô ấy nhiều hơn. ”
Toàn Kiện Tân đã sớm nhận được tin tức biết rằng Thẩm tổng đang thực tập ở thôn Ngọa Long, nhưng không ngờ rằng sau này anh ta còn phải làm việc ở dưới mí mắt của anh, việc này thật giống như đang đi trên lớp băng mỏng.
“Cậu Thẩm yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này.” Anh ta thì thầm.
Những ngày sau đó việc trồng nấm diễn ra rất thuận lợi. Thẩm Ưu và Nghiêm Tử Tu cũng thường xuyên cùng Long Linh đi tuần tra trong nhà kính, thấy nhà kính có nhiệt độ quá thấp họ cũng sẽ nhắc nhở nông dân kiểm soát lại nhiệt độ cho tốt.
Chuyện sự nghiệp vẫn đang diễn ra tốt đẹp, nhưng Long Hiểu Hiểu bên kia gần như đã không thể che giấu được nữa. Mỗi buổi sáng cô ấy thức dậy đều nôn ra nước mật vàng, phản ứng của cô ấy khi mang thai trong ba tuần đầu rất là mạnh.
Thạch cao ở chân đã được tháo dỡ. Cô ấy tính toán ngày, đã tròn một tháng kể từ ngày cô ấy qua đêm với Nghiêm Tử Tu ở khách sạn. Vì thế cô ấy cầm tờ giấy xét nghiệm máu ở bệnh viện đến gọi Nghiêm Tử Tu ra.
“Chân của em đã tốt hơn chưa?” Trong lòng Nghiêm Tử Tu vẫn còn quan tâm đến Long Hiểu Hiểu, chỉ là muốn giận dỗi một chút mà thôi.
Long Hiểu Hiểu có chút lo lắng gật đầu. Trong tay cô ấy nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, lòng bàn tay cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu bước này được thực hiện thì sẽ không còn đường quay đầu nữa.
Nghiêm Tử Tu nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của cô ấy thì đã đoán được cô ấy có chuyện muốn nói: “Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”