Tiêu Vinh trong phút chốc đã trở nên ngây ngẩn, trong mắt anh ta có nước và ánh sáng đang lưu động. Mặc dù từ lúc quen biết nhau đến hiện tại chỉ vỏn vẹn có vài tháng, nhưng cảnh vật và người ở trước mắt, như thể là đã trải qua cả một đời.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, cố gắng tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ người chồng ngoan ngoãn: “Vợ, chúng ta đừng xa nhau có được không? Mẹ anh làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn bù đắp lại cho em, bà ấy cũng không hy vọng một gia đình tốt như vậy lại bị phân tán. Anh xin thề! Sau khi ra tù anh sẽ nỗ lực kiếm tiền hơn, nửa phần cũng sẽ không bao giờ để cho em chịu khổ! Nếu em không muốn sống chung với cha mẹ anh, thì sau này chúng ta sẽ mua nhà rồi dọn ra ở riêng. Được không? Anh xin em đó!”
Long Tam Túc ở bên cạnh cũng bị cảm động, ông ấy nén bi thương an ủi nói: “Tiêu Vinh, cha biết con là một cậu bé tốt! Chỉ là trên con đường này con có hơi hồ đồ, con ở trong đó cố gắng cải tạo để thoát ra càng sớm càng tốt.”
Mà thái độ của Hà Lan Chi lại hoàn toàn khác với chồng mình, bà ấy trước đây rất hài lòng với đứa con rể này, nhưng hoàn cảnh hiện tại buộc bà ấy phải tìm lối thoát khác cho con gái, bà ấy hơi ngượng ngùng nói xen vào một câu: “Tiểu Tiêu, không bằng chúng ta trước cứ như vậy, con cứ đặt hết tâm trí vào việc ở đây cải tạo đi, Hiểu Hiểu sẽ về nhà mẹ đẻ ở trước khi con ra tù. Nếu đợi đến khi con ra tù rồi, hai đứa vẫn không thể buông tha nhau được thì chúng ta mới nói đến việc đó được không? Nhưng nếu trong giai đoạn này Hiểu Hiểu gặp được người thích hợp rồi thì con cũng đừng kéo con bé xuống.”
Tiêu Vinh không phải là không nghe ra được ý của Hà Lan Chi, anh ta đã dành tất cả mọi thứ cho cuộc hôn nhân này, bây giờ cả người cả của đều không còn, ai có thể nói buông là buông đây?
“Mẹ, mẹ, con hiện tại ngoại trừ Hiểu Hiểu thì không còn gì cả, nếu cô ấy rời bỏ con, con làm sao mà yên tâm mà cải tạo đây? Con xin mẹ khuyên nhủ cô ấy, tốt xấu gì là vợ chồng một hồi....”
Nhưng đương sự là Long Hiểu Hiểu vẫn luôn ngồi đó một cách thờ ơ, không nói cũng không có biểu cảm gì.
Trước khi đến đây, cô ấy đã chuẩn bị kế sách chạy trốn là chia tay rồi, cho dù Tiêu Vinh có khóc ra một đóa hoa thì cô ấy cũng sẽ không mềm lòng.
“Hiểu Hiểu, con nói chút gì đi.” Long Tam Túc không thể nhìn được nữa, theo ý của ông ấy, con gái nên thành thành thật thật mà đợi Tiêu Vinh ra tù.
Thấy mình không thể cứ im lặng, Long Hiểu Hiểu nhìn ba người thốt lên vài câu: “Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đi.”
Tiêu Vinh suy sụp dựa vào ghế của mình như thể bị năm tia sét đánh vào đầu, đôi mắt trở nên đờ đẫn. Có vẻ như người phụ nữ này đã hạ quyết tâm tàn nhẫn rồi!
“Em quả thật muốn tuyệt tình như vậy sao? Nếu hôm nay em thực sự lựa chọn bỏ rơi anh, sau này có đến trước cửa cầu xin anh quay lại thì là không thể nào nữa.” Tiêu Vinh biết không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ, hôm nay cô ấy đã đi một bước này, sẽ không có khả năng tái hợp.
Tiêu Vinh đã trở thành tù nhân vậy mà còn có thể nói những lời như thế, Long Hiểu Hiểu cảm thấy rất buồn cười, đáp lại với giọng điệu châm chọc: “Anh yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa, tôi cũng không có khả năng sẽ tìm anh để quay lại.”
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không còn gì để lưu luyến nữa. Tiền sính lễ tôi cũng sẽ không đòi lại một đồng nào, cô cứ cầm số tiền đó mà sống cho tốt. Chúng ta sau này cũng không cần gặp lại nữa.”
“Anh cải tạo cho tốt, hi vọng anh có thể ra ngoài sớm, bắt đầu cuộc sống mới.” Long Hiểu Hiểu không muốn ở lại lâu hơn nữa, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Hà Lan Chi nghe Tiêu Vinh nói rằng không lấy lại tiền sính lễ làm trong lòng bà ấy càng thêm áy náy với anh ta, đúng là một đứa trẻ rất tốt, thật là ý trời trêu người.
“Con trai, con đúng là một đứa trẻ tốt! Đợi khi nào cha kiếm được chút tiền, cha sẽ nghĩ cách trả lại cho con một ít. Con tranh thủ để được khoan hồng và giảm án sớm chút ra ngoài. Duyên phận của hai đứa vẫn là quá mỏng manh, cha thật sự cảm thấy hối tiếc. Con ở trong đó nhớ giữ gìn sức khỏe.” Long Tam Túc thở dài một hơi, cổ họng khó chịu như có cái gì đó chặn lại.
Đợi sau khi ba người họ Long rời đi, Tiêu Vinh mới kìm không được mà bật khóc, người phụ nữ mà anh ta đã từng coi là tất cả lại chọn cách bỏ rơi anh ta trong lúc hoạn nạn. Đã từng liều mạng duy trì gia đình như cát bảo dễ bị đánh vỡ, anh ta khóc cho số phận của mình, cũng khóc cho hoàn cảnh của mình! Biết vậy đã chẳng làm!
Mỗi năm ngày này mọi người đều sẽ ăn cơm sum vầy, đã đến lúc Nghiêm Tử Tu về thành phố đón năm mới rồi.
Trước lúc rời đi, anh ấy đặc biệt yêu cầu Long Linh đừng nói cho Long Hiểu Hiểu biết anh ấy sẽ đi đâu, anh ấy cần yên tĩnh trong một khoảng thời gian.
Nhưng Long Hiểu Hiểu đều chú ý đến nhất cử nhất động của anh ấy, ngay khi anh ấy rời đi, Long Hiểu Hiểu cũng chống nạng đi theo.
“Tử Tu, em đã giải quyết xong mọi chuyện ở đó rồi, sau này chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”
Nghiêm Tử Tu giống như một con rùa bị sợ hãi, co rúm lại không muốn bị tấn công. Bây giờ ánh mắt anh ấy nhìn Long Hiểu Hiểu đã không còn nóng bỏng như trước rồi.
“Ồ.” Anh ấy thấp giọng cười nói: “Anh muốn về nhà đón năm mới, những chuyện đó đợi qua Tết hãy nói, anh cũng muốn suy nghĩ cho kĩ.”
Khi nghe tới đây, Long Hiểu Hiểu hơi nổi giận: “Có cái gì để suy nghĩ? Chúng ta cũng đã phát sinh quan hệ với nhau rồi, anh không thể không thừa nhận điều đó, nếu không, nếu không thì em cùng anh về thành phố gặp cha mẹ anh.”
Nghiêm Tử Tu cảm thấy áp lực đến mức không thở được, anh ấy lùi về phía sau hai bước, đang muốn tìm lý do gì đó để thoát ra, thì xe buýt đã đến: “Xe đến rồi, anh đi trước đây! Có việc gì thì nói qua điện thoại đi.”
Anh ấy nhanh chóng nhảy lên xe, không thể chịu đựng được Long Hiểu Hiểu tiếp tục quấy rầy, rốt cuộc thì chân cô ấy cũng không thuận tiện nên không thể đuổi kịp.
Sau khi xe khởi động, Nghiêm Tử Tu từ cửa sổ xe nhìn người phụ nữ đang chống nạng đứng đó rất lâu vẫn không rời đi, trong lòng mâu thuẫn không thôi. Người phụ nữ mình từng tâm tâm niệm niệm tại sao bây giờ lại muốn trốn tránh?
Mùa xuân này dường như họ sẽ trải qua không quá thoải mái. Tâm trạng Long Linh vẫn tính là bình tĩnh, nhưng Long Bạch ở sát vách như cố ý lại như vô ý luôn dẫn theo Tiểu Mai đi qua đi lại trước mặt cô, điều này thật làm cho người ta khó chịu.
Vào ngày mùng một Tết, Long Tôn Vượng nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Ưu, Long Tôn Vượng cười đến nỗi không khép được miệng.
Long Linh biết Thẩm Ưu gọi đến chúc mừng năm mới thì vui mừng đến mức muốn đi qua đoạt lấy điện thoại, nhưng cô đã lập tức nắm lấy cái tay kia đang muốn duỗi ra.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, cô nghĩ rằng sau khi Thẩm Ưu nói chuyện điện thoại với cha cô xong sẽ nhờ cha chuyển điện thoại lại cho mình, nhưng đợi trái đợi phải cũng chỉ đợi được Long Tôn Vượng cúp máy.
“Cha, sao cha lại cúp điện thoại rồi?” Long Linh hiển nhiên là sốt ruột rồi.
Nhưng Long Tôn Vượng cười cười giả vờ ngạc nhiên: “Sao vậy? Hai người chúng ta đều nói chuyện xong rồi vẫn không thể cúp điện thoại sao?”
“Anh ấy không nói để con nghe điện thoại hả?”
“Không có, cậu ấy chỉ chúc mừng năm mới cha và mẹ con mà thôi.”
.....
Những lời này của Long Tôn Vượng làm Long Linh cảm thấy như bị mắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng không nhịn được phàn nàn về Thẩm Ưu, quay về lâu như vậy rồi, mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nguyện ý gọi cho mình sao?
“Đến đây, đến đây giúp mẹ gói sủi cảo đi, chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhân hải sản vào buổi trưa. Hải sản này là do Thẩm Ưu mua đó, tối qua mẹ đã đem đi ngâm nước rồi...” Trần Yên Phương đương nhiên không quan tâm đến câu chuyện của bọn họ, bà ấy chỉ quan tâm đến cái bát lớn này nếu một mình bà gói thì chỉ sợ phải mất vài tiếng đồng hồ.
Long Linh lơ đãng giúp đỡ một tay. Lúc gói bánh dùng lực rất mạnh, dường như làm vậy mới có thể giải tỏa được tâm trạng.
Một lúc sau, một tiếng hắt hơi từ ngoài cửa khiến Long Linh bật dậy từ trên ghế.
Cửa mở, một bóng người to lớn đứng trong gió lạnh, trên cổ vẫn mang chiếc khăn quàng cổ do Long Linh trực tiếp đan cho anh: “Có người đang mắng anh hả? Sao tự nhiên lại hắt hơi rồi.”
Long Linh gần như muốn bật cười khi nhìn thấy Thẩm Ưu đột nhiên đến, trong lòng lúc nãy còn đang mắng anh, không ngờ rằng hiện tại anh cư nhiên lại đứng trước mặt mình: “Sao anh lại đến đây?”
“Em không biết thôi, mỗi năm mùng một đều có rất nhiều khách đến. Người tặng quà đông đến nỗi anh không còn chỗ đứng. Anh đã từng trốn về nhà riêng của mình, nhưng năm nay anh không muốn yên tĩnh vắng vẻ như vậy nữa, nên đến đây để ăn chực cơm của chú và dì.”
“Đến thì tốt! Đến thì tốt! Tiểu Thẩm nhìn này, chúng ta đang định dùng hải sản cháu mua để gói sủi cảo nhân hải sản đó.” Trần Yên Phương vô cùng vui vẻ.
Chỉ là hai người phụ nữ này không biết, hai người đàn ông kia sớm đã thông đồng với nhau rồi.
Long Linh thu lại khuôn mặt tươi cười, làm bộ làm tịch sai khiến Thẩm Ưu: “Muốn đến ăn chực cũng được, nhưng phải rửa tay rồi sau đó cùng nhau gói sủi cảo.” Nhưng thật ra người vui vẻ nhất chính là cô.
Năm nay bởi vì có sự xuất hiện của Thẩm Ưu mà đặc biệt náo nhiệt.
Trần Yên Phương đột nhiên nhớ lại lời Thẩm Ưu nói vừa rồi: “Rất nhiều người đến tặng quà cho nhà cháu sao? Có vẻ như gia đình của cháu rất lớn a.”
Long Tôn Vượng sửng sốt trước câu hỏi của bà ấy. Bây giờ không phải là lúc công khai thân phận của Thẩm Ưu khắp nơi, ông ấy vội vàng cười nói: “Gia đình làm ăn phát đạt là chuyện tốt. Không giống như chúng ta ít người, vắng vẻ yên tĩnh. Hôm nay Thẩm Ưu đến đón năm mới với chúng ta khiến cho trong nhà náo nhiệt hơn nhiều rồi.”
“Đúng đúng đúng.” Long Linh nháy mắt ra hiệu.
Lúc này Long Bạch dắt theo Tiểu Mai đến chúc mừng năm mới.
Sau khi mọi người nói vài lời khách sáo mới vào chủ đề chính.
Long Bạch nhìn thấy Thẩm Ưu cư nhiên ăn Tết ở nhà Long Linh, đột nhiên cảm thấy bản thân gọi Tiểu Mai đến đây chúc Tết là một quyết định đúng đắn: “Kỹ thuật viên Thẩm không về nhà đón năm mới sao? Kỹ thuật viên Nghiêm sớm đã về nhà đón năm mới rồi.”
“Tôi cũng vừa mới đến. Hỉ sự của anh cũng sắp đến rồi nhỉ.” Thẩm Ưu cố ý nhắc nhở Long Bạch.
Long Bạch liếc nhìn cô gái bên cạnh lạnh lùng nói: “Chúng tôi cũng như hai người vậy chỉ là bạn bè qua lại.”
Mà Tiểu Mai lại cười rất ngọt ngào, cho dù Long Bạch giải thích cái gì cũng không thành vấn đề, dù sao thì cả thôn cũng đều biết cô ấy sẽ vợ của Long Bạch trong tương lai.
“Long Linh mới là may mắn đó. Kỹ thuật viên Thẩm là người tài giỏi, hai người rất là xứng đôi đó.”
Tiểu Mai đúng là cố ý nói như thế, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh Long Bạch thì thời thời khắc khắc đều sẽ nhắc nhở cho Long Bạch tỉnh, đừng ăn trong bát mà nhìn trong nồi.”
Long Tôn Vượng nhanh chóng dập tắt chủ đề này để giảm bớt sự bối rối của họ: “Tiểu Mai và Long Bạch ở lại cùng ăn cơm trưa đi, thím của cháu gói sủi cảo mùi vị cũng không tệ đâu đó.”
Long Bạch thật sự không còn tâm trạng ở lại nữa, chứ đừng nói đến việc cùng bọn họ ăn cơm. Trước đây, Trần Yên Phương đối với mình rất tốt, còn bây giờ đã không còn nữa, Thẩm Ưu không chỉ thay thế vị trí của mình mà thậm chí bà còn đối xử với Thẩm Ưu tốt hơn mình. Nhìn Long Linh và Thẩm Ưu vừa cùng nhau cười đùa vừa cùng nhau gói sủi cảo anh ta như đang ngồi trên đống kim.
Anh ta đang định mở miệng từ chối thì Tiểu Mai cư nhiên lại nói đồng ý trước: “Được ạ. Chúng ta sau này đều là hàng xóm láng giềng với nhau, cháu cũng muốn làm quen với thím. Cháu cũng biết gói sủi cảo, cháu đi rửa tay trước rồi sẽ đến phụ một tay.”