Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 19: Gieo gió gặt bão

Nếu đứng ở góc độ của người làm cha làm mẹ thì việc để con gái trở về là tốt nhất, nhưng trong lòng ông ấy không làm được. Làm sao trong lúc này có thể đối xử với Tiêu Vinh như vậy được?

"Đừng vội đưa ra kết luận, chờ có phán quyết rồi chúng ta sẽ tính tiếp. Còn nữa, Hiểu Hiểu, bây giờ mẹ chồng con đang ngã bệnh, chồng con lại đang bị tạm giam cho nên con tuyệt đối không thể trở về đây được! Cho dù sau này con muốn chia tay với nó thì cũng không thể tuyệt tình như vậy được, nếu như con vô tình vô nghĩa thì chỉ sợ sau này sẽ không có ai dám cưới con nữa?" Nói đi nói lại cuối cùng Long Tam Túc vẫn không muốn để con gái của mình quay lại đây vào lúc này.

Hà Lan Chi nghe chồng nói vậy thì vô cùng tán thành: "Lời này của cha con mới là mấu chốt! Con vẫn nên đi chăm sóc mẹ chồng đi. Nếu như muốn rời đi thì cũng phải đợi mọi chuyện lắng xuống đã. Hơn nữa đến lúc đó rời đi cũng sẽ mang tiếng tốt."

Bị cha mẹ đẩy ra ngoài cửa, Long Hiểu Hiểu vừa đi vừa khóc khiến cho người trong thôn đi qua đều ghé mắt nhìn. Dù sao Long Hiểu Hiểu cũng được xem như là người được gả đến nơi tốt nhất trong thôn.

"Long Hiểu Hiểu bị làm sao vậy?"

"Ai biết được. Sống tốt như vậy còn về nhà mẹ đẻ thì hẳn là có chuyện rồi."

Dân trong thôn tụ tập thành tốp ba tốp năm đứng nói sau lưng.

Những lời này chẳng qua cũng chỉ là chuyện phiếm bên tai người khác, nhưng rơi vào tai Nghiêm Tử Tu lại giống như cả hồ nước dậy sóng. Anh ấy đi qua đi lại trong phòng, tuy rằng anh ấy thích một người phụ nữ đã có chồng, nhưng nếu cô ấy sống không tốt thì tại sao phải từ bỏ.

Tình cảm đối với Long Hiểu Hiểu luôn bị anh ấy kìm nén bấy lâu nay, nếu như tình cảm của hai vợ chồng bọn họ đã bất hòa thì có phải anh ấy sẽ có cơ hội hay không?

Nghiêm Tử Tu đứng ngồi không yên, muốn đi tìm Long Tam Túc để hỏi thăm một chút nội tình nhưng lại sợ làm như vậy lại quá lộ liễu. Vì thế anh ấy liền nghĩ ra một lý do hoàn mỹ.

"Chú Long." Nghiêm Tử Tu cầm theo một cuốn sách về kỹ thuật trồng nấm đi đến nhà Long Hiểu Hiểu.

Phải kêu tới mấy lần mới nghe thấy tiếng trả lời từ trong nhà vọng ra: "Vào đi."

"Kỹ thuật viên Nghiêm tới có chuyện gì sao?" Vẻ mặt của Hà Lan Chi chết lặng, thuận tiện hỏi một câu.

Nghiêm Tử Tu ngoài cười nhưng trong không cười, đưa cuốn sách trong tay cho Long Tam Túc: "Chú Long, cháu có một cuốn sách tương đối có ích muốn đưa cho chú xem. Coi như là chuẩn bị kiến thức để sang năm bắt đầu."

Long Tam Túc cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, cầm lấy cuốn sách nói một tiếng cảm ơn xong liền muốn mời Nghiêm Tử Tu đi về: "Cảm ơn cậu. Tôi và vợ còn có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, lần sau nếu rảnh sẽ mời cậu tới đây uống một ly."

Thấy trạng thái tinh thần của hai người trước mặt đều không được tốt lắm, anh ấy liền biết nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện. Suy đi nghĩ lại cuối cùng Nghiêm Tử Tu cũng mở miệng: "Vừa rồi trên đường tới đây cháu đã thấy Hiểu Hiểu. Từ lúc cô ấy gả tới giờ đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy cô ấy như vậy. Nhưng mà…Cô ấy khóc rất nhiều…Không biết là bởi vì chuyện gì?"

Khuôn mặt Long Tam Túc trầm xuống nhưng không muốn làm mất mặt của bản thân nên chỉ có thể bịa chuyện: "Sao tôi không biết a? Nó ở nhà vẫn rất vui vẻ, có lẽ là trong mắt có hạt cát đi?"

"Kỹ thuật viên Nghiêm, cậu có vẻ rất quan tâm tới Hiểu Hiểu nhà chúng tôi?" Hà Lan Chi dường như phát hiện được điều gì đó, bằng trực giác của phụ nữ bà ấy có thể cảm nhận được Nghiêm Tử Tu đối xử với Hiểu Hiểu có chút đặc biệt.

Tươi cười trên khuôn mặt Nghiêm Tử Tu cứng đờ, giờ phút này giống như một bụng suy nghĩ xấu xa bị người khác vạch trần trước đám đông.

"Ha ha…Dì, cháu là người không có phúc khí, Hiểu Hiểu cũng đã kết hôn rồi, quan tâm cũng còn có ích gì nữa đâu?" Anh ấy nghĩ nếu như mình thẳng thắn thừa nhận thì có thể từ miệng bọn họ hỏi ra được một ít tình hình bây giờ.

Hà Lan Chi biết phỏng đoán của mình không sai thì có chút vui mừng. Tiêu Vinh bị bắt khiến cho Hiểu Hiểu lo lắng không có đường ra, Nghiêm Tử Tu dù sao cũng là người thành phố, nếu như anh ấy có ý với Hiểu Hiểu thì chẳng phải so với Tiêu Vinh càng tốt hơn hay sao? Ngày sau khi trở về thành phố biết đâu còn cưới Hiểu Hiểu cũng nên.

Nghĩ nghĩ, Hà Lan Chi lập tức khóc lóc kể lể Long Hiểu Hiểu bất hạnh như thế nào, bà ấy còn để lộ ra một tin vô cùng quan trọng: "Hai đứa nó vẫn chưa lãnh giấy đăng ký kết hôn, hiện tại chỉ xem như là sống chung mà thôi."

Nghiêm Tử Tu cũng không biết mình quay trở về nhà Long Linh như thế nào, bây giờ anh ấy chỉ cảm thấy cả bầu đột nhiên trở nên sáng sủa, hiện tại anh ấy chỉ cần đợi Long Hiểu Hiểu dọn ra khỏi nhà Tiêu Vinh thì có thể chính thức theo đuổi cô.

Tiêu Vinh ngồi trong ngục giam nhất quyết không buông vợ mình, anh ta nói với mẹ Tiêu rằng cho dù ngồi tù đến chết cũng sẽ nhìn chằm chằm Long Hiểu Hiểu. Nếu không phải bởi vì muốn kiếm tiền làm cho Long Hiểu Hiểu vui vẻ thì làm sao phải bí quá hóa liều như vậy?

Nhưng làm sao Long Hiểu Hiểu có thể chịu được sự cô đơn trong độ tuổi như hoa nở thế này được?

Mẹ Tiêu biết lo lắng của con trai mình, mặc dù trong người không khỏe cũng cố gắng chạy nhanh về nhà. Đến khi nhìn thấy con dâu vẫn đang ngồi ở trong nhà mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Hiện tại nếu muốn Long Hiểu Hiểu có thể ở lại đợi con trai mình được thả ra thì chỉ có thể trông cậy vào lương tâm của cô ấy. Nếu không thì chỉ sợ cho dù có chín trâu hai hổ cũng không thể giữ lại được.

"Hiểu Hiểu, ăn cơm chưa?" Mẹ Tiêu kéo tay lấy lòng Long Hiểu Hiểu, khung cảnh thật đúng là mẫu từ tử hiếu.

Long Hiểu Hiểu thấy thái độ của bà ấy thay đổi thì trong lòng có chút sợ hãi, chuyện cô có thể nghĩ đến đương nhiên mẹ Tiêu cũng có thể nghĩ đến. Nếu hai bên đều có suy nghĩ giống nhau thì để xem kỹ thuật của ai cao hơn.

"Đã ăn rồi." Long Hiểu Hiểu cũng không có đẩy tay bà ra.

Mà mẹ Tiêu cũng biết nếu như bây giờ mà cứng rắn thì chỉ sợ sẽ không được. Vì vậy từ trong tủ quần áo lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ cùng giấy bút đi tìm Long Hiểu Hiểu thương lượng.

"Hiểu Hiểu, tình huống của chồng còn bây giờ chắc con cũng biết rõ, mẹ nghe luật sư nói nó có thể sẽ phải ngồi tù ít nhất là sáu năm. Nó làm như vậy cũng chỉ vì muốn cho con có một cuộc sống thoải mái, nếu như hai đứa đã là vợ chồng thì cũng nên đồng cam cộng khổ cùng nhau." Mẹ Tiêu đem lời dạo đầu nói xong liền cầm cuốn sổ tiết kiệm đưa đến trước mặt Long Hiểu Hiểu.

Sau đó tiếp tục nói: "Trong cuốn sổ tiết kiệm này có mười vạn, chỉ cần con viết một tờ giấy cam đoan, tất cả số tiền này đều là của con."

Long Hiểu Hiểu lập tức cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm nhìn nhìn, xác thật là mười vạn. Cô hỏi: "Không biết cha mẹ muốn con viết giấy cam đoan gì?"

"Cam đoan trước khi Vinh nhi ra tù con sẽ không rời khỏi nhà họ Tiêu, cam đoan con vì nó thủ thân như ngọc, cam đoan không rời bỏ nó." Mẹ Tiêu dùng ngón tay chỉ chỉ lên tờ giấy trắng.

Long Hiểu Hiểu nghĩ bọn họ đây là dùng mười vạn để mua tương lai của cô a! Viết tờ giấy cam đoan này chẳng khác nào viết khế ước bán thân. Tạm thời không nói đến chuyện phải phòng không gối chiếc ngần ấy năm, sau này dù Tiêu Vinh ra tù thì cũng sẽ mang tiếng là một tội phạm, về sau còn có thể dễ dàng kiếm tiền sao?

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Long Hiểu Hiểu đem giấy và bút đẩy ra, cô ấy nhấp miệng nói ra quyết định của mình: "Con đã biết ý định của cha mẹ, con không biết đây có phải là chủ ý của Tiêu Vinh không? Dù sao con và anh ấy cũng chưa làm giấy kết hôn nên mấy người sợ con sẽ rời khỏi đây, cho nên muốn dùng số tiền này để mua tự do của con."

"Con còn trẻ như vậy cho dù chờ mấy năm cũng sẽ không có việc gì đúng không? Thường ngày nó đối xử với con tốt như vậy, con cũng nên làm cho nó an tâm mà ngồi tù không phải sao?" Mẹ Tiêu thấy cô không đáp ứng điều kiện của mình thì cực kỳ nôn nóng. Để cưới được Long Hiểu Hiểu nhà bọn họ đã phải bỏ ra không ít tiền.

"Con không thể đáp ứng được. Anh ấy đối với con tuy tốt nhưng trên thực tế bọn con cũng không có quá nhiều tình cảm với nhau. Con không thể vì anh ấy mà trì hoãn thanh xuân quý giá của mình được. Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ đợi cho chuyện này lắng xuống mới trở về nhà mẹ đẻ." Từ trước đến nay Long Hiểu Hiểu đều là nghĩ sao nói vậy, cô ấy cũng không muốn lừa gạt bọn họ.

"Cô nói cũng thật rõ ràng! Nếu như không có tình cảm vậy tại sao lại dễ dàng gả vào nhà họ Tiêu chúng tôi như vậy! Vinh nhi bị như ngày hôm nay cũng là do cô hại! Nếu như cô không tiêu tiền của nó thì làm sao nó lại làm những chuyện trái pháp luật như vậy!" Mẹ Tiêu thay đổi trong nháy mắt, không ngừng chửi mắng Long Hiểu Hiểu.

Tiêu Nhất Đao đứng một bên đỡ vợ của mình cũng tức đến phát run: "Nếu không phải Vinh nhi một hai đòi giữ cô lại thì chúng tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi đây rồi! Cưới phải loại phụ nữ như cô quả thật là gia môn bất hạnh a! Gia môn bất hạnh!"

Bọn họ nghĩ rằng ngày thường Long Hiểu Hiểu chỉ đơn giản là ham ăn lười làm nên cũng không tính toán, không nghĩ tới còn là loại người vong ân phụ nghĩa! Có một vẻ ngoài đẹp đẽ thì có ích gì? Quả thực là tâm địa rắn rết!

"Không cần hai người phải đuổi, khi tới thời điểm chín mùi thì tự nhiên con sẽ rời đi." Long Hiểu Hiểu cũng không quay đầu lại một mình đi vào phòng ngủ.

Để lại hai vợ chồng già ở trong phòng khách tức đến nỗi đấm ngực dậm chân.

"Con trai của tôi về sau nên làm thế nào đây?" Mẹ Tiêu bật khóc nức nở, con trai của bà thật sự là hồ đồ mà, làm sao nó có thể đi làm mấy chuyện trái pháp luật như vậy chứ?

Trong ký túc xá của nhân viên mới ở tập đoàn Thiên Thành, Long Linh ngồi ở đầu giường lật xem những ghi chép đã được học trong mấy ngày qua.

Những người khác cũng không có chăm chỉ như cô, có người thì gọi điện thoại làm nũng với bạn trai, có người thì ngồi chơi trò chơi, còn có người thì ngồi ăn đồ ăn vặt.

Nữ nhân viên lần trước làm đổ cà phê vào người Long Linh cũng ở trong phòng này. Cô ta nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chú ý tới mình thì liền nhìn trộm vị trí đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân của Long Linh. Lần trước chỉ cần đổ một tách cà phê cô ta đã cầm được hai ngàn tệ tiền thù lao, lần này nếu có thể thành công đuổi Long Linh ra khỏi công ty thì sẽ nhận được càng nhiều tiền hơn.

Nửa đêm, tất cả mọi người đều đã ngủ say.

Cô ta cầm lấy tuýp kem đánh răng của Long Linh đi vào nhà vệ sinh. Chỉ thấy cô ta lấy ra một lọ tinh dầu sầu riêng, thuận tiện còn cầm theo cây tăm bông trộn lẫn lại một chút.

Cô ta ngửi thử kem đánh răng, một cổ hương vị của sầu riêng truyền đến khiến cô ta ghê tởm nhanh chóng bịt mũi lại. Sau đó mới vừa lòng đặt kem đánh răng về vị trí cũ.

Sáng sớm hôm sau, Long Linh là người đầu tiên rời giường đi rửa mặt, mới đánh răng vài cái cô đã phát hiện mùi vị khác thường của kem đánh răng. Tuy rằng cô thích ăn sầu riêng nhưng nếu như dùng một miệng đầy mùi sầu riêng mà nói chuyện với người khác thì chỉ sợ người xung quanh mười dặm đều sẽ trốn tránh cô mất.

Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này nhất định là do người trong ký túc xá làm. Người khiến cô hoài nghi cũng chỉ có duy nhất nữ nhân viên kia.

Gậy ông đập lưng ông. Long Linh thấy cô ta còn ngủ nướng thì đem kem đánh răng vị sầu riêng đặt vào trong ly của cô ta.

Trước khi ra cửa cô đeo thêm khẩu trang, trên thẻ công tác còn ghi thêm một dòng chữ: "Bị cảm nên cổ họng không thể nói được, chỉ có thể dùng chữ viết."

Tuy rằng cô đã ăn một bao kẹo ngậm nhưng mùi sầu riêng trong miệng vẫn rất nồng. Nghĩ đến cái mùi vị kia, hương vị thật sự là sẽ dọa người ta chạy mất.

"A!" Tiếng hét của nữ nhân viên từ nhà vệ sinh truyền ra, cô ta còn tưởng rằng tối hôm qua mình cầm nhầm ly, không cẩn thận đem kem đánh răng vị sầu riêng bỏ vào ly của mình.

Sau đó liền điên cuồng lao tới vòi nước để súc miệng, mà mấy người khác vừa rời giường cũng có thể ngửi được mùi hương nồng đậm này.

"Đây là cái mùi gì vậy?" Mọi người đều lần lượt chạy ra khỏi phòng.