Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 23: Gặp tai nạn

Sau khi Long Hiểu Hiểu trở về nhà mẹ đẻ thì cố gắng khiêm tốn một thời gian, chuyện Long Bạch xem mắt làm cho mọi người tạm thời quên mất sự tồn tại của cô ấy. Vì vậy cô ấy mới dám đi ra ngoài một chút.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc nên rất ít người qua lại, cô ấy cầm ô nhanh chóng đến nhà Long Linh.

“Lúc trước thấy cậu bận tớ không tiện đến quấy rầy cậu.” Long Hiểu Hiểu phủi tuyết trên ống quần và giày rồi vào nhà.

Nghiêm Tử Tu nghe thấy tiếng của Long Hiểu Hiểu thì giống như một con chuột ăn vụng từ trong phòng chui ra: “Hiểu Hiểu tới rồi.” Anh ấy cười nháy mắt ra hiệu, bộ dáng có hơi hèn hạ.

“Hôm nay tuyết lớn như vậy hay là chúng ta lêи đỉиɦ núi ngắm tuyết đi?” Long Hiểu Hiểu cầm máy ảnh trên cổ lắc lắc.

Nghiêm Tử Tu là người hưởng ứng đầu tiên “ Được đó! Trong thành phố không thể xem được cảnh tuyết rơi đẹp như vậy.”

Thẩm Ưu hơi lo lắng nhìn Long Linh, cách đây không lâu cô còn bị ngất xĩu, trời lạnh như vậy có thể ở lâu trên núi sao?

Không ngờ Long Linh lại không chút do dự gật đầu: “Nhân lúc bây giờ tuyết rơi dày mà núi vẫn chưa bị phong tỏa có thể lêи đỉиɦ núi chụp một ít ảnh. Năm sau bận rộn thì khó có thời gian nhàn nhã như vậy.”

Thẩm Ưu vốn định từ chối đề nghị này, nhưng nghe cô nói như vậy lại cảm thấy cô nói có lý nên không lên tiếng, chỉ yên lặng vào phòng mặc áo khoác.

Mọi người trang bị đầy đủ áo khoác lông, mũ, khăn quàng cổ, găng tay tất cả đều được đeo vào.

Đường lên núi không tốn bao nhiêu thời gian, trên đường đi tuyết cũng mỏng, chỉ là hơi trơn mà thôi.

“Đưa tay cho anh!” Thẩm Ưu thấy Long Linh bước đi khập khiễng sợ cô sẽ ngã, nên nắm tay cô cùng nhau đi. Long Linh chỉ bĩu môi không dám phản bác ngoan ngoãn đi theo anh.

Nghiêm Tử Tu đi ở phía sau bọn họ nhìn thấy cảnh này như tiếp thêm dũng khí đi kéo tay Long Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, anh cũng dắt em đi nha. Đường rất trơn, nếu mà lỡ té thì sẽ rất khó khăn đó.”

“Không cần đâu.” Long Hiểu Hiểu đối với Nghiêm Tử Tu không có loại ý nghĩ giữa nam nữ, cô ấy từ chối anh ấy theo phản xạ có điều kiện.

Nghiêm Tử Tu hơi xấu hổ, đây xem như là bị từ chối rồi sao. Anh ấy vỗ vỗ tuyết rơi đầy trên mũ len lén thở dài.

Thấy Nghiêm Tử Tu cuối đầu ủ rũ, Long Hiểu Hiểu ngược lại hào phóng, cô ấy chủ động vươn tay ra: “Đến đây. Vứt bỏ cái bộ mặt đó của anh đi. Ha ha...”

Hạnh phúc đến quá đột ngột, cốt truyện đảo ngược hơi nhanh. Nghiêm Tử Tu cũng cười ha ha duỗi tay kéo cô ấy bước nhanh đuổi theo hai người phía trước.

Gió tuyết trên đỉnh núi lớn hơn so với dưới chân núi một chút, con đường đi phủ đầy tuyết một bước đạp xuống là qua mắt cá chân. Đường tuy hơi khó đi nhưng đổi lại phong cảnh thật sự rất đẹp.

Mấy người bọn họ cầm máy ảnh và điện thoại di động chụp hình chung với nhau. Trong ống kính điện thoại di động của Thẩm Ưu đều là nụ cười của Long Linh.

“Hai chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi.” Thẩm Ưu đặt tay lên vai Long Linh, hai người mượn ngọc thụ ngân hoa làm phong cảnh chụp chung tấm ảnh đầu tiên.

Thẩm Ưu cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng cùng ánh mắt ngượng ngùng trong ảnh cảm thấy vô cùng yêu thích, anh nhanh chóng đặt bức ảnh này thành hình nền điện thoại.

Nghiêm Tử Tu thấy Long Hiểu Hiểu vui vẻ, nhân cơ hội nhỏ giọng thổ lộ bên tai cô ấy: “Hiểu Hiểu, anh thích em.”

Long Hiểu Hiểu bị lời tỏ tình bất ngờ của anh ấy làm cho hoảng sợ, chân trượt vào trong tuyết mềm và lăn xuống sườn núi.

“Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu!” Nghiêm Tử Tu đưa tay muốn nắm lại nhưng lại nắm vào khoảng không.

Chỉ nghe thấy Long Hiểu Hiểu thét chói tai rồi lăn xuống.

Hai người ở một bên ngắm cảnh tuyết, nghe thấy động bèn chạy tới ngay, ba người nhanh chóng mò mẫm xuống chỗ Long Hiểu Hiểu ngã xuống.

“Đau! Chân! Chân!” Long Hiểu Hiểu va phải một gốc cây lớn rồi ngừng lại, nhưng cô ấy ôm cái chân bị đau đến mức nói năng không lưu loát.

“Có phải chân bị gãy rồi không?!” Long Linh thấy trên trán cô ấy toát ra mồ hôi lạnh làm cô cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Nghiêm Tử Tu không nói hai lời đem Long Hiểu Hiểu cõng lên lưng: “Đi, mau dẫn cô ấy đến bệnh viện! Chân chắc chắn bị gãy rồi.”

“Đi mau, xe của tôi còn đậu trước cửa nhà, đưa cô ấy đến bệnh viện trên trấn.” Thẩm Ưu sợ Long Linh cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nắm chặt tay cô, kiên định nói với cô: “Tiểu Linh! Giữ chặt anh! Đường trơn trượt ôm eo anh đi! Nếu em lại ngã ra anh cũng không thể cõng nổi em hơn một trăm cân.”

Long Linh nghe những lời này của anh thế nhưng lại có hơi muốn cười, vừa rồi bị dọa tới tay chân lạnh buốt, nhưng bây giờ ở bên cạnh Thẩm Ưu đúng là an tâm hơn nhiều.

Dọc theo đường đi Nghiêm Tử Tu vô cùng tự trách, ngàn vạn lần không nên nói những lời đó vào lúc này, làm cho trong lòng Long Hiểu Hiểu không có chuẩn bị mà bị kinh sợ.

Sau khi xuống núi, Thẩm Ưu nhanh chóng lái xe đưa Long Hiểu Hiểu đến bệnh viện. Cũng may tuyết trên đường không quá dày, kỹ thuật lái xe của Thẩm Ưu cũng tốt nên dọc đường đi không có nguy hiểm.

Đăng kí khoa điều trị gấp, sau khi chụp hình, bác sĩ xác định xương chân của Long Hiểu Hiểu bị nứt do tác dụng của ngoại lực. Bác sĩ bôi thuốc cho cô ấy, bó thạch cao và yêu cầu cô ấy về nhà dưỡng bệnh.

Lúc này trời đã tối đen, mấy người bọn họ không chỉ không ăn gì mà còn bị dọa sợ không ít. Hiện tại trời tối tuyết rơi càng lớn, nếu như lúc này nhất định muốn về thôn sợ là không an toàn.

“Hôm nay chúng ta sẽ tìm một khách sạn ở trên trấn. Ngày mai trước khi trời sáng xem tuyết có dày hay không, nếu tuyết quá dày thì xe không thể đi được chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.” Thẩm Ưu đưa họ đến khách sạn tốt nhất trong trấn.

Long Hiểu Hiểu vẫn do Nghiêm Tử Tu cõng, Long Linh ở một bên giúp đỡ.

“Cho hai phòng.” Thẩm Ưu quẹt thẻ thuê hai phòng ở quầy lễ tân.

Trong thang máy, Long Linh kêu Long Hiểu Hiểu gọi điện thoại cho gia đình báo bình an, cũng nhân tiện nói cho họ nghe tình hình hiện tại.

Hai căn phòng không phải nằm cạnh nhau, Long Linh vốn định cùng Long Hiểu Hiểu ở một phòng, nhưng Long Hiểu Hiểu dường như đang tính toán gì đó và ngầm ám chỉ với cô. Chỉ là Long Linh không hiểu mà thôi.

Thấy Long Linh không hiểu ý mình, Long Hiểu Hiểu trực tiếp nói với Nghiêm Tử Tu đang đỡ mình nằm xuống: “Hiện tại chân tôi không thể nhúc nhích, nửa đêm thức dậy sợ Long Linh một mình chăm sóc không được a.”

“Tớ có lẽ có thể cõng cậu đi.” Long Linh ngây ngốc trả lời.

Nghiêm Tử Tu hiểu được ý của Long Hiểu Hiểu, anh ấy hắng giọng nói: "Thẩm Ưu, hay là như vậy. Tối nay tôi sẽ ngủ trên sàn nhà của họ một đêm, Hiểu Hiểu có nhu cầu gì tôi có thể giúp đỡ.”

“Không được, anh làm sao có thể cùng hai người con gái ngủ chung một căn phòng được?” Thẩm Ưu trợn tròn mắt đến mức sắp rớt ra ngoài. Nghiêm Tử Tu này đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì vậy!

Thấy Long Hiểu Hiểu và Nghiêm Tử Tu trưng ra bộ dáng ngươi tình ta nguyện thì Thẩm Ưu cũng hiểu được hơn phân nửa, anh nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Hiện tại đã hơn sáu giờ, anh gọi đồ ăn tới, ăn xong rồi nói sau.”

Không bao lâu sau nhân viên phục vụ khách sạn đã đưa đồ ăn vào phòng.

Nghiêm Tử Tu đút cho Long Hiểu Hiểu ăn giống như đang phục vụ người bị bệnh nặng, mà Long Hiểu Hiểu cũng rất vui vẻ ăn. Sự tương tác của hai người như là một cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt.

Đều đã lộ liễu như vậy rồi, Long Linh có ngốc đến đâu cũng nhìn ra được manh mối.

“Đợi chút nữa đặt cho tôi thêm một phòng khác đi.” Long Linh bĩu môi thấp giọng nói. Nếu còn không cho hai người bọn họ ở cùng thì mình đúng thật là ngốc.

Thẩm Ưu là người đầu tiên ăn cơm xong, anh dùng khăn giấy lau miệng: “Bây giờ anh sẽ đi đặt.”

Qua mười phút sau anh quay trở về với vẻ mặt xấu hổ: “Nghiêm Tử Tu anh chăm sóc Long Hiểu Hiểu cho tốt, buổi tối đừng có ngủ say quá.”

Nói xong anh kéo Long Linh đi ra ngoài.

Phòng là phòng 2 giường đơn, mỗi người có thể ngủ một giường. Về phần bọn họ sẽ sắp xếp như thế nào thì không phải việc mà Thẩm Ưu và Long Linh có thể quản.

“Là phòng nào?" Long Linh thò đầu nhìn dãy phòng xếp hàng song song trên hành lang rồi hỏi Thẩm Ưu. Thẩm Ưu hít một hơi thật sâu mới nhỏ giọng đáp: “Không còn phòng rồi. Bởi vì tuyết rơi dày, rất nhiều người chỉ có thể ở lại trong trấn. Chúng ta may mắn nên mới thuê được hai phòng cuối, nếu không chỉ sợ mấy người chúng ta phải ở trong xe ngủ một đêm. Hay là như vậy đi, em ngủ phòng đó đi, anh khởi động xe mở điều hòa cũng có thể ngủ.”

Long Linh có chút lo lắng, tình huống như vậy bản thân hơi luống cuống tay chân. Thật sự là để cho Thẩm Ưu ngủ trên xe cũng không được.

Hai người đứng ở cửa phòng kia trầm mặc một lúc lâu, Long Linh rốt cục mở miệng nói chuyện: “Vào đi thôi.”

Thẩm Ưu không phải loại người thừa dịp người khác gặp nguy hiểm mà trục lợi, anh không muốn Long Linh làm chuyện miễn cưỡng bản thân: “Nếu em cảm thấy ngủ cùng một phòng với anh không tiện thì để anh ngủ trong xe cũng không sao...”

Không đợi anh nói xong, Long Linh đã mở cửa kéo anh vào phòng.

Sau khi vào phòng, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái. Trong một không gian kín mít chật hẹp, mỗi lời nói và hành động của đối phương đều sẽ bị phóng đại, Long Linh ngượng ngùng vén mái tóc rối tung nằm rải rác trên má ra sau tai, khàn giọng nói: "Tôi ngủ cái giường bên trong, anh ngủ giường bên ngoài. Còn có, anh đừng đem chuyện hai chúng ta ngủ chung một phòng nói cho Nghiêm Tử Tu để tránh bọn họ sinh ra hiểu lầm.”

“Em không đi tắm à? Áo khoác dính tuyết ướt đẫm rồi, cởi ra treo bên cạnh máy điều hòa một đêm là có thể sấy khô.”

Thẩm Ưu cố tình phớt lờ lời nói của Long Linh, tự mình nhắc nhở cô đã đến lúc nên đi tắm rồi.

Long Linh nuốt nước miếng rụt người lại, nhìn Thẩm Ưu, áo khoác của anh ấy cũng ướt rồi, chẳng lẽ anh ấy cũng định đi tắm? Càng nghĩ càng lệch lạch, Long Linh lắc đầu lớn tiếng đáp: “Không cần tắm, tôi như vậy cũng có thể đi ngủ ...”

Thẩm Ưu cười đến đau cả bụng, vừa rồi anh chỉ cố ý đùa giỡn: “Ha ha... Đừng lo lắng. Anh đùa với em thôi. Anh nghe theo lời em ngủ ở giường bên ngoài. Em đi tắm đi. Tắm nước nóng có thể xua tan khí lạnh, đừng để bị cảm lạnh. Anh sẽ không nổi lên ý nghĩ bậy bạ với em đâu! Những gì không nên nhìn sẽ không bao giờ nhìn.” Nói xong anh còn làm động tác bịt mắt.

Thấy Thẩm Ưu quay người đi thì Long Linh suy nghĩ một lúc mới đi vào phòng tắm. Hôm nay vừa bị lạnh lại bị kinh sợ, được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng quả thật là rất thoải mái. Cô xả nước vào bồn tắm.

Thẩm Ưu ở bên ngoài cởϊ áσ khoác ướt ra, dùng móc treo dưới máy điều hòa, hệ thống sưởi vừa vặn thổi lên quần áo qua một đêm nhất định có thể khô.

Làm xong những việc này, anh liền thoải mái nằm trên giường lướt xem ảnh chụp buổi sáng trên núi. Liên tiếp mấy chục tấm đều là anh ở dưới tình huống Long Linh không biết mà lén chụp. Long Linh trong ảnh là trạng thái chân thật và tự nhiên nhất, mặc dù ở dưới ống kính không phải là hoàn hảo nhất nhưng cũng rất năng động và hoạt bát.

Khóe miệng anh không tự giác mà nở một nụ cười thật tươi, còn thỉnh thoảng cười khanh khách vài tiếng.

Hiện tại còn chưa phải lúc để chính thức tỏ tình với Long Linh, cô vừa có kế hoạch mới cho cuộc sống của mình, anh không thể làm cô bị phân tâm. Chờ đến khi cô ở vị trí này quen rồi lại có chút thành tựu thì đúng lúc có thể nói ra tâm ý với cô.

Khi đó tình cảm của mình đối với Long Linh mà nói sẽ không trở thành gánh nặng, cô cũng không cần phải lo lắng người khác nói cô dựa vào đàn ông để leo lên vị trí này. Hơn nữa, khi anh ở trước mặt ba mẹ nói đến chuyện này thì tỷ lệ thành công cũng cao hơn một chút. Ít nhất ba mẹ sẽ không cảm thấy Long Linh giống như những người phụ nữ khác chỉ đến với anh vì tiền.