Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 22: Chịu đựng sự nhục nhã

“Cô bé tên là Tiểu Mai, hai đứa nói chuyện với nhau đi.” Người giới thiệu biết điều dẫn mấy người khác vào phòng bếp: “Chúng ta đi vào bếp làm chút việc đi.”

Tiểu Nha chậm chạp từ trên bàn lấy một nắm kẹo nhét vào trong túi áo, nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Tiểu Mai, hỏi: “Anh, sau này chị ấy sẽ là chị dâu của em sao?” Ánh mắt cô bé nhìn Tiểu Mai không quá thân thiện, bởi vì trong lòng cô bé Long Linh mới là chị dâu của cô.

Hai má của Tiểu Mai ngượng ngùng ửng đỏ.

Mà Long Bạch vội vàng xua tay nói: “Tiểu nha đầu đừng nói lung tung, ăn kẹo của em đi.”

“Anh, em không để ý tới anh nữa.” Tiểu Nha nhanh như chớp chạy mất bóng.

Hai người còn lại mặt đỏ tai hồng ngồi nhìn nhau.

Long Bạch uống vài ngụm nước mới hạ quyết tâm nói sự thật với cô ấy: “ Tiểu Mai, không biết em có nghe thấy một số chuyện về anh không. Thật ra trước đây anh đã có người mình thích rồi, chỉ là đã chia tay cách đây không lâu, nhưng trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ cô ấy.”

“Không sao, hai chúng ta có thể từ từ tiếp xúc, lâu rồi anh sẽ thích em thôi.” Đừng thấy Tiểu Mai thẹn thùng như vậy, nhưng khi nói chuyện với Long Bạch lại rất cởi mở.

Long Bạch có chút không nói nên lời, xem ra cô gái này đã nhìn trúng mình.

Thấy Long Bạch khó xử, Tiểu Mai tiếp tục nói: “Nếu anh không ngại thì em có thể giúp anh thăm dò tâm ý của cô ấy một chút, nếu cô ấy thật sự không còn tình cảm với anh nữa, anh có thể quên cô ấy và quen với em không?”

Long Bạch nghĩ như vậy cũng tốt, Tiểu Mai tự mình thăm dò tâm ý của Long Linh cũng tốt hơn chính mình chờ đợi vô hạn như vậy. Nếu như hai người thật sự không còn khả năng nữa thì mình sẽ cùng cô gái trước mặt này tìm hiểu thử.

“Nếu cô ấy đối với anh vẫn còn...” Long Bạch vì mình giữ lại đường lui.

Mà Tiểu Mai cũng là người thông minh, Long Bạch còn chưa nói xong cô ấy đã hiểu ý nói: “Em hiểu! Nếu cô ấy vẫn còn muốn ở bên anh, em sẽ rút lui, sau này cũng sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa.”

Long Bạch nghe xong lời hứa của cô ấy lúc này mới buông lỏng sắc mặt, anh ta cười bảo Tiểu Mai lấy đồ ăn: “Tiểu Mai ăn kẹo sữa đi.” Mấy người trong phòng bếp từ cửa nhìn trộm phòng khách, thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười cho rằng mọi chuyện đều đã ổn thỏa.

“Xem ra phí giới thiệu nhà bà tôi cầm chắc rồi.” Người giới thiệu cười ha ha hút thuốc.

Tô Quế Hoa đối với khoản phí giới thiệu này là cam tâm tình nguyện mà trả: “Chờ hai nhà đính hôn, tôi nhất định sẽ mời bà đến chủ trì, đến lúc đó sẽ đem phí giới thiệu đưa cho bà luôn.” Bà ta là điển hình không thấy thỏ không thả ưng đi, nếu một ngày nào đó cô gái không chắc chắn thì phí giới thiệu này có thể trôi mất.

“Lão muội thật là người biết tính toán tỉ mỉ.” Người giới thiệu đã sớm nghe thấy Tô Quế Hoa có năng lực này, cho nên phí giới thiệu này bà cũng không có tính toán có thể lấy được ngay từ lần đầu tiên.

“Chị Tiểu Linh, chị Tiểu Linh...” Tiểu Nha trề môi chạy đến nhà Long Linh .

Long Linh buông công việc trong tay kéo Tiểu Nha tới hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Có một người con gái muốn làm chị dâu của em, chị còn không mau đến nhà em , anh em sắp bị người ta cướp đi rồi.” Tiểu Nha nhíu mày thành một đoàn, cái miệng nhỏ cũng vểnh lên cao.

Long Linh nghe thấy cô bé vì chuyện này mà không vui, chỉ nhàn nhạt giải thích với cô bé: “Đây là chuyện tốt a. Chị và anh trai em chỉ là bạn bè mà thôi, anh em tìm bạn gái không phải là chuyện tốt sao?”

“Em chỉ muốn chị làm chị dâu của em.” Tiểu Nha kéo tay Long Linh muốn kéo cô ra ngoài.

Long Linh vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Nha rồi nhìn cô bé vô cùng nghiêm túc, nói: “Chị chỉ có thể là chị gái của em. Sau này chị cũng sẽ tìm bạn trai, cũng sẽ kết hôn, chỉ là người đó sẽ không phải là anh trai em.”

Sớm hay muộn thì những chuyện này cũng sẽ phải nói cho cô bé hiểu.

Lúc này ngoài cửa có tiếng xe dừng lại.

Sau đó thấy Thẩm Ưu xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà. Thì ra sáng sớm Thẩm Ưu đã đến thị trấn, anh biết ngày hôm nay đối với Long Linh ít nhiều gì cũng sẽ có ảnh hưởng, cho nên anh vào thị trấn mua chút quà tặng cho mọi người trong nhà.

Anh gọi tất cả mọi người vào phòng khách: “Chú dì, hai chiếc áo khoác này là tặng cho hai người. Nghiêm Tử Tu cậu cũng có, cái ví tiền này sẽ cho cậu tiền nhiều hơn."Anh đưa từng món quà cho mọi người.

Trần Yên Phương quả thực vui mừng không thôi, bà không hề nghĩ tới Thẩm Ưu có thể mua quà cho mình, bà cầm lấy áo lông đứng trước gương không ngừng khoa tay múa chân: “Đẹp, thật sự rất đẹp.”

Long Linh ngồi trên sô pha với vẻ mặt không biết gì nhìn mọi người chia quà : “Wow, chỉ có một mình tôi không có quà sao?”

Thẩm Ưu nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa. Dù sao cách đây không lâu anh cũng đã mua quần áo và túi xách cho Long Linh rồi, cho nên lần này anh nhất định sẽ tặng một thứ khác cho cô.

“Cái này cho em.” Anh lấy từ trong một cái túi nhỏ ra một cái hộp nhỏ tinh xảo và đặt nó vào tay Long Linh.

Long Linh vui vẻ mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình cây nấm pha lê, trông rất đáng yêu lại tinh tế.

“Đây là lời chúc mừng cho em vì đã thành công ứng cử vào vị trí quản lý khu vực. Anh hy vọng em sẽ làm cho việc trồng nấm ngày càng lớn mạnh!”

Nghe Thẩm Ưu nói những lời này, trong mắt Long Linh bất giác nổi lên tầng nước mắt, anh luôn ấm áp như vậy, nhưng cô lại sợ mình sẽ sa vào nó.

“Cảm ơn anh!” Long Linh nghĩ mình cũng nên tặng cho Thẩm Ưu một thứ gì đó đặc biệt, phải cảm ơn anh vì đã chăm sóc mình.

Thời tiết lạnh đến kỳ lạ, nói chuyện mà miệng thổi ra khói trắng. Trời bỗng nhiên rơi xuống một trận tuyết trắng, những bông tuyết lớn rơi không bao lâu đã phủ đầy cây khô trong sân, giống như đang khoác lên cho chúng một chiếc áo màu trắng.

“Tuyết đầu mùa.” Long Linh cầm sợi dây chuyền trong tay chạy ra sân. Cô đem cây nấm nhỏ pha lê giờ lên không trung, xuyên thấu qua pha lê cô có thể nhìn thấy bông tuyết đang lung lay đung đưa rơi xuống.

Thẩm Ưu vươn tay đón lấy vài đóa bông tuyết, anh nghiêng đầu nhìn thấy trên khuôn mặt bị lạnh đến đỏ bừng của Long Linh lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu. Mười tám tuổi vốn là thời điểm mê người nhất, cho dù không cần sửa soạn cũng có thể đẹp mắt.

“Em thật đẹp.” Thẩm Ưu nhỏ giọng nói.

Long Linh kinh ngạc quay mặt nhìn Thẩm Ưu, cô cho rằng mình nghe lầm rồi.

Mà Thẩm Ưu lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi bông tuyết. Nhưng khóe miệng anh lại không che dấu được nụ cười ngọt ngào. Loại tình cảm như có như không này so với cảm giác trong tình yêu càng làm cho người ta say mê hơn.

Lúc này, phía bên kia bức tường cũng có hai người đang xem tuyết.

“Wow! Tuyết lớn quá đi!” Tiểu Mai ở trong sân hưng phấn nhảy lên.

Còn Long Bạch thì ở một bên từ đầu đến cuối đều không để ý tới. Anh ta thò đầu qua nhìn thấy Long Linh cùng Thẩm Ưu ngượng ngùng nhỏ giọng cười nói gì đó, trong lòng lật sông đảo hải, Long Linh trước kia ở trước mặt mình chưa từng e thẹn như vậy.

Anh ta đi đến bức tường và nói với người bên kia: “Giới thiệu một người cho mọi người.”

Long Linh và Thẩm Ưu cùng lúc ngẩng đầu nhìn anh ta, không cần nghĩ cũng biết người Long Bạch muốn giới thiệu là ai.

Long Bạch quay đầu lại gọi cô gái còn đang quay vòng vòng: “Tiểu Mai lại đây một chút.”

Tiểu Mai đối với Long Bạch có thể nói là nói gì nghe nấy, cô ấy ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Long Bạch nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Linh, đây là Tiểu Mai. Tiểu Mai, đây là Long Linh bạn của anh...”

Long Bạch còn chưa nói xong, Long Linh đã kích động cắt ngang anh ta: “Anh nói sai rồi. Tiểu Mai, tôi là Long Linh là hàng xóm của Long Bạch. Sau này cô gả tới đây chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, rất vui được gặp cô.”

Thẩm Ưu rất hài lòng với câu trả lời của Long Linh, anh duỗi bàn tay to lớn của mình sờ sờ đầu Long Linh, thuận tay bắt lấy bông tuyết trên tóc cô. Chỉ cần nhìn thấy bộ dáng mặt mày mỉm cười của anh khi nhìn Long Linh, người tinh mắt đều có thể nhìn ra tình yêu sâu đậm.

“Xin chào Long Linh. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến thôn Ngọa Long, nghe nói các ngươi năm sau sẽ trồng nấm, tôi đối với những thứ này cũng rất có hứng thú.” Tiểu Mai vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Long Bạch. Cô bé thật thà ngây ngô như thế chỉ sợ là đã nhất kiến chung tình với Long Bạch.

Sắc mặt Long Bạch âm u đáng sợ, xem ra mình thật sự đã trở thành quá khứ. Đã như vậy anh ta giận dỗi nói với Tiểu Mai: “Em thường xuyên đến chơi là được. Năm sau trồng nấm nhiều việc, nếu em muốn đến giúp đỡ thì anh rất hoan nghênh.”

Lúc anh ta nói chuyện ánh mắt đều nhìn Long Linh, nhưng biểu tình không sao cả của Long Linh hoàn toàn đả thương lòng anh ta.

Đã từng trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.

Có một số điều đã bỏ lỡ là cả đời.

“Chào mừng cô đến học tập, tôi là kỹ thuật viên của công ty Thiên Thành, sau này cô có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi cũng có thể hỏi Long Linh, cô ấy hiện là quản lý khu vực và phụ trách chuyện này.” Thẩm Ưu vẫn cười nhìn Long Linh như trước. Trong mắt anh chỉ có bóng dáng một mình cô.

Trong lòng Long Bạch có hơi chấn động, chuyện này trước đây anh ta chưa hề nghe nói qua. Gia đình Long Linh cũng không có đi rêu rao khắp nơi.

Cảm giác tự ti trong nháy mắt đánh cho đầu anh ta kêu ong ong, khoảng cách giữa mình và Long Linh càng ngày càng xa. Bạn gái mối tình đầu này chỉ sợ là nữ thần mà anh vĩnh viễn không thể theo đuổi.

“Chuyện khi nào? Sao Tiểu Linh không nói với tôi?” Giờ phút này Long Bạch cảm thấy mình tái nhợt vô lực, có tư cách gì mà hỏi như vậy?

Thẩm Ưu chỉ thản nhiên đáp: “Chuyện cách đây không lâu.” Sau đó anh đẩy Long Linh vào nhà: “Thân thể em yếu đừng đứng ở bên ngoài quá lâu, cẩn thận bị cảm. Chúng ta vào nhà đi.”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Long Bạch giận đến cả người đều run rẩy. Mà Tiểu Mai bên cạnh anh ta lại muốn giúp anh ta rút cái gai thịt này ra, cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: “Long Linh cô ấy đối với anh hình như thật sự không còn tình cảm.”

“Cô thì biết gì! Tôi và cô ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người nặng tình cảm như cô ấy không thể vì mẹ tôi náo loạn vài lần mà đối với tôi không còn một chút tình cảm nào. Chắc là do cô ấy thấy cô ghen tuông.” Lời này của Long Bạch cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, ngay cả chính anh ta cũng không lừa nổi chính mình.

Tiểu Mai thở dài một tiếng lắc đầu, xem ra muốn đi vào lòng người đàn ông này không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Chỉ là điều kiện nhà mình nghèo rớt mồng tơi, nhà Long Bạch ít nhất còn có sự nghiệp có thể có chút thu nhập, đúng thật là một đối tượng không tồi. Cơ thể cha của Tiểu Mai lại yếu ớt, nhiều năm phải uống thuốc, chỉ là người giới thiệu đem tình huống này giấu kĩ đi. Chị gái cô ấy cũng đã hai mươi tuổi, vì kiếm tiền chữa bệnh cho cha mà đến nay vẫn chưa có người đàn ông nào dám cưới. Hôn sự này của mình nhất định phải thành, sau khi kết hôn làm chủ gia đình là có thể tự do chi tiêu kinh tế, như vậy có thể thường xuyên lấy tiền cho cha chữa bệnh là điều hợp lí.

Nghĩ tới đây, cô ấy có cảm giác nhẫn nhục: “Anh Long, anh cảm thấy em được không ? Miễn là anh cho em cơ hội, em sẽ từ từ đi vào trái tim của anh, em tin rằng anh cũng sẽ thích em. Đừng đặt tất cả trứng vào trong một giỏ nữa.”

Long Bạch giống như bị cô ấy làm cho thức tỉnh, thân thể chấn động. Phải, tại sao lại đặt tất cả trứng vào trong một giỏ? Nếu vỡ rồi mình sẽ không còn gì.

Lại nhìn cô gái trước mắt này, nếu có thể chấp nhận được việc trong lòng mình có người khác, còn sẵn sàng chờ đợi. Anh ta cố gắng cười vui vẻ kéo tay Tiểu Mai đi vào nhà: “Đi, chúng ta nhóm lửa đi.”