Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 25: Cuộc họp thường niên

Xe chạy vào một tiểu khu xa hoa, Thẩm Ưu bấm nút điều khiển từ xa, cửa gara dần mở ra.

Nhìn thấy xe tiến vào trong gara Long Linh mới mở miệng hỏi: "Đây là đâu vậy?"

"Căn hộ của anh." Căn hộ mà Thẩm Ưu nói là một biệt thự hai tầng.

Anh nói mình rất ít khi ở đây nhưng trong nhà lại vô cùng sạch sẽ giống như có người thường xuyên tới đây quét dọn.

Căn nhà trang trí theo phong cách hiện đại, chủ yếu là ba tông màu đen, xám, trắng. Đồ vật trong nhà cũng vô cùng đơn giản.

Toàn bộ tầng hai là một căn phòng ngủ, đứng dưới tầng một cũng có thể mơ hồ nhìn thấy. Kiểu trang trí này giống như là dành cho một người ở hoặc là chuẩn bị cho thế giới riêng của hai người. Nếu như là nhà ở cho cả biệt thự thì phòng ngủ như vậy quả thật có chút không kín đáo.

"Ngày mai công ty sẽ tổ chức cuộc họp thường niên tại khu du lịch có suối nước nóng mà lần trước chúng ta tới, vì vậy hôm nay em ở lại chỗ anh một đêm đi. Anh thường ngủ trên tầng hai, em có thể ngủ ở dưới tầng một, mấy căn phòng ở đó em có thể tùy chọn." Thẩm Ưu ngủ ở tầng hai cũng là hợp lý, phòng ngủ trên tầng hai có thể quan sát được toàn bộ ngôi nhà, như vậy cũng có cảm giác an toàn. Nếu như đóng cửa ngủ ở tầng một thì chỉ sợ trộm vào lúc nào cũng không biết.

Long Linh gật đầu, nhìn thấy căn nhà vô cùng ngăn nắp sạch sẽ liền tò mò hỏi: "Không phải anh không thường ở đây sao? Nhìn qua rất sạch sẽ."

"Cuối tuần đều có người giúp việc tới dọn vệ sinh." Thẩm Ưu chỉ vào cánh cửa màu trắng tiếp tục nói: "Đó là phòng tắm và phòng vệ sinh, em có thể vào đó tắm rửa một chút."

Trên tầng hai có một phòng tắm dành cho Thẩm Ưu, ngay cả mẹ anh đến cũng chỉ sử dụng phòng ở tầng một. Ở trong lòng anh, phòng tắm này là dành riêng cho anh và vợ tương lai.

"Được. Anh cũng đi tắm đi, không cần quan tâm tới tôi đâu." Long Linh muốn đuổi anh đi nhanh một chút, bởi vì bây giờ khi đứng cạnh anh làm cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Thẩm Ưu mở TV lên sau đó đặt điều khiển từ xa lên sô pha liền rời đi lên tầng hai.

Sau khi tắm xong, Long Linh mặc một chiếc áo phông to rộng mà Thẩm Ưu chuẩn bị, khi đi ngang qua phòng khách cô nhìn thấy anh đang ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh. Trên người Thẩm Ưu mặc một bộ đồ ngủ, tóc cũng chưa khô hẳn, có lẽ là vừa tắm xong.

"Anh chưa ngủ sao?" Long Linh cào cào mái tóc đang còn ướt nói.

Thẩm Ưu đứng dậy kéo cô đi vào phòng tắm, từ trong tủ lấy ra một cái máy sấy tóc sau đó sấy tóc cho cô.

Hành động ấm áp này khiến cho tay chân Long Linh đều luống cuống, trong lòng cũng càng thêm mâu thuẫn: "Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"

Thẩm Ưu nghiêm túc sấy khô tóc cho Long Linh xong mới trả lời: "Sức khỏe đã không tốt còn không biết chăm sóc bản thân? Nếu như không sấy khô tóc rất dễ bị cảm mạo."

Lời này giống như lời than thở của một người bạn trai đang đau lòng trách cứ.

Sau đó Long Linh lại bị anh kéo đến ngồi trên ghế sô pha.

"Có đói bụng không? Nơi này của anh chỉ có mì ăn liền mà thôi, bây giờ anh sẽ đi nấu mì cho em." Thẩm Ưu chỉ muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút, nhưng lại không tìm được lý do gì nên chỉ có thể nói về chuyện ăn uống.

Long Linh giữ chặt tay anh nhỏ giọng nói: "Để tôi nấu đi. Tôi cũng muốn làm chút gì đó cho anh."

Nhìn thấy bóng dáng của Long Linh đi vào phòng bếp, trong lòng Thẩm Ưu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Từ khi còn nhỏ anh đã bị đưa tới trường học quý tộc, một tháng chỉ có thể về nhà một lần. Khi những đứa trẻ khác còn đang làm nũng trong lòng ba mẹ thì anh chỉ có một mình ở trường học làm bạn với sách vở. Được cái này mất cái kia, tuy rằng những phương diện khác anh vô cùng xuất sắc nhưng lại không có một tuổi thơ cùng với một gia đình ấm áp giống những đứa trẻ khác.

Mấy ngày ở nhà Long Linh anh mới biết hóa ra người một nhà cũng có thể nói cười vui vẻ, cũng có thể vô ưu vô lo như vậy. Tuy rằng cuộc sống không giàu sang nhưng lại vô cùng đầm ấm.

Ánh mắt ôn nhu của Thẩm Ưu nhìn thấy Long Linh đang từ phòng bếp bưng hai tô mì ăn liền thơm phức đi ra: "Anh ăn tô này đi." Long Linh đem tô mỳ của chia một nửa sang cho anh, những chuyện cô có thể làm vì anh cũng chỉ có vậy mà thôi.

Thẩm Ưu ăn một miếng lớn, giờ phút này tô mỳ ăn liền so với cao lương mỹ vị còn muốn ngon hơn: "Rất ngon."

Long Linh cũng không đói bụng, ăn vào cũng không cảm nhận được mùi vị gì, chủ yếu là trong lòng cô có tâm sự.

"Tuổi của anh cũng không còn nhỏ, không muốn tìm một đối tượng để kết hôn sao." Long Linh rụt rè hỏi, cô muốn biết hiện tại Thẩm Ưu có đối tượng kết hôn không.

Thẩm Ưu dừng đũa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Long Linh: "Có chứ. Chỉ là bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp."

Long Linh cười khổ cúi đầu cắn môi: "Có phải bởi vì dự án ở thôn chúng tôi vừa mới bắt đầu không?"

"Đúng vậy, chờ chuyện này được sắp xếp ổn thỏa tôi sẽ cầu hôn với cô ấy." Thẩm Ưu cười trộm đáp lại.

Không nghĩ tới Long Linh nghe thấy chuyện này thì giống như phải chịu một đòn chí mạng. Xem ra là do cô suy nghĩ lung tung, ngay cả đối tượng kết hôn Thẩm Ưu cũng đã có thì sao anh sẽ có loại tâm tư đó đối với cô được? Hơn phân nửa là bởi vì cảm kích cha mẹ cô đã chiếu anh nên mới đối tốt với cô như vậy.

"Vậy chúc mừng anh." Long Linh khàn giọng nói. Ngay cả sợi mì trong miệng cũng trở nên thật khó nuốt.

Thẩm Ưu phát hiện sự thay đổi của cô, trong lòng mừng thầm, xem ra Long Linh cũng không phải là không có cảm giác với anh.

Long Linh ăn xong vài miếng thì vội vàng nói đã no, rồi đi vào phòng ngủ: "Tôi đi ngủ trước đây."

Để lại một mình Thẩm Ưu ngồi thở dài: "Cô gái ngốc, hiện tại anh không thể cản trở tương lai của em được. Chờ đến lúc thích hợp anh nhất định sẽ cầu hôn em một cách thật long trọng."

"Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Con đường trước mặt vô cùng rộng lớn! Đàn ông gì đó bây giờ đều không cần!" Long Linh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy sau đó liền ngủ thϊếp đi.

Ngày thứ hai, nghe theo lời nhắc nhở của Thẩm Ưu, Long Linh mặc lễ phục dạ hội trên người. Thẩm Ưu cũng mặc một bộ tây trang, thắt nơ màu xám càng khiến anh trở nên cao quý hơn.

"Nửa đầu của cuộc họp thường niên là bài phát biểu của chủ tịch về việc tổng kết các hoạt động của công ty trong một năm, phần sau sẽ là tiệc rượu và khiêu vũ. Phần đầu em chỉ cần đứng nghe là được, phần sau thì nhất định phải đi theo bên cạnh anh." Thẩm Ưu lái xe đi về hướng của khu du lịch, còn không quên nói với Long Linh những việc cần chú ý.

Long Linh có chút tò mò: "Vì sao phải đi bên cạnh anh?"

"Đến lúc đó khẳng định có không ít đồng nghiệp mời em uống rượu khiêu vũ, em đi bên cạnh anh tự nhiên bọn họ sẽ không dám tới gần. Em không biết uống rượu, đến lúc có người mời em cũng không thể không từ chối được đúng không? Hơn nữa bây giờ em là nhân viên mới, nếu không uống chẳng phải sẽ khiến cho bọn họ có cái cớ hay sao." Trừ bỏ những nguyên nhân vừa nói ra, còn có một nguyên nhân khác.

Cuộc họp thường niên sẽ là cơ hội làm quen giữa các nhân viên với nhau, mấy nam nhân viên độc thân cũng sẽ nhân cơ hội này mà làm quen với nữ nhân viên mà họ ái mộ. Thẩm Ưu không muốn Long Linh bị người khác mời uống rượu khiêu vũ, chỉ cần cô đứng bên cạnh anh thì sẽ không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chờ hai người bọn họ tới nơi thì đã vô cùng đông đúc. Từ bãi đậu xe đến hội trường được trải thảm màu đỏ, tuy rằng thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh nhưng mọi người đều mặc lễ phục dạ hội vô cùng mỏng manh bước vào hội trường. Khung cảnh này giống như đại minh tinh đang đi trên thảm đỏ.

"Chào tiểu Thẩm tổng!" Thư ký của Thẩm Ưu là Giang Huệ Viện đã sớm đứng đợi anh ở lối vào. Hôm nay Giang Huệ Viện mặc một chiếc váy ngắn lệch vai màu tím sẫm, làn da cô ta vốn đã trắng lại cộng thêm dáng người vô cùng đẹp, cả người nhìn qua vô cùng cao quý.

Thẩm Ưu gật đầu cho có lệ: "Ừ, chủ tịch đâu?"

"Chủ tịch và phu nhân vẫn chưa tới." Miệng thì đáp lời Thẩm Ưu nhưng hai mắt Giang Huệ Viện vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh anh: "Đây không phải là Long Linh sao? Mới không gặp ba ngày mà nhìn cô thật khác! Cô trang điểm như vậy tôi thật sự không nhìn ra."

Chỉ là ánh mắt khinh thường này của cô ta đã bị Thẩm Ưu nhìn thấy rõ ràng, anh không chút khách khí sửa lại cho đúng lời của Giang Huệ Viện: "Hiện tại cô nên gọi cô ấy là giám đốc Long! Nói đúng ra, cô ấy bây giờ đang là cấp trên của cô."

Loại tình cảnh này khiến cho Long Linh cảm thấy có chút xấu hổ, cô chỉ có thể mỉm cười đứng bên cạnh Thẩm Ưu nhìn anh dạy dỗ cấp dưới.

Vẻ mặt của Giang Huệ Viện nháy mắt cứng đờ lại, sửng sốt một chút liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng đoan trang như thường ngày: "Thẩm tổng nói rất đúng. Ngày thường tôi và giám đốc Long có chút thân thiết nên nhất thời quên mất đang ở trường hợp nào, mong giám đốc Long không để bụng."

"Không sao, thư ký Giang không cần lo lắng." Long Linh cũng khách khí nói. Hôm nay chính là dịp để cô thể hiện bản thân mình, ngàn vạn lần không thể mắc sai lầm được.

"Tiểu Thẩm tổng đến."

"Chào tiểu Thẩm tổng."

Thẩm Ưu giống như một khối nam châm thu hút tất cả ánh mắt hướng về phía bên này.

"Vị này chính là giám đốc khu vực mới nhậm chức Long Linh, là người phụ trách dự án ở thôn Ngọa Long. Sau này mọi người có thể cùng nhau trao đổi để cô ấy có thể quen thuộc với công ty hơn." Thẩm Ưu không ngừng giới thiệu Long Linh với những người bên cạnh.

"Đã lâu không thấy Thẩm tổng." Người nói chuyện là chồng của Thẩm Tuệ Tuệ, cũng chính là anh rể của Thẩm Ưu tên là Hồ Nghĩa Phu. Anh ta mặc một thân tây trang màu trắng nhìn qua có chút tùy tiện, nhưng lại hơn người ở vóc người cao lớn cùng diện mạo anh tuấn. Vì vậy cho dù có ăn mặc như thế nào cũng có thể thu hút được vô số phụ nữ xung quanh. Bằng không chỉ dựa gia thế của anh ta thì làm sao có thể nắm bắt được trái tim của Thẩm Tuệ Tuệ đây.

Ba của Hồ Nghĩa Phu trước kia có mở một nhà máy chế biến thực phẩm, vì vậy anh ta cũng được xem như là một phú nhị đại. Từ nhỏ anh ta chỉ tiêu tiền mà sống, cũng chưa từng nghĩ tới việc ba mình có thể bị phá sản thậm chí phải sống bằng nhà thuê.

Trong đám bạn bè trước đó của anh ta có người quen biết với Thẩm Tuệ Tuệ, vì vậy anh ta tính toán tiếp cận với thiên kim của nhà họ Thẩm. Dù sao trước kia bên cạnh anh ta cũng có vô số phụ nữ nên tự nhiên có nắm chặt Thẩm Tuệ Tuệ trong tay.

Tuy rằng cuộc sống bây giờ của Hồ Nghĩa Phu so với trước thì tốt hơn rất nhiều nhưng anh ta vẫn chẳng có chút thực lực nào. Hơn nữa trước mắt Thẩm Tuệ Tuệ chỉ một lòng nghĩ đến công việc nên cũng chưa nghĩ đến chuyện con cái, mà anh ta ở công ty cũng chỉ đảm nhận một chức vụ nhàn rỗi. Ở trong mắt người ngoài, Hồ Nghĩa Phu giống như là một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, nhưng cũng may mắn là anh ta cũng hoàn toàn cảm thấy chuyện đó không có gì không tốt.

Đối với Thẩm Ưu, Hồ Nghĩa Phu vẫn luôn không dám gọi thẳng tên, chuyện này cũng cho thấy địa vị của anh ta trong nhà.

"Anh rể hôm nay tới thật sớm. Chị em đâu?" Thẩm Ưu cũng biết những chuyện của Hồ Nghĩa Phu nhưng e ngại là người mà chị mình thích nên đối với anh ta cũng cho vài phần mặt mũi.

"Tuệ Tuệ cùng anh tới, cô ấy đang nói chuyện với mấy vị giám đốc trong kia." Nhìn theo ngón tay của Hồ Nghĩa Phu chỉ quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tuệ Tuệ đang đứng cách đó không xa trò chuyện vui vẻ với mấy người phụ nữ.