Xếp hàng một lúc lâu sau họ mới được ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Phía sau hai người còn rất nhiều trò chơi, tới gần chạng vạng hai người cùng xách đồ uống nóng ra khỏi công viên Disneyland.
“Nơi này vui hơn nhiều so với cuộc họp thường niên phải không? Ngày thường em thích ăn cái gì? Chúng ta tìm một nhà hàng ngon ngon rồi ăn cơm đi.” Đã lâu rồi Thẩm Ưu không vui vẻ như vậy.
Nhưng Long Linh lại lo lắng cho hai người đang ở khách sạn: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta về thị trấn rồi đi ăn cùng với Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu đi?”
Thẩm Ưu nhìn thoáng qua đồng hồ, quả thật là vẫn còn sớm, mới có năm giờ, vì vậy liền đồng ý với lời đề nghị của cô.
Từ thành phố chạy vào thị trấn bằng đường cao tốc thì mất hơn một giờ lái xe.
Khi hai người bọn họ nhìn thấy Long Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu thì có chút không dám nhìn thẳng. Hai người kia kể từ khi có mối quan hệ xá© ŧᏂịŧ thì càng không coi ai ra gì mà thể hiện sự thân mật khắng khít.
Long Linh thấy bộ dạng anh anh em em của bọn họ thì xấu hổ không dám nhìn thẳng, chỉ thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác.
“Tuyết đọng ở trên đường đã được bộ phận quản lí giao thông thu dọn sạch sẽ, chúng ta vẫn nên về lại thôn thôi.” Long Linh nghĩ đến bộ dạng bây giờ của Long Hiểu Hiểu, cô ấy đã ra ngoài nhiều ngày rồi, chỉ sợ là cha mẹ của cô ấy sẽ lo lắng.
Thẩm Ưu cũng cảm thấy trở về thôn thì sẽ tốt hơn. Trong buổi họp thường niên, anh đã sắp xếp người mua rất nhiều quà tặng rồi âm thầm cất ở trong cốt xe, tết đã sắp đến nên anh phải tặng một chút quà cáp cho cha mẹ vợ tương lai. Nếu sau này khi tỏ tình với Long Linh, còn phải dựa vào hai vị trưởng bối này nói thêm mấy lời tốt đẹp.
Chờ đến khi bọn họ về đến thôn thì trời đã đen như mực.
Mấy người đỡ Long Hiểu Hiểu xuống xe, nhưng mới vừa vào nhà thì cô ấy đã bị nhiều người vây quanh. Bởi vì trời tối nên căn bản không thể nhìn rõ lắm.
Long Hiểu Hiểu bị mấy tên đàn ông đột nhiên ập vào nhà thì sợ tới mức hô to: “Các người là ai?! Các người muốn làm gì?!”
Bị một màn bất thình lình này xảy ra khiến cho đám người Thẩm Ưu trở tay không kịp, họ nhanh chóng bước theo vào nhà Long Hiểu Hiểu.
“Sao lại thế này?! Đây là có chuyện gì?!” Nghiêm Tử Tu nhất thời kích động, anh ấy thậm chí còn tiến lên kéo mấy tên đang ôm lấy Long Hiểu Hiểu.
“Hôm nay trời đông giá rét, vậy mà tụi tao phải ngồi xổm ở bên ngoài chờ mày cả một ngày.” Người nói chuyện hóa ra là mẹ Tiêu, bà ấy đi ra từ phía sau mấy người đàn ông: “Mày làm hại con trai của tao phải vào ngục giam, nhưng bản thân lại tiêu dao sung sướиɠ. Muốn vỗ mông chạy lấy người sao? Vậy thì còn phải hỏi qua những người anh em này của con trai tao!”
Long Tam Túc và vợ là Hà Lan Chi vốn đã ngủ say, nghe thấy trong phòng khách có tiếng động nên khoác một cái áo ấm rồi vội vàng chạy ra xem xét.
“Bà thông gia?!” Long Tam Túc nhìn thấy tư thế này của mẹ Tiêu thì rõ ràng là không muốn nói chuyện đàng hoàng, lại nhìn thấy con gái còn đang bó thạch cao bị mấy tên đàn ông giữ chặt ở giữa nhà, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Các người làm gì vậy?!”
“Còn có luật pháp nữa hay không?! Con trai của bà đã bị bắt rồi mà còn không biết kiềm chế lại, chẳng lẽ bà muốn cả nhà mình cùng vào tù để đoàn tụ sao?!” Hà Lan Chi chỉ có một đứa con gái, chuyện có lớn như thế nào thì bà ấy cũng sẽ thay con gái chịu trách nhiệm.
“Nếu mấy người còn gọi tôi một tiếng bà thông gia thì tôi sẽ lấy thân phận thông gia để nói rõ một lần với mấy người.” Mẹ Tiêu lấy một cái ghế ngồi vào giữa phòng khách: “Hiện giờ con trai của tôi phải ngồi tù năm năm, Hiểu Hiểu lại muốn đơn phương ly hôn với nó. Vậy thì tiền xính lễ và tiền mà con trai tôi lén lút trợ cấp cho các người, tôi tính toán sơ sơ thì khoảng hai mươi vạn, Hiểu Hiểu theo nó mấy tháng chúng tôi xem như trả một chút tiền bồi thường, các người chỉ cần trả cho tôi mười lăm vạn thì chuyện này coi như giải quyết xong!”
“Cái gì?! Mười lăm vạn! Sao bà không đi ăn cướp luôn đi!” Long Hiểu Hiểu nhìn khuôn mặt của mẹ chồng cũ thì liền thấy chán ghét, ly hôn còn đòi xính lễ? Thật là mắc cười.
“Mày trật tự chút đi!” Thấy Long Hiểu Hiểu tỏ thái độ kiêu ngoại thì một người đàn ông lập tức quát lớn. Với tình hình bây giờ thì cô ấy cũng không chạy được, chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
Từ trước đến nay Nghiêm Tử Tu đều rất nhát gan, nhìn thấy loại tình huống này thì không tự chủ được nhích về phía sau Thẩm Ưu. Nếu vì ra mặt mà bị đánh cho một trận thì thật là oan uổng.
Ở đây Long Linh và Thẩm Ưu căn bản không thể nói gì, dù sao thì bọn họ cũng không biết được nội tình bên trong, đây lại là chuyện của nhà người ta, vì vậy chỉ đành đứng một bên nghe.
“Bà thông gia, bà nhìn xem chân Hiểu Hiểu vẫn còn đang bị thương, hay là trước tiên mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi.” Long Tam Túc cũng là hận sắt không thành thép, nếu không phải con gái quá tuyệt tình thì người ta cũng không đánh tới cửa.
Mẹ Tiêu đổ hai viên thuốc hạ huyết áp ra rồi uống, sau đó mới bảo những người kia thả Long Hiểu Hiểu ra.
Nghiêm Tử Tu vội vàng tiến lên đỡ cô ấy, nhưng mà lúc đi anh ấy vẫn còn sợ hãi rụt rè, sợ vì chuyện này mà liên lụy chính mình.
“Tuy rằng Tiêu Vinh nhà tôi không phải là người có bản lĩnh gì, nhưng thật ra bạn bè xung quanh thì có rất nhiều. Bọn họ vừa nghe nói Tiêu Vinh vì kiếm tiền nuôi vợ nên nghĩ cách khắp mọi nơi, lần này bọn họ tới cũng đều là tự nguyện. Nếu Hiểu Hiểu cảm thấy không trả được số tiền này thì thành thật theo chúng tôi về lại nhà họ Tiêu đi, giữ khuôn phép chờ ít hôm nữa Tiêu Vinh sẽ trở về.”
Vừa nghe được lời này thì Long Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu đều nóng nảy.
Vẫn là Long Tam Túc trầm ổn, ông ấy khách khí rót một ly nước ấm rồi đưa cho mẹ Tiêu, cười nịnh nọt, không chút hoang mang nói: “Bà thông gia, bà nói muốn chúng tôi trả mười lăm vạn, quả thật chúng tôi không đào đâu ra, lúc Hiểu Hiểu gả qua chúng tôi cũng đã đưa không ít của hồi môn. Đối với đứa nhỏ Tiêu Vinh này tôi luôn vô cùng hài lòng, chỉ là hai bọn chúng không có duyên với nhau, nếu thật sự không có cách nào để chúng ở bên nhau thì người lớn như chúng ta cũng không thể ép buộc được đúng không? Đã sắp đến tết rồi, bà có thể để con gái ở lại với chúng tôi chờ sang năm rồi nói tiếp có được không? Cuối năm tôi nhất định sẽ dẫn nó đi đến trại giam thăm Tiêu Vinh. Dù sao thì bọn chúng cũng từng là vợ chồng, người một nhà đừng làm thương tỗn lẫn nhau.”
Mẹ Tiêu chính bởi vì chuyện này nên mới đến gây loạn, từ khi con trai vào tù Long Hiểu Hiểu giống như bị bôi dầu vào chân. Lần trước khi bà ấy đi thăm con trai nó còn nói muốn gặp Hiểu Hiểu. Nếu như lần này Long Tam Túc có thể dẫn Long Hiểu Hiểu đi gặp con trai thì một chuyến này của mình cũng coi như không vô ích. Dù sao thì hòa thượng chạy được nhưng miếu thì vẫn đứng yên, chờ bọn họ đến thăm con trai rồi lại nói tiếp.
Nghĩ đến đây mẹ Tiêu thở dài một hơi: “Lão Long à, cũng may ông là một người thấu tình đạt lý, chỉ tiếc là con gái ông lại kém xa so với ông!”
“Nó còn trẻ, chưa trải sự đời nên mới có thể bất chấp hậu quả như vậy. Những chuyện tôi hứa với bà thì nhất định sẽ làm được, trời cũng không còn sớm, bà hãy đưa những chàng trai trẻ này về đi.”
Trước mắt cũng chỉ có thể rời đi trước, tiếp tục ép buộc thì bọn họ cũng không giao tiền ra được.
Sau khi đoàn người mẹ Tiêu tời đi thì Long Hiểu Hiểu giống như mới bừng tỉnh từ trong mộng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy.
Long Tam Túc quét sạch được đám người kia thì liền ra tay tát con gái một cái: “Mày là cái đồ không biết cố gắng! Năm sau về lại nhà họ Tiêu cho tao!” Ông ấy cũng là vì tức giận nên mới nói như vậy, cô con gái ngỗ ngược này không thể tự mình xử lý cho tốt cuộc hôn nhân này.
Hà Lan Chi xem đứa con gái này như tâm can bảo bối, con đã lớn như vậy rồi mà còn bị cha đánh, bà ấy đương nhiên là muốn che chở: “Sao ông lại đánh con?! Chúng ta vừa bị người ta đến nhà khi dễ mà ông lại trút giận lên người con!”
“Là ai khiến cho bà ấy tức giận?! Nếu không phải nó tiêu tiền phung phí thì Tiêu Vinh cũng không đi làm những chuyện phạm pháp kia! Nó chính là đứa không tim không phổi, sao lại có thể nhân lúc chồng gặp nạn mà rời bỏ gia đình người ta.” Vốn dĩ những lời Long Tam Túc nói đều là sự thật, nhưng những việc này đều được giấu không cho Nghiêm Tử Tu biết, nhưng dưới tình thế cấp bách ông ấy đều đã nói ra hết.
Hà Lan Chi nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Tử Tu lập tức suy sụp thì vội vàng đẩy người đàn ông của mình một cái: “Ông nói bừa cái gì vậy? Tôi thấy ông già nên hồ đồ rồi! Vào phòng đi!”
Long Tam Túc ý thức được chính mình đã nói những lời không nên nói, vì vậy ông ấy chỉ có thể áp chế cơn tức giận rồi quay trở về phòng.
“Tử Tu, mọi chuyện không phải như vậy.” Thấy Nghiêm Tử Tu chuẩn bị đi thì Long Hiểu Hiểu vội vàng túm chặt tay anh ấy.
Nghiêm Tử Tu không chỉ cảm thấy chính mình bị lừa, còn cảm thấy mình nuôi không nổi một người phụ nữ tiêu tiền như nước chảy này, vì thế lạnh lùng nói một câu: “Trời đã không còn sớm, em nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
Anh ấy mò mẫm đi ra sân, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Tuy rằng cô ấy và Tiêu Vinh chưa làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân của hai người là sự thật. Bây giờ nhà trai không đồng ý cho bọn họ chia tay, tình cảnh hiện tại của anh ấy đương tương với kẻ thứ ba. Anh ấy làm sao có thể chấp nhận được thực tế này.
“Hiểu Hiểu, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Không phải lúc trước cậu cũng nói Tiêu Vinh là một người chồng tốt sao?” Long Linh thật sự không thể lý giải được sự tùy tiện này của Long Hiểu Hiểu, quyết định ở bên cạnh một người rất dễ dàng, quyết định rời đi một người cũng rất dễ dàng.
Long Hiểu Hiểu cảm giác mình bây giờ giống như bị người ta tát vô số cái, quả thực không chỗ dung thân. Nhưng nếu thừa nhận những việc này thì chỉ sợ là Nghiêm Tử Tu cũng sẽ không tha thứ cho mình, vì vậy cô ấy vẫn cố chấp giảo biện như cũ: “Là do anh ta nói tớ cứ xài thoải mái, làm sao tớ biết được anh ta sẽ đi làm những chuyện phạm pháp! Hơn nữa thanh xuân của tớ đẹp như vậy, làm sao có thể lãng phí? Cho dù anh ta có thể ra tù thì vết nhơ trên người cũng không bao giờ tẩy được, tớ không thể chấp nhận việc bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời.”
Thẩm Ưu đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp lớn nhỏ, gặp phải loại phụ nữ thực dụng này anh cũng chẳng có gì làm lạ. Anh không muốn bình luận về những việc này, cũng khinh thường việc phải bình luận.
“Chúng ta cũng về đi.” Anh lôi kéo ống tay áo của Long Linh một chút.
Long Linh vỗ vỗ vẻ mặt lo âu bất an của Long Hiểu Hiểu: “Đi nghỉ ngơi sớm đi. Về phần Nghiêm Tử Tu thì ngày mai lại đi tìm anh ấy nói chuyện.”
Bị mẹ Tiêu gây náo loạn một hồi như vậy, Nghiêm Tử Tu cũng không dám tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Anh ấy sợ đυ.ng phải phiền phức như thế, vả lại trước khi mối quan hệ giữa Long Hiểu Hiểu và Tiêu Vinh cắt đứt sạch sẽ anh ấy cũng không thể tiếp tục làm kẻ thứ ba.
Trên đường về nhà Long Linh vẫn luôn trầm mặt không nói, là một người bạn, cô nhất định sẽ hy vọng Hiểu Hiểu có thể hạnh phúc cả đời, nhưng việc cô ấy qua cầu rút ván có được tính là một vấn đề về phẩm chất đạo đức hay không? Bản thân nên khuyên cô ấy quay đầu hay lại để cô ấy tiếp tục tùy tiện tìm một cuộc sống mới? Bây giờ cô cũng rất mâu thuẫn, cảm thấy làm như thế nào cũng không đúng.
“Em nhọc lòng vì những việc này thì có tác dụng sao?” Thẩm Ưu nhìn ra cô đang phiền não: “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, thứ mà cô ấy theo đuổi không giống với em, em không thể dùng quan điểm của mình để áp đặt tư tưởng của cô ấy. Ngày nay, hầu hết phụ nữ đều sống rất thực tế, điều này cũng không có gì đáng trách. Cuộc sống mấy chục năm ngắn ngủi, không ai muốn phải trải qua trong sự đau đớn và nghèo khổ. Em cũng phải theo bọn họ đi thôi.”
Thẩm Ưu nói cũng có lý, mỗi người đều có quyền lựa chọn, nếu cô ấy vẫn muốn rời khỏi Tiêu Vinh thì cũng không ai có thể trói buộc cô ấy được.
“Tôi nghe theo anh.” Long Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Có nhà ai lại không có những chuyện lông gà vỏ tỏi chứ? May mắn là chuyện của mình và Long Bạch đã được xử lý một cách quyết đoán, nếu không thì cũng sẽ day dưa không rõ.