Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 35: Đính hôn

Tiểu Mai mang theo tin tức kết hôn trở về nhà của mình. Mẹ cô ấy bưng ra một bát thuốc màu đen, đút cho cha cô từng ngụm từng ngụm. Cha của Hoàng Tiểu Mai mới ngoài năm mươi tuổi nhưng trông rất già vì bệnh tật nhiều năm. Ông ta nằm nửa người trên giường, gần như cơ thể đều là da bọc xương.

“Cha, mẹ, con đã bàn bạc với Long Bạch sẽ lập tức kết hôn, mấy ngày nữa bán nấm xong chúng con sẽ lo tổ chức đám cưới.” Tiểu Mai rút ra một tờ giấy trong hộp, lau khóe miệng cho cha.

Người trong gia đình này cũng coi như là có mệnh khổ, tuy rằng cuộc sống đều phải trải qua trong gian khổ nhưng cũng không có bất cứ lời oán thán nào. Cha mẹ Tiểu Mai luôn cảm thấy rất có lỗi với hai cô con gái, lý do lớn nhất khiến cô con gái lớn chưa tìm được người bạn đời phù hợp cũng là vì gánh nặng gia đình.

Bây giờ cuối cùng của Tiểu Mai cũng có được một cuộc hôn nhân, khiến cho cha mẹ cô ấy vô cùng hạnh phúc.

“Khi nào thì con rể Long đến ghé thăm?” Sắc mặt của mẹ của Tiểu Mai trông rất mệt mỏi vì phải chăm sóc bệnh nhân, những vết nhăn nơi khóe mắt hiện ra rõ hơn trong nụ cười thật thà của bà ta.

Tiểu Mai có chút ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói tràn đầy sức sống: "Ngày mai sẽ đến. Con phải quay về trước một ngày để chuẩn bị."

Thực ra mà nói thì trong ngôi nhà bốn vách tường này dường như chẳng có gì để chuẩn bị cả. Điều duy nhất cô ấy có thể chuẩn bị là làm một bữa ăn ngon để khiến gia đình anh ta ăn uống vui vẻ.

Để cuộc hôn nhân này không phải bị ngâm nước quá lâu, cha của Tiểu Mai cũng cố gắng rời khỏi giường, nói chuyện với Long Thần Tín vài lời.

Tuy rằng nhìn cha của Tiểu Mai giống như gió có thể thổi bay, nhưng ông ta vẫn rất nhiệt tình tiếp đãi con rể tương lai và nhà thông gia.

Tô Quế Hoa đúng là một bậc thầy tính toán, bà ta cũng sẽ không để mất quá nhiều tiền cho lễ ăn hỏi này. Bà ta mang theo một con bê nhỏ do nhà bà ta nuôi và đưa thêm hai vạn đồng tiền mặt.

Nuôi dưỡng một con bê nhỏ chỉ khiến tài chính nhà bọn họ thêm thâm hụt mà thôi, phải mất ít nhất hai năm để đợi nó lớn lên rồi mới có thể làm công việc đồng áng. Không bằng xem như lễ hỏi mang đến nhà gái, nói vậy nghe cũng hay, tốt xấu gì thì cũng xem như tặng cả một con bò.

Với hoàn cảnh của gia đình Tiểu Mai thì đương nhiên là vô cùng vui vẻ nhận lấy con bê này. Dù sao mẹ cô ấy cũng không thể ra ngoài làm việc để kiếm tiền, vừa chăn bò vừa làm ruộng cũng không có ảnh hưởng gì.

Hai bên gia đình nhanh chóng thống nhất chuyện cưới xin. Nguyên nhân chủ yếu là do gia đình Tiểu Mai hầu như không có bất kỳ yêu cầu nào. Nếu như đưa ra vài yêu cầu với Tô Quế Hoa thì e rằng bà ta cũng không thể thỏa hiệp, đến lúc đó sẽ nháo nhào đến mức chuyện vui sẽ biến thành phiền toái.

Thật ra trong lòng Hoàng Tiểu Mai đang lên kế hoạch cho cuộc sống sau hôn lễ. Nếu muốn sau hôn lễ Tô Quế Hoa giao lại quyền quản lý gia đình vào tay mình thì bây giờ cô ấy nhất định phải nhẫn nại.

Hai gia đình vui vẻ dùng bữa. Còn Toàn Kiện Tân thì vẫn luôn lo lắng đi đi lại lại bên ngoài nhà kính của thôn Ngọa Long. Nhìn thấy nấm trong nhà kính phát triển tốt, nếu không có vấn đề gì thì hai ngày tới có thể lần lượt thu hoạch và gửi đến nhà máy chế biến. Anh ta vẫn đang phân vân không biết có nên phá hủy hệ thống điện hay không.

Kế hoạch của anh ta là đi đến phòng cung cấp điện cho thôn để động tay động chân một chút. Chỉ cần mất điện, hệ thống kiểm soát nhiệt độ và hệ thống tưới phun mưa trong tất cả các nhà kính của thôn sẽ ngưng hoạt động, như vậy nấm sẽ không thể tiếp tục phát triển, thậm chí chúng sẽ cực kỳ kém chất lượng do nhiệt độ và độ ẩm không phù hợp. Nếu không đạt tiêu chuẩn thu mua thì chắc chắn tập đoàn Thiên Thành sẽ từ chối, Long Linh cũng buộc phải từ chức vì sự cố lớn này.

Mọi việc tưởng chừng như rất dễ làm, nhưng khó khăn lại nằm ở chính lương tâm của Toàn Kiện Tân. Trong những ngày qua, anh ta đã trở nên quen thuộc với những người dân ở thôn Ngọa Long.

Trong lúc đó Thẩm Ưu cũng tình cờ phát hiện ra sự nôn nóng và bất an của Toàn Kiện Tân, vốn dĩ anh đã đề phòng với tên trợ lý này, bây giờ vào thời điểm quan trọng lại thấy anh ta bất thường như vậy, Thẩm Ưu lại càng sinh ra một chút nghi ngờ. Vì vậy, Thẩm Ưu liền âm thầm quan sát Toàn Kiện Tân, chỉ cần anh ta âm thầm hành động một mình thì anh sẽ chú ý thêm một chút.

Sau khi ăn tối xong, Toàn Kiện Tân lấy cớ tan tầm để đi về, nhưng sau khi ra ngoài, anh ta lại đi về phía phòng máy trong thôn thay vì chỗ đậu xe.

Trong lòng Thẩm Ưu lo lắng, sợ rằng thằng nhóc đó thật sự có âm mưu gây rối, anh vội vàng nói với Long Linh rồi đi theo sau: "Tiểu Linh, nhanh đi cùng anh!"

Long Linh muốn giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Ưu, cô liền không quan tâm đến những chuyện khác mà lập tức đi theo ra ngoài.

Nhưng hai người còn chưa đi ra ngoài được vài bước thì đèn trong nhà và trong thôn phút chốc đã tắt.

"Thằng nhóc Toàn Kiện Tân kia thật sự dám vào phòng máy động chân động tay! Nếu anh bắt được cậu ta thì nhất định sẽ phế cánh tay của cậu ta đi!" Thẩm Ưu lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, bật đèn lên, cầm chặt tay Long Linh chạy về phía phòng máy.

Trong lòng Long Linh nhất thời lạnh lẽo, mặc dù những lúc bình thường Toàn Kiện Tân có chút khó chịu nhưng bề ngoài cũng không giống người xấu cho lắm. Lần này anh ta lại cắt điện trong thôn, thật là bụng dạ khó lường: "Tại sao anh ta lại làm như vậy?! Chẳng lẽ anh ta không nhìn thấy những người dân ở đây đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể kiếm được một chút tiền này sao?!"

“Đợi chút nữa bắt được cậu ta, em sẽ biết cậu ta định làm gì!” Thẩm Ưu chân dài chạy nhanh, Long Linh mấy lần suýt chút nữa không theo kịp anh.

Khi họ chạy đến phòng máy, Toàn Kiện Tân vẫn đang mày mò với một đống dây điện.

“Cậu đang làm cái gì vậy?” Thẩm Ưu tiến lên, nắm lấy cổ áo sau của Toàn Kiện Tân, kéo anh ta đến một góc trống bên cạnh phòng máy.

Long Linh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, để một người như vậy ở bên cạnh thật sự khiến cho lòng người run sợ: "Những người dân ở đây đối xử với anh chưa đủ tốt sao?! Tại sao anh lại hại bọn họ?"

Toàn Kiện Tân ngẩng đầu lên trông có vẻ vô tội. Thẩm Ưu không thể nhìn nổi anh ta với vẻ mặt như vậy, anh giơ tay lên, đấm vào mặt anh ta một cú đấm nặng nề.

Toàn Kiện Tân bị đánh ngã xuống đất, anh ta co người lại vào một góc và hét lớn: "Tại sao lại đánh tôi? Dây điện trong phòng máy bị rò rỉ điện khiến dây dẫn bị chập điện! Tôi đang cố gắng sửa chữa nó! Nếu anh không nhanh chóng khôi phục nguồn điện, nấm trong nhà kính sẽ bị hỏng!"

Thẩm Ưu nghe anh ta giải thích điều này thì có chút bán tín bán nghi, anh nuốt nước bọt, đưa tay chỉ về phía Toàn Kiện Tân, ý bảo anh ta cứ chờ ở đó. Sau đó anh liền vào phòng máy để kiểm tra.

Một lúc sau, anh chui ra khỏi phòng máy có chút áy náy, vươn tay kéo Toàn Kiện Tân đứng lên: "Tôi trách oan cậu rồi! Đúng là dây điện bị chập mạch, trên dây có vết cháy. Hiện tại đã sửa được rồi, điện đã được khôi phục."

Toàn Kiện Tân xoa xoa gò má thâm tím, nhỏ giọng đáp: "Thẩm tổng ra tay cũng nặng thật. Đầu cũng bị đập..."

“Trở về đi, tôi luộc vài quả trứng cho anh xoa.” Trái tim đang treo lơ lửng của Long Linh cuối cùng cũng đã hạ xuống.

Lần nảy, khi Toàn Kiện Tân đến phòng máy thì vẫn còn có chút do dự, còn chưa kịp hạ quyết tâm làm thì liền nghe thấy trong phòng máy truyền ra tiếng "lách tách", anh ta mở cửa ra liền phát hiện hai sợi dây cáp đang quấn vào nhau, còn có những tia lửa nhỏ bắn ra.

Tuy nhiên, Toàn Kiện Tân không có ý chí sắt đá như vậy, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhanh chóng sửa chữa nó. Cuối cùng thì anh ta cũng không thể làm ra một việc thiếu đạo đức như vậy.