Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 26: Nơi giải trí

Thẩm Ưu muốn dẫn Long Linh đến gặp mặt chị gái của mình, cho nên anh trực tiếp chào hỏi Hồ Nghĩa Phu một tiếng rồi rời đi.

Long Linh không biết xưng hô với Hồ Nghĩa Phu như thế nào chỉ có thể cười gật gật đầu với anh ta rồi rời đi.

Khuôn mặt của Hồ Nghĩa Phu thay đổi trong nháy mắt khi nhìn hai người rời đi, anh ta lạnh giọng hừ một tiếng rồi rời khỏi hội trường.

Anh ta đi đến hành lang lặng lẽ nghe điện thoại: “Bảo bối, anh đã nói với em là hôm nay công ty có cuộc họp thường niên nên không thể đến với em rồi. Đợi khi nào anh có thời gian nhất định sẽ đi mua quần áo với em, em yên tâm, nhất định sẽ để em nở mặt nở mày khi về nhà ăn Tết.”

Người đàn ông sống dựa vào nhà vợ này vậy mà dám nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài, cái này có thể nói là bản tính khó đổi rồi.

Lúc này phục vụ đi ngang qua, lễ phép chào hỏi: “Hồ tổng.”

Anh ta ngay lập tức giả bộ như mình đang nghe cuộc gọi công việc: “Vậy trước tiên cứ bàn đến đây đi. Tôi sẽ để trợ lí liên lạc lại với anh sau, tạm biệt.”

Người phụ nữ vẫn còn đang làm nũng bám riết không tha ở đầu dây bên kia, Hồ Nghĩa Phu nhỏ giọng dỗ một câu rồi mới cúp máy: “Được rồi tiểu tổ tông. Ngoan đi, bái bai.”

Anh ta vừa cúp máy thì xe của Chủ tịch và Phu nhân cũng vừa lúc chạy tới. Hồ Nghĩa Phu không quan tâm đến bộ quần áo mỏng manh của mình, khom lưng cúi gối chạy tới mở cửa cho Chủ tịch: “Ba vợ mẹ vợ, có tuyết trên mặt đất, cẩn thận trượt chân.”

“Nghĩa Phu con đến sớm vậy! Không cần đến đón ba mẹ, trời lạnh như vậy mà con chỉ mặc có 2 áo, cẩn thận bị cảm lạnh đó.” Chu Oánh bình thường đều bị Hồ Nghĩa Phu dỗ đến vui vẻ, cho nên nhìn anh ta bằng một ánh mắt cao hơn, bà ấy đau lòng con rể ngày đông giá rét còn cố ý ra đây đón bà.

Nhưng Chủ tịch Thẩm biết Hồ Nghĩa Phu chỉ có một chút năng lực làm việc ở trong công ty, mặc dù không vừa mắt anh ta cho lắm nhưng không hề phát hiện ra anh ta có vấn đề gì, cũng quan tâm nói một câu: “Nghĩa Phu có lòng rồi.”

Hồ Nghĩa Phu giống như một người ở dìu Chu Oánh tiến vào hội trường.

Theo thường lệ, trưởng phòng phòng chính sẽ báo cáo sơ bộ về việc lãi lỗ trong năm, sau đó sẽ là Chủ tịch lên phát biểu. Chủ tịch phát biểu xong, sẽ phát tiền thưởng cho các nhân viên xuất sắc nhất, đây là thời khắc khuấy động lòng người nhất, những nhân viên không được nhận tiền cũng sẽ cố gắng làm việc hơn trong năm sau khi nhìn thấy số tiền thực tại này, phấn đấu để được đứng trên bục nhận tiền thưởng trong năm tới.

Thẩm Ưu đã nhận được hơn mười vạn tiền thưởng cho vị trí Tổng tài bộ phận phát triển sản phẩm. Anh chịu khổ chăm chỉ làm việc mà không hề có thói hư tật xấu nào của phú nhị đại, vì vậy, số tiền thưởng cuối năm anh nhận được mọi người đều thực lòng bái phục.

“Thẩm tổng là tấm gương tốt cho những người mới. Tôi phải học hỏi ở anh nhiều hơn mới được. Chúc mừng chúc mừng nha.” Long Linh không khỏi có hơi ghen tị với Thẩm Ưu khi anh quay trở lại bên cạnh cô sau khi nhận thưởng. Nếu năm sau có thể nhận được tiền thưởng từ tay Chủ tịch thì đúng thật là vinh dự.

Với tư cách là thư ký, Giang Huệ Viện bước ngay tới cầm lấy túi tiền trên tay Thẩm Ưu: “Thẩm tổng, để tôi cầm cho.”

Bình thường tài chính của Thẩm Ưu không cần cô ta tới quản, chỉ là bây giờ sắp có buổi khiêu vũ, cầm theo mười vạn tệ sẽ rất bất tiện: “Để vào xe của tôi đi.”

Giang Huệ Viện lấy chìa khóa và tới bãi đậu xe như anh nói.

Long Linh hơi lo lắng, để mười vạn tệ trong xe như vậy liệu có an toàn không? Nhưng nhiêu đây tiền cũng chẳng là gì đối với Thẩm Ưu, hơn nữa đây cũng là nơi nghỉ dưỡng của chính công ty nhà anh, xe của các lão tổng đều có vệ sĩ trông chừng nên sẽ không có vấn đề gì.

Ánh đèn đột ngột mờ đi, vũ hội chính thức bắt đầu.

Mới lúc nảy mọi vốn dĩ còn đang nghiêm túc thì giờ đây đều thả lỏng thư giãn, nhiều nam thanh nữ tú đã bắt đầu nhảy theo nhịp nhạc trong đại sảnh.

Long Linh chỉ muốn tìm một góc ngồi xuống ăn chút gì đó.

Khu ăn uống có rất nhiều đồ ăn, cô thấy thỉnh thoảng sẽ có người đến bắt chuyện với Thẩm Ưu, bản thân đứng đó cũng cảm thấy rất nhàm chán nên cô không làm phiền họ mà một mình bỏ đi.

Ở đây không có người quen, cô gắp một miếng bánh phô mai xoài ra đĩa rồi tìm một góc khuất ngồi ăn ngon lành. Hai quả anh đào được điểm xuyến trên nền kem trắng là món cô thích nhất.

Lúc này Giang Huệ Viện thấy cô nở nụ cười lạnh khinh thường rồi mới bước tới, trong lòng cô ta, loại gái quê mùa này ngoại trừ ăn ra thì một chút cũng không ngước lên khỏi mặt bàn.

“Giám đốc Long, bánh kem ngon không?” Giang Huệ Viện lắc lắc cái ly trong tay, rượu sâm banh trong ly lâu lâu nổi lên vài bọt khí. Cái miệng đỏ nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nếu như đàn ông mà nhìn thấy sẽ thật sự sinh ra ý nghĩ bậy bạ.

Long Linh ăn kem đầy miệng ngây ngốc cười trả lời: “Rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn được loại bánh kem ngon như vậy.”

“Ngon thì cô ăn nhiều một chút, bên đó còn nhiều lắm. Bọn tôi đều ăn đến ngán rồi, cô xem không có bao nhiêu người ăn. Tôi không ở đây cùng cô nữa.” Giang Huệ Viện đối với cô là một bộ mặt này, khi quay đi lại là một bộ mặt khác. Cô ta đến đây chủ yếu chỉ muốn chế nhạo Long Linh.

Sau khi Giang Huệ Viện rời đi, lời nói của cô ta đã đâm sâu vào lòng của Long Linh, cô nhìn xung quanh, những người phụ nữ ở đây đều là những người đoan trang hào phóng, không phải đang khiêu vũ thì là đang giao lưu. Còn bản thân thì lại chỉ biết ở đây ăn bánh kem, cô cũng phát hiện ra khoảng cách giữa cô với những người thuộc tầng lớp tri thức. Nhìn miếng bánh kem trên tay cô cảm thấy không còn thèm ăn nữa.

Cô ngập ngừng nhận lấy một ly sâm banh từ một “nam phục vụ” và nhấp thử một ngụm. Mùi vị kì lạ không nói nên lời, giống như là mùi vị nước ớt. Tại sao cái này khi vào miệng mình lại giống như nước ớt? Người đến cả một giọt rượu cũng không uống như cô cho dù chỉ một chút cồn thôi cũng đã khiến cổ họng cay xè.

Chỉ là “người phục vụ” này đã nhìn rõ từng nhất cử nhất động của cô, không rời đi mà cũng không nói chuyện.

Long Linh nặng nề nuốt nước bọt, trả ly rượu lại cho người đàn ông: “Tôi không cần nữa.”

Người đàn ông cuối cùng đã nổi giận trợn tròn mắt đến mức muốn rớt ra ngoài: “Vị đồng nghiệp này, cô có thể mở mắt to ra mà nhìn được không? Tôi có chỗ nào giống người phục vụ không? Cô uống rượu của tôi còn để tôi tiếp tục uống nó sao?”

Lúc này Long Linh mới mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Người này mặc một bộ vest màu đen nhìn rất dễ nhầm lẫn với phục vụ. Anh ta trông đẹp trai, đúng, người đàn ông này thực sự rất đẹp. Không chỉ đẹp trai mà còn cao gầy, người này được xem như là một chàng trai mặt búng ra sữa.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Đèn ở đây hơi mờ, tôi nhận lầm anh thành phục vụ rồi! Tôi sẽ mang lại cho anh một ly rượu mới! Anh ở đây đợi tôi nhé!” Bộ dạng sứt đầu mẻ trán của Long Linh trông rất đáng yêu.

Người đàn ông chỉ ngạo nghễ đứng đó chờ Long Linh bưng một ly rượu khác đặt vào tay mình, nhưng anh ta vẫn mặt lạnh thờ ơ: “Cô là người mới vào công ty đúng không? May mắn hôm nay cô gặp tôi, nếu là người nào ở bộ phận của Tổng tài hoặc là Thái tử gia mặt lạnh thì cô đã có quả ngon ăn rồi.”

“Thái tử gia mặt lạnh?” Đây là những gì mà nhân viên nam của công ty nói về Thẩm Ưu? Long Linh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, Thẩm Ưu trước mặt cô như một người anh trai tri kỉ nhà bên vậy, lạnh chỗ nào?

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô như vậy, cũng không nỡ trách cô nữa: “Thôi bỏ đi! Lát nữa nếu muốn lấy đồ gì trước tiên nên nhìn kỹ người đó là ai, nhìn xem trên ngực người đó có thẻ nhân viên hay không. Đừng nhìn ai cũng tưởng là nhân viên phục vụ.” Người đàn ông bất lực lại thì thầm vài câu trước khi rời đi.

Long Linh thở dài hối hận không thôi: “Mình đúng là ngốc muốn chết!”

Lúc này Thẩm Ưu không biết gì bước đến sau lưng Long Linh: “Sao em lại đi một mình vậy? Không phải nói em đi theo anh sao? Người đàn ông đó là ai vậy?”

Long Linh luôn cảm thấy Thẩm Ưu có thể nhìn thấy sự xấu hổ của cô, chẳng lẽ lúc nãy lại bị anh nhìn thấy rồi?

“Không có gì, không quen biết.” Cô đáp lại một cách yếu ớt.

“Không quen biết còn tự thân phục vụ đồ uống cho anh ta?” Khi Thẩm Ưu nói, mắt anh vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông vừa rồi. Đây là bản năng thù địch của giống đực này đối giống đực khác.

“Thật sự không có gì, anh đừng hỏi nữa. Anh đi xã giao của anh đi, tìm nữ đồng nghiệp nào khiêu vũ cũng được, đừng lo cho tôi nữa. Tôi không phải con nít sẽ không gây rắc rối đâu.” Long Linh không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này nữa. Cuộc họp thường niên này đối với cô mà nói thật khủng khϊếp. Bản thân như một người kì dị xa lạ, không chỉ không biết giao tiếp mà còn rất ngu dốt.

Thẩm Ưu thấy cô có hơi không vui, sợ tiếp tục hỏi cô sẽ giận, anh nắm tay cô lách qua đám đông đến bãi đỗ xe.

“Thẩm tổng muốn đi rồi sao?” Vệ sĩ ở bãi đậu xe trả lại chìa khóa xe cho Thẩm Ưu.

Thẩm Ưu nhận lấy chìa khóa trực tiếp lên xe.

“Cuộc họp thường niên vẫn chưa kết thúc, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Long Linh bị anh ấn vào trong xe, cài dây an toàn.

“Tiền thưởng đã lấy rồi, còn ở lại làm gì? Đi, anh mời khách, đưa em đi tiêu tiền một cách vui vẻ.” Thẩm Ưu cảm thấy một niềm vui chưa từng có khi đi tiêu tiền với Long Linh.

Trở về biệt thự thay bộ đồ dày hơn, Thẩm Ưu chở Long Linh đến công viên Disneyland. Thế giới truyện cổ tích như thế này là giấc mơ của Long Linh khi còn nhỏ, nhưng cô chỉ thấy qua tivi.

“Đi chơi lắc trứng đi.” Thẩm Ưu dắt Long Linh tới quầy đổi hai nắm lớn tiền xu một tệ, cho Long Linh một nửa.”

“Em muốn cái gì?” Thẩm Ưu bỏ một xu đầu tiên vào và hỏi Long Linh trước khi vặn nút.

Long Linh yêu thích nhất là Công chúa Rapunzel, cô trả lời mà không cần suy nghĩ, “Công chúa tóc dài!”

“Vậy phải xem may mắn của chúng ta ngày hôm nay thôi!” Thẩm Ưu mở ra bên trong trứng là một chú chuột Mickey.

Long Linh tiếp tục bỏ đồng xu vào, liên tiếp mở ra năm sáu trái trứng nhưng vẫn không có công chúa tóc dài.

“Xem ra hôm nay không may mắn rồi.” Long Linh vẫn chưa thoát khỏi sự đả kích ở cuộc họp thường niên, cô hơi muốn bỏ cuộc.

Thẩm Ưu sờ sờ đầu của cô, dường như hành vi này đã trở thành thói quen của anh, Long Linh cũng không chán ghét.

“Cô bé ngốc, chỉ như vậy đã muốn từ bỏ sao? Em nhìn xem trong tay em còn bao nhiêu đồng xu đi, em vẫn còn nhiều cơ hội như vậy tại sao không thử xem? Làm sao biết rằng chúng ta cuối cùng không lấy được công chúa tóc dài?”

Nói cũng đúng, tại sao lại muốn từ bỏ trong khi trong tay còn rất nhiều cơ hội? Long Linh cắn môi và đưa một đồng xu vào.

Cầm trái trứng trong tay cô có chút thấp thỏm không yên, tình hình bây giờ giống với công việc trước mắt của cô. Con đường phía trước là một ẩn số, sau khi trải qua nhiều lần bị đả kích, cô cảm thấy hơi hoài nghi về bản thân liệu cô có thích hợp với công việc này không.

“Mở ra xem xem.” Thẩm Ưu luôn có thể đoán được cô vì sao lại không vui, mặc dù biết nhưng anh không nói ra, để cô có thể tự dùng biện pháp khác để mở nút thắt trong tim.

Khoảnh khắc trái trứng được mở ra, đồng tử của Long Linh co lại, hóa ra bên trong thật sự là công chúa tóc dài!

“Công chúa tóc dài! Thật sự là công chúa tóc dài! Cuối cùng tôi cũng lắc ra được công chúa tóc dài rồi!” Long Linh nhất thời vui mừng ôm cổ Thẩm Ưu hét lớn.

“Thứ em muốn đều sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Bát canh gà này của Thẩm Ưu rất thích hợp với tình hình hiện tại.

Sau khi sự vui mừng của Long Linh qua đi thì cô vội rút tay về, cảnh tượng rất xấu hổ. Để giảm bớt không khí ngại ngùng này, cô chạy về phía tàu lượn: “Tôi muốn đi chơi cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút!”