Trong phòng tắm, Long Linh khép hờ hai mắt nằm trong bồn tắm tận hưởng giây phút thoải mái này.
Những chuyện diễn ra trong núi ngày hôm nay vẫn còn hiện rõ trước mắt cô, một Thẩm Ưu vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu khiến cho trái tim Long Linh đập thình thịch. Không cần nói đến bối cảnh của Thẩm Ưu, chỉ cần tính cách vừa cẩn thận vừa mạnh mẽ đó của anh cũng đã là đối tượng theo đuổi của nhiều cô gái.
Long Linh vốc nước lên rửa mặt, xua đuổi những suy nghĩ không nên có trong đầu ra. Thân phận của cô là gì mà thân phận của Thẩm Ưu là gì, nếu như cứ hy vọng xa vời như vậy thì người tổn thương cũng chỉ là cô mà thôi.
Đối với phụ nữ trong công ty anh chướng mắt, đối với thiên kim tiểu thư anh cũng không thèm liếc mắt, cô có tài đức gì mà dám hy vọng có thể trở thành người phụ nữ đứng bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây Long Linh có chút ảo não ngụp cả đầu vào trong nước. Tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, cô không thể coi sự tốt bụng của anh thành tình yêu được.
Cách nhau một cánh cửa, hai người bọn họ mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Trong một căn phòng khác, có người lại thẳng thắn hơn bọn họ rất nhiều.
"Đều do anh không tốt, không nên thổ lộ ở đó với em. Hại em bị ngã gãy chân." Nghiêm Tử Tu cầm khăn lông đã làm được ấm lau mặt giúp Long Hiểu Hiểu.
Long Hiểu Hiểu đã kết hôn một lần rồi nên cũng không tỏ ra ngại ngùng giống như người khác, cô khẽ mỉm cười nhìn Nghiêm Tử Tu hỏi: "Anh không ngại em đã từng kết hôn sao?"
Nghiêm Tử Tu tiếp tục lau tay giúp cô, chỉ suy nghĩ một chút liền trả lời: "Em vẫn chưa có giấy kết hôn nên dựa trên pháp luật em vẫn còn độc thân. Hơn nữa, Tiêu Vinh phạm tội phải ngồi tù, bọn em cũng không còn quan hệ gì nữa, vì vậy anh cũng không có lo lắng gì."
Giờ phút này nội tâm của Nghiêm Tử Tu vẫn rất kiên định, anh ấy thật sự thích Long Hiểu Hiểu, chỉ là yêu đương cùng kết hôn không giống nhau. Giờ phút này anh ấy cũng không có nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ nghĩ muốn cùng Long Hiểu Hiểu yêu đương mà thôi. Còn về việc cô có còn trong trắng hay không không quan trọng.
Nhưng mà Long Hiểu Hiểu lại là môt người chú trọng đến kết quả, nếu như cô ấy đã đưa ra lựa chọn thì nhất định phải có kết quả.
"Anh thích em vì cái gì?"
"Không thể nói được, thích chính là thích. Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy em ở nhà Long Linh anh đã thích em rồi, sau đó thường xuyên đi tới nhà em cũng vì muốn có nhiều cơ hội được ở gần em. Mãi đến khi biết em đã đính hôn nên mới không dám có những hy vọng xa vời nữa. Ai biết được duyên phận lại kỳ diệu như vậy, cuối cùng anh lại có thể ở chỗ này chăm sóc cho em. Qua đó có thể thấy chúng ta thật sự là có duyên phận." Từ trước đến nay Nghiêm Tử Tu rất có tài ăn nói, một phen thổ lộ này thật sự có thể làm rung động Long Hiểu Hiểu.
Long Hiểu Hiểu thấy Nghiêm Tử Tu chăm sóc cho mình chu đáo như vậy thì cũng có suy nghĩ muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù sao cô ấy cũng không có ý định quay trở lại nhà họ Tiêu nên cũng cần phải tìm cho mình một chỗ dựạ.
"Được, em đồng ý yêu đương với anh. Nhưng mà em có một điều kiện." Ánh mắt Long Hiểu Hiểu nhìn Nghiêm Tử Tu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nghiêm Tử Tu cao hứng đem khăn lông đặt trên mép giường Long Hiểu Hiểu đang ngồi, nghe cô nói tiếp: "Em nói đi."
"Về sau nếu như anh nhắc đến em trước mặt ba mẹ anh, em hy vọng anh sẽ không đem mọi chuyện ở nhà họ Tiêu nói ra." Long Hiểu Hiểu biết đoạn hôn nhân này đã trở thành điểm yếu của cô ấy, ngay cả khi Nghiêm Tử Tu không quan tâm thì ba mẹ anh ấy cũng chưa chắc sẽ bỏ qua, vì vậy không nói ra vẫn là tốt nhất.
"Anh đồng ý với em." Trước mắt dù cho Long Hiểu Hiểu có đưa ra bất kỳ điều kiện gì thì Nghiêm Tử Tu cũng đều đáp ứng.
Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, nếu đã ở chung một phòng thì chuyện gì nên xảy ra cũng sẽ xảy ra.
Nghiêm Tử Tu chậm rãi tới gần Long Hiểu Hiểu, mà Long Hiểu Hiểu cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Hai người cuồng nhiệt ôm hôn nhau trên giường.
Mặc dù xương đùi của Long Hiểu Hiểu đang bị thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui của họ. Trong buổi tối lạnh giá này, bọn họ dễ dàng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, củi khô bốc cháy va chạm vào nhau khiến hai người muốn ngừng mà không thể được.
Long Linh ngâm mình trong phòng tắm nửa giờ mới ăn mặc kín mít đi ra: "Anh đi tắm đi." Cô không dám nhìn thẳng vào Thẩm Ưu đang nằm trên giường, loại cảm giác ngượng ngùng này khiến cho trong lòng cô vừa loạn vừa khó chịu.
Thẩm Ưu đứng dậy giữ chặt tay Long Linh đem cô đẩy ngã lên giường, thuận thế đè xuống người cô bốn mắt nhìn nhau, cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của hai người bọn họ.
Long Linh bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh ngạc đến nỗi quên mất phản ứng, cô chớp mắt nhìn người trước mặt, thời gian như thể ngừng trôi.
Thẩm Ưu chậm rãi đem mặt lại gần Long Linh.
Long Linh nuốt một ngụm nước miếng, cô cho rằng tiếp theo Thẩm Ưu sẽ hôn mình nên không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Nhìn thấy một màn này Thẩm Ưu mím môi nghẹn cười, kéo chăn che mặt Long Linh ra vẻ lạnh nhạt nói: "Đắp chăn đàng hoàng lại rồi ngủ một giấc thật ngon, anh đi tắm rửa đây."
Tổng tài nhà chúng ta cũng thật là xấu xa, chỉ biết trêu chọc mà không làm, anh trêu chọc Long Linh sau đó lại như gần như xa làm cho Long Linh vĩnh viễn cũng không biết được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Thẩm Ưu cười xấu xa để lại Long Linh nằm đó một mình rồi đi vào phòng tắm.
Long Linh nằm trên giường xấu hổ đến mức muốn bốc khói! Đối với phản ứng ban nãy của mình cô cảm thấy thật mất mặt, đáng nhẽ cô nên đẩy anh ra mới đúng! Nhưng vì cái gì lại nhắm mắt lại! Về sau nên đối mặt với Thẩm Ưu như thế nào mới được đây!
Cô gắt gao đem chăn che kín đỉnh đầu, liều mạng đập tay xuống nệm: "Mình điên thật rồi sao, Thẩm Ưu cái tên vương bát đản vậy mà lại trêu chọc mình! A…mất mặt mất mặt…"
Chờ Thẩm Ưu tắm rửa xong Long Linh đã ngủ rồi, anh đắp lại chăn cho cô sau đó cưng chiều sờ sờ đầu cô nhỏ giọng nói: "Nha đầu ngốc hôm nay có lẽ là mệt muốn chết rồi, nhanh như vậy đã ngủ rồi. Có anh ở đây em có thể yên tâm mà ngủ."
Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, tuy rằng trên nóc nhà có rất nhiều tuyết đọng lại nhưng tuyết trên đường đã được quét dọn sạch sẽ, mấy người bọn họ quyết định đi về quê.
Chủ tịch Thẩm gọi điện thoại cho Thẩm Ưu bảo anh về thành phố để tham gia cuộc họp thường niên của công ty. Còn dặn anh dẫn theo Long Linh về cùng, dù sao bây giờ cô cũng là nhân viên của công ty.
"Hay là như vậy, hai người các cậu ở lại thị trấn thêm một ngày, chờ chúng tôi tham dự cuộc họp thường niên của công ty xong sẽ quay lại đây đón hai người, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau về thôn." Thẩm Ưu biết Long Linh chưa bao giờ tham dự những cuộc họp thường niên như vậy, lễ phục dạ hội chắc hẳn cô cũng không có, vì vậy hôm nay anh muốn đưa Long Linh đi đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da, còn phải đưa cô đi làm tóc nữa.
Đây là dịp mà tất cả nhân viên trong công ty đều sẽ tham gia nên Long Linh cần phải có khí chất của một người lãnh đạo, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt ở trong lòng bọn họ.
Long Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu cầu mà không được, bây giờ hai người bọn họ chỉ hận không thể ở bên nhau mỗi ngày.
Thẩm Ưu lái xe đưa Long Linh đến salon mà anh vẫn thường hay đi, nơi đó có chuyên viên làm tóc đặc biệt mỗi tháng đều sẽ làm tóc giúp anh.
"Chào buổi trưa Thẩm tổng." Mọi người trong salon đều biết Thẩm Ưu, không chỉ anh hay thường xuyên đến đây mà ngay cả mẹ và chị gái của Thẩm Ưu là Chu Oánh và Thẩm Tuệ Tuệ cũng là khách quen ở đây.
Thẩm Ưu và Long Linh thay quần áo của salon sau đó đi vào phòng VTP.
"Hôm nay Thẩm tổng muốn làm cái gì a." Nhân viên vừa chỉnh lại tư thế cho Long Linh vừa hỏi.
"Chăm sóc da đi. Chờ lát nữa còn phải đi làm tóc dưới lầu, thời gian có chút gấp." Thẩm Ưu nhắm mắt đáp.
Long Linh không muốn tiêu tiền của Thẩm Ưu như vậy. Nhưng trong trường hợp này cô cũng không thể nói gì nên chỉ có thể yên lặng nghe theo sự sắp xếp của anh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ưu đưa theo phụ nữ tới đây, trong mắt những người ở đây Long Linh chắc hẳn là bạn gái của anh nên thái độ đối với Long Linh cũng đặc biệt tôn trọng.
"Làn da của mỹ nữ cũng thật đẹp, chỉ cần chăm sóc tốt một chút nhất định sẽ rất trắng." Ý của nhân viên đó là làn da Long Linh không quá trắng.
Đương nhiên, người suốt ngày làm việc ở ngoài trời không thể nào so sánh được với những người sống trong nhung lụa. Làn da Long Linh tuy rằng không trắng nhưng lại cực kỳ khỏe mạnh.
"Cậu giúp cô ấy chăm sóc da đi." Thẩm Ưu nghe hiểu ý của chuyện viên trang điểm, đối với anh tiền không là vấn đề, thẻ vip của anh ở đây vẫn còn mười mấy vạn.
Tiền trang điểm của Long Linh hết 1008 tệ, bởi vì là thanh toán bằng thẻ của Thẩm Ưu nên Long Linh cũng không biết hết bao nhiêu.
Sau khi trang điểm xong Thẩm Ưu lại giới thiệu nhà tạo mẫu tóc mà anh quen thuộc cho cô: "A Địch, anh giúp mỹ nữ này làm kiểu tóc thời thượng một chút, là kiểu để đi dự tiệc."
"Thẩm tổng yên tâm, mỹ nữ này vốn đã là thiên sinh lệ chất, chỉ cần làm thêm một kiểu tóc phù hợp nữa nhất định có đẹp đến mức áp chế cả hoa thơm cỏ lạ, đảm bảo trong tiệc tối nhất định sẽ vô cùng tỏa sáng."
Thẩm Ưu gội đầu, chỉnh sửa lại tóc một chút sau đó cầm theo tạp chí ngồi đợi Long Linh ở phòng nghỉ.
Nhà tạo mẫu tóc phải mất đến mấy tiếng đồng hồ để uốn và nhuộm lại mái tóc dài của Long Linh.
Thẩm Ưu thấy cô còn phải làm tóc rất lâu nữa mới xong nên lái xe đi ra ngoài một chuyến. Chờ anh quay trở lại thì Long Linh đã làm tóc xong.
Anh sững sờ nhìn hình ảnh của Long Linh trong gương.
"Xong rồi! Thẩm tổng, ngài cảm thấy thế nào?" Nhà tạo mẫu tóc gọi là A Địch đối với tác phẩm của mình vẫn vô cùng hài lòng.
Tóc được uốn sóng lơi nhuộm màu nâu đen, nhìn có vẻ vừa nghịch ngợm lại vừa quyến rũ.
"Rất đẹp." Ở trước mặt người khác thái độ của Thẩm Ưu vẫn luôn rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thật trong lòng đã muốn kéo Long Linh đến một góc để ngắm cho đủ.
Một kiểu tóc này tốn đến ba nghìn tệ.
Nhưng đối với Thẩm Ưu đây chỉ là mức phí bình thường mà thôi.
Vừa nãy Thẩm Ưu lái xe đi ra ngoài là để mua lễ phục dạ hội cho Long Linh. Lễ phục được đặt ở ghế phụ, Long Linh vừa lên xe liền nhìn thấy.
"Nhìn xem có thích hay không." Thẩm Ưu vừa lái xe vừa nói với Long Linh.
Mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, bên trong là một bộ lễ phục màu lam nhạt. Long Linh nhẹ nhàng chạm tay vào, xúc cảm mềm mịn giống như sữa bò.
"Tham gia cuộc họp thường niên nhất định phải ăn mặc lộng lẫy như vậy sao?" Long Linh không cần đoán cũng biết bộ lễ phục này nhất định là vô cùng đắt tiền.
"Có thể xem như là luật bất thành văn đi, mọi người đều ăn mặc như vậy."
"Tôi sẽ chuyển lại số tiền mà tôi đã tiêu hôm nay cho anh." Long Linh thật sự không thoải mái, mấy ngày nay Thẩm Ưu vẫn luôn tiêu tiền vì cô, cho dù anh có nhiều tiền nhưng cô cũng không thể chiếm tiện nghi của anh như vậy được.
Thẩm Ưu quay đầu lại nhìn thấy cô đang nghiêm túc nhìn mình, lần này cũng không thể nói là phúc lợi của công ty được, suy nghĩ một chút, anh nói: "Anh nguyện ý tiêu tiền vì em."
Long Linh nghe lời này như thế nào cũng đều cảm thấy ái muội, nhưng sau khi trải qua hành vi ngu ngốc tối hôm qua nên hôm nay cô trở nên lý trí hơn rất nhiều: "Tôi không phải là người thân, cũng không phải là bạn gái của anh, tại sao anh lại muốn tiêu tiền vì tôi?"
"Trong lòng tôi đã sớm xem em như là người nhà." Lần này Thẩm Ưu cũng không trốn tránh nữa.
Long Linh trầm mặc, đại não của cô vẫn chưa hiểu rõ được tình huống hiện tại.