Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 28: Thăm tù

Sau khi về đến nhà, Thẩm Ưu lấy từ trong xe ra túi lớn túi nhỏ quà tặng rồi mang vào nhà.

Vẻ mặt của Long Linh mờ mịt, cô hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này đều là cho nhà mình.

“Chú, dì, đây là một chút thành ý nho nhỏ của cháu. Ở nơi này lâu như vậy ít nhiều cũng nhận được sự chăm sóc của mọi người, nơi này đối với cháu mà nói chính là ngôi nhà thứ hai. Bây giờ cháu lại càng nguyện ý ở với mọi người hơn.”

Bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Ưu khiến cho Trần Yên Phương càng thêm yêu thích anh hơn. Bà nhịn không được mà nắm lấy tay Thẩm Ưu, mặt mày hớn hở: “Đứa nhỏ này, mấy ngày trước mới mua cho chúng ta áo lông vũ, bây giờ lại mua thêm nhiều quà như vậy. Chung ta chỉ là những người nông dân thô kệch làm sao có thể ăn được mấy loại đồ bổ này chứ?”

“Không phải tất cả đều là đồ bổ, còn có một ít hải sản khô. Dùng để tiếp khách vào dịp tết cũng khá tốt. Mọi người đừng cảm thấy có gánh nặng, cháu vừa mới nhận được phần thưởng cuối năm của công ty, chưa lập gia đình nên cũng không có gì để tiêu, vì vậy liền muốn mua một chút quà để thỏa mãn đam mê tiêu tiền.” Thẩm Ưu nào có niềm đam mê tiêu tiền, đây rõ ràng chính là cái cớ.

Long Linh không phải lúc nào cũng đoán được hoàn toàn dụng ý của Thẩm Ưu, bởi vì không muốn mình lại tự đa tình nên cô cũng xem như anh vì cảm ơn cha mẹ nên mới làm như vậy.

Long Tôn Vượng nhìn đống quà tặng rực rỡ muôn màu thì trong lòng lại có chút bất an. Ông ấy một mình lôi kéo Thẩm Ưu vào phòng, sau khi đóng cửa mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thẩm, hay là cháu nói thật với chú đi, hôm nay chúng ta nói thật một cách thân tình. Tại sao cháu lại đối xử với chúng ta tốt như vậy?”

Thẩm Ưu cho rằng loại chuyện về tình cảm này sẽ bất tri bất giác bộc lộ ra ngoài, giấu đầu lòi đuôi ngược lại sẽ tạo cho họ ấn tượng xấu về mình, vì vậy liền dự tính ăn ngay nói thật: “Chú, nói vậy thì chú cũng đã nhìn ra được cái gì đó đúng không? Thật ra là cháu thích Tiểu Linh, chính là loại thích muốn ở bên cô ấy cả đời.”

Long Tôn Vượng lại nở nụ cười: “Ha ha, thằng nhóc này thật là thành thật. Vậy tại sao không nói trực tiếp với Tiểu Linh đi?”

“Cháu muốn đợi đến khi cương vị công tác của cô ấy ổn định mới thổ lộ với cô ấy. Thật ra còn có một việc cháu cũng lừa gạt mọi người……” Thẩm Ưu tự biết thân phận của chính mình còn nghiêm trọng hơn so với việc thích Long Linh, vì vậy lúc nói chuyện cũng có chút ấp a ấp úng.

Long Tôn Vượng thấy anh bày ra bộ dạng khó xử thì lập tức khẩn trương lên: “Không phải cháu đã từng ly hôn đó chứ?”

Thẩm Ưu ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông nông thôn chân chất lương thiện trước mặt, đáy lòng của Long Tôn Vượng càng thêm rối rắm và mất bình tĩnh khi nhìn thấy anh băn khoăng không biết mở miệng như thế nào: “Còn có con sao?”

“Không không không! Chú, cháu vẫn chưa kết hôn. Thật ra cháu là…… Con trai của chủ tịch Thẩm……” Anh vội vàng xua tay, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có thể căng da đầu mà nói ra.

“Con trai của ai?!” Long Tôn Vượng bật dậy từ trên ghế đẩu.

Thẩm Ưu cũng đứng dậy theo ông: “Tập đoàn Thiên Thành là doanh nghiệp của nhà cháu. Cháu cũng không phải cố ý muốn giấu giếm thân phận, chỉ là cháu vốn dĩ muốn đến đây để rèn luyện, nếu gióng trống khua chiêng thì sợ mọi người sẽ không được tự nhiên, càng sợ mọi người lúc có việc đều không muốn đến tìm cháu. Bây giờ cháu nói chuyện này với chú cũng là hy vọng chú có thể tiếp tục ủng hộ cháu, cháu đối với Long Linh là thật lòng!”

Long Tôn Vượng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một người thừa kế của một tập đoàn lớn như vậy lại đến một vùng nông thôn để làm kỹ thuật viên sao? Trong phút chốc ông ấy không biết phải làm sao.

“Long Linh biết việc này sao?” Ông ấy lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

Thẩm Ưu gật đầu với ông ấy.

“Cháu đưa nó vào công ty cũng là vì muốn theo đuổi nó?” Làm một người cha, ông ấy biết rõ thân phận và địa vị của hai nhà cách rất xa, nếu con gái và anh ở bên nhau thì e rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bởi vì Long Bạch mà con gái đã nhận lấy rất nhiều tủi nhục, nếu gả vào hào môn thì chỉ sợ rằng phải trải qua những ngày tháng không mấy vui vẻ.

Thẩm Ưu hít sâu một hơi, thành khẩn nói với ông ấy: “Chú, Long Linh là dựa vào chính bản thân mình mới có thể vào công ty, cháu chỉ là người đề cử mà thôi. Ba của cháu cũng vô cùng xem trọng cô ấy. Cháu chỉ mong chú cho phép cháu được đối xử tốt với cô ấy, sau này khi cháu thổ lộ với cô ấy nếu chú có thể thay cháu nói vào thì cháu càng cầu mà không được.”

Long Tôn Vượng cũng nhìn ra được tình cảm mà Long Linh dành cho Thẩm Ưu có phần khác so với những người khác.

Trước kia cùng Long Bạch thì chỉ có thể xem như hai đứa nhỏ vô tư, cái loại tình cảm này căn bản không được tính là tình yêu chân chính. Thật lòng yêu một người thì sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Được rồi. Tạm thời chú sẽ xem biểu hiện của cháu.”

“Cảm ơn chú!” Thẩm Ưu vừa mừng vừa sợ, thế nhưng nhịn không được mà ôm Long Tôn Vượng một cái.

Ngày thường Thẩm Ưu không có một chút ngạo mạn vô lễ, ngược lại còn là người khiêm tôn, lễ phép, đối với những người trong thôn cũng rất nhiệt tình, bản chất con người như thế nào đều có thể nhìn rõ. Long Tôn Vượng vẫn luôn rất hài lòng với anh.

Sau khi hai người hàn huyên tâm sự xong thì vui vẻ trở lại phòng khách.

“Tại sao hai người lại đi vậy?” Trần Yên Phương kéo Long Tôn Vượng qua rồi nhỏ giọng hỏi.

Mà Long Tôn Vượng chỉ cười mà không nói.

Ngày hôm sau.

Cuối năm, Thẩm Ưu phải về tổng công ty để xử lý công việc, không thể tiếp tục ngây ngốc tại thôn Ngọa Long.

“Có lẽ phải đợi đến đầu xuân anh mới có thể trở lại.” Thẩm Ưu nhìn Long Linh có chút lưu luyến.

Long Linh đỏ mặt chạy về nhà: “Anh chờ tôi một chút!”

Một lát sau cô cầm một cái khăn choàng cổ màu xám trắng ra: “Lúc rảnh rỗi tôi đã đan cho anh một cái. Tuy rằng không phải là thứ quý giá gì nhưng cũng là một chút thành ý của tôi. Vòng cổ mà anh tặng tôi, tôi vẫn luôn đeo nó.”

Thẩm Ưu vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, bộ dạng tươi cười của anh giống như ánh mặt trời giữa trời đông giá rét này: “Tiểu Linh, em quàng cho anh.”

Long Linh nhấp miệng cười một cách ngượng ngùng, nhón chân quàng khăn quàng cổ cho Thẩm Ưu: “Đường trơn, anh lái xe cẩn thận một chút.” Giọng nói của cô rất dịu dàng, hai người nhìn nhau cười, tình cảnh này cực kỳ giống người vợ đang tiễn chồng đi làm.

“Kỹ thuật viên Thẩm! Từ từ!” Lúc này Long Tam Túc cùng vợ đỡ Long Hiểu Hiểu chạy lại đây: “Chúng tôi đang chuẩn bị bắt xe vào trấn. Cậu về lại thành phố đúng không? Có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn đường hay không?”

“Có thể, dù sao cũng tiện đường, lên xe đi.” Thẩm Ưu không nói hai lời liền đồng ý rồi.

Long Linh thấy sắc mặt của Long Hiểu Hiểu khó coi thì nhịn không được mà hỏi: “Hiểu Hiểu, mọi người lên trấn để làm gì vậy? Chân của cậu đã như vậy rồi còn muốn đi ra ngoài sao?”

“Đi đến trại giam để thăm cái tên oan gia kia! Mọi chuyện cần phải được anh ta gật đầu mới giải quyết được, một khi đã như vậy thì tớ phải trực tiếp đến gặp anh ta để làm rõ mọi chuyện.” Lúc Long Hiểu Hiểu nói chuyện còn nhìn vào sân nhà Long Linh để thăm dò, cô ấy là muốn xem Nghiêm Tử Tu có ra hay không.

Long Linh nhìn ra được tâm tư của cô ấy, cũng theo ánh mắt của cô ấy thoáng nhìn vào trong sân: “Giải quyết với người bên kia xong thì đến nhà tớ nói chuyện với anh ấy.”

“Đi thôi, trời không còn sớm.” Hà Lan Chi thúc giục một câu liền đỡ Long Hiểu Hiểu lên xe.

Thẩm Ưu khởi động ô tô, sau đó còn hạ cửa kính xe xuống, trong ánh mắt toàn là lưu luyến: “Trời lạnh, em cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nhớ uống thuốc mà bác sĩ đã kê. Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh, anh đi nhé.”

Sống mũi của Long Linh chua sót, cô vẫy vẫy tay với anh rồi quay đầu vào sân. Cô không muốn nhìn thấy bóng dáng rời đi của Thẩm Ưu, cũng không muốn mãi mãi đứng ngu ngốc tại chỗ để chờ đợi.

“Linh……” m thanh từ trong sân nhà bên cạnh truyền đến.

Long Linh bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang đứng ở bên kia bức tường: “Anh Long Bạch, về sau anh vẫn nên kêu tên của em đi. Để tránh làm cho Tiểu Mai hiểu lầm.”

Long Bạch vốn dĩ đang có một bụng muốn nói với cô, bây giờ lại không biết nên bắt đầu từ đâu: “Em đã mua quần áo mới để ăn tết chưa? Để anh dẫn em vào thị trấn mua quần áo.”

Long Linh cười lạnh, trước kia ngay cả một cây len sợi anh ta còn chưa mua cho mình, bây giờ làm sao vậy? Đột nhiên trở nên hào phóng?

“Thẩm Ưu đã mua cho em rất nhiều, ngay cả quần áo của cha mẹ anh ấy cũng đã mua. Anh vẫn nên dẫn Tiểu Mai đi đi.” Cô nói xong thì liền vào nhà.

Giờ phút này sự ghen ghét và phẫn nộ gần như lấn át hết lý trí của anh ta, anh ta nắm tay lại đấm thật mạnh vào bức tường thô ráp, da thịt ở các khớp ngón tay lập tức bị bong tróc, máu chảy ròng ròng xuống đất.

Trong lòng anh ta không ngừng tự nhắc nhở chính mình: “Bởi vì mày nghèo nên người con gái mày yêu đã bị người khác cướp mất rồi!”

Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ thật sự chỉ là vì anh ta nghèo thôi sao?

Anh ta nắm chặt lại bàn tay đang chảy máu đầm đìa, bước vào nhà với khuôn mặt xầm xuống, Tô Quế Hoa thấy tay anh ta toàn là máu thì lập tức hốt hoảng: “Con trai! Sao tay con lại như thế này? Ai làm con bị thương?! Lại đây, mẹ bôi thuốc cho con.”

Tô Quế Hoa dùng thuốc khử trùng để rửa miệng vết thương cho anh ta, nhưng anh ta chỉ cắn chặt răng không rên một tiếng. Giờ phút này miệng vết thương có đau đến mấy thì cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh ta.

“Mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Mai đến nhà ăn tết vài ngày đi.”

Trong lúc nhất thời Tô Quế Hoa còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc đến mức dùng tăm bông trong tay ấn xuống miệng vết thương của con trai: “Hả? Con trai, con vừa nói cái gì?”

“Mẹ! Nhẹ chút!” Long Bạch bị đau đến mức cơ thể run lên, khuôn mặt cũng nhăn thành một đống: “Con nói để Tiểu Mai ở lại mấy ngày tết.”

Nghe thấy con trai nhấn mạnh từng chữ một thì Tô Quế Hoa mới giống như bắt được kim bài miễn tử, mặt mày hớn hở: “Rốt cuộc thì con trai của tôi cũng đã thông suốt rồi! Được được được! Mẹ sẽ đi gọi cho Tiểu Mai ngay!”

Tư tưởng của Long Bạch đang phát triển theo hướng không bình thường. Nếu Long Linh vứt bỏ mình thì anh ta phải tìm một người khác để chứng minh sức hút và năng lực của mình. Nhưng nếu không yêu người này thật lòng, mà bởi vì trả thù hoặc là không cam lòng mới ở bên nhau thì kết cục sẽ tốt đẹp sao?

Một đầu khác, Thẩm Ưu đã đi đường vòng và đưa cả nhà Long Hiểu Hiểu đến trước cổng lớn của trại giam.

Sau khi Thẩm Ưu lái xe rời đi thì bọn họ ở bên ngoài thảo luận một chút những gì cần nói. Tóm lại là có hai điểm, điểm thứ nhất là xác minh mối quan hệ của hai người, điểm thứ hai chính là về vấn đề phân chia tài sản sau chia tay.

Bởi vì Tiêu Vinh không phải là tội phạm nghiêm trọng nên có thể sắp xếp cho anh ta gặp mặt trực tiếp với người thân. Ở trong phòng tiếp khách, Long Hiểu Hiểu gặp được một Tiêu Vinh hoàn toàn khác.

Tóc của anh ta đã bị cạo sạch, bây giờ chỉ còn lại những sợi tóc ngắn ngủn. Thân hình lúc đầu hơi béo lại trong một thời gian ngắn ngủi ốm đi rất nhiều, có lẽ bởi vì tinh thần uể oải nên cả người nhìn qua trông già đi rất nhiều.

“Hiểu Hiểu, anh biết mình sai rồi! Anh không nên kiếm tiền nhanh chóng, không nên phạm pháp! Em đừng bỏ anh có được không? Chỉ cần em không bỏ anh đi thì anh nhất định sẽ cải tạo cho thật tốt! Tranh thủ để được giảm án, chưa đến năm năm là có thể ra tù!” Tư thế của Tiêu Vinh vào giờ phút này quả thực rất hèn mọn. Anh ta thật sự rất yêu người phụ nữ này, cho dù cô ấy có hàng ngàn hàng vạn khuyết điểm, thậm chí phẩm hạnh còn có vấn đề thì anh ta cũng nguyện ý ở bên cạnh cô ấy cả đời.

Nhưng mà Long Hiểu Hiểu lại không hề lay chuyển, cô ấy đã quyết tâm phải rời đi. Chỉ cần cắt đứt sạch sẽ ở đây thì cô có thể chung sống với Nghiêm Tử Tu.

“Vinh Vinh, anh thật sự sai rồi. Anh phạm pháp thì có thể dùng việc cải tạo để giảm bớt tội danh của mình, nhưng mà danh dự và thanh xuân của em thì không có cách nào để đền bù. Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì hay buông tay em đi! Nói rõ với mẹ anh đi, đừng để bà ấy dẫn theo người đến nhà em làm loạn nữa.”