Thấy Long Linh bị phạt thì nữ nhân viên kia không khỏi cười trộm, sau khi tan làm cô ta có thể đi tìm Giang Huệ Viện để đòi tiền công.
Rất nhanh đã đến giờ cơm chiều, học viên và người của phòng huấn luyện lần lượt tan sở, ngay cả đèn trên hành lang cũng đã tắt, chỉ có duy nhất Long Linh vẫn ngồi ngẩn người trong phòng huấn luyện nhìn hàng chục bộ bàn ghế cùng căn phòng rộng lớn. Để vệ sinh xong chỗ này cũng phải đến nửa đêm.
Cô xách từng xô nước lạnh vào phòng huấn luyện lau qua toàn bộ bàn ghế một lượt, cảm thấy hơi nóng nên cô cởϊ áσ khoác rồi tiếp tục lau dọn. Lúc bàn ghế được lau sạch sẽ thì cũng đến tám giờ, còn cửa kính và sàn nhà chưa lau.
Bụng kêu ầm ĩ vì đói, canteen công ty cũng sắp đóng cửa. Cô thở dài ngao ngán: “Xem ra tối nay sẽ đói bụng rồi.”
“Rơi vào hoàn cảnh này thì người em nên nhớ đến đầu tiên phải là anh.” Thẩm Ưu từ cửa bước vào, trên tay anh cầm theo vài cái túi.
Long Linh buôn dụng cụ trong tay xuống vui vẻ đi về phía anh.
“Ăn đi rồi làm.” Thẩm Ưu lấy tất cả đồ ăn trong túi bày lên bàn.
Có bánh ngọt, món xào và đồ uống nóng, ngay cả trái cây tráng miệng sau bữa ăn cũng được chuẩn bị.
Long Linh xoa xoa tay, nháy mắt rồi cười nói: “Thẩm Ưu, anh thực sự là Quan Thế m Bồ Tát chuyển thế, được đặc biệt phái xuống cứu vớt những người đang gặp nạn như tôi.”
Vẻ mặt Thẩm Ưu cưng chiều sờ sờ mái tóc rối bời của cô: “Lần sau đừng ngốc nghếch rồi bị người ta tính kế nữa.” Nói xong anh gắp cái cánh gà nhét vào miệng Long Linh.
Long Linh nghe lời này của anh thì giống như hòa thượng ngốc nghếch không đoán ra ý tứ. Mơ hồ mở miệng hỏi: “Tính toán gì vậy? Tôi xui xẻo bị người ta đυ.ng trúng làm bẩn quẩn áo…”
“Cô gái ngốc, chỗ rộng rãi như vậy mà người ta lại có thể không cẩn thận làm đổ cafe lên người em sao? Đây là cố ý muốn em chịu phạt. Quản lý Hoàng là người nghiêm khắc, nhất định sẽ trừng phạt những người không tuân thủ quy định.” Nghe lời Thẩm Ưu nói xong, cô ngồi cứng đờ người, trong lòng thật sự cảm thấy suy sụp.
“Ôi, công ty các anh thật sự rất giống một bộ phim cung đấu.” Long Linh liều mạng đưa thức ăn vào miệng, lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Một mình em có thể ăn nhiều thứ như này sao? Vừa nhìn qua cũng biết đây là phần ăn cho hai người.” Thẩm Ưu bị cô chọc cười thì tỏ ra thích thú.
“Thật sư xin lỗi, tôi, tôi đói đến phát điên rồi. Anh cũng mau ăn đi.” Long Linh xấu hổ cười, đưa một hộp cơm trắng khác vào tay Thẩm Ưu, còn ân cần gắp một quả trứng luộc bỏ vào hộp cơm của anh: “Thái tử, mời ăn tối.”
Hai người vui vẻ ăn uống no bụng rồi lại cùng nhau làm xong tất cả những việc còn lại.
Điều mà Long Linh không biết chính là Thẩm Ưu cho tới bây giờ chưa từng làm qua những việc này, tuy rằng tay nghề không tốt nhưng làm việc rất chăm chỉ. Anh muốn Long Linh làm ít việc một chút và cũng để cho cô có thể sớm tan sở rồi nghỉ ngơi.
“Ở công ty này em đừng dễ dàng tin tưởng người khác, có vài người mặt ngoài đối xử tốt với em nhưng sau lưng lại đặt cho em một cái bẫy. Muốn làm tốt trước hết phải học cách nhìn người, nếu bị người khác ức hϊếp thì cứ nói với anh, anh sẽ trút giận thay…”
“Không cần anh nhúng tay vào. Anh ra tay giúp đỡ chẳng phải là hại tôi sao? Hiện tại khắp nơi đều bàn tán rằng tôi nhờ mối quan hệ với anh mới vào được nơi này, nếu bây giờ anh thay tôi ra mặt, đây không phải là đang chứng thực lời đồn sao? Sau này tôi tự mình cẩn thận là được, trải qua vài lần bị hại thì lần sau cũng không dễ làm tổn thương tôi như vậy.”
Nghe được lời nói của Long Linh, Thẩm Ưu đành phải gật gật đầu. Anh còn có ý định muốn sa thải nữ nhân viên kia, bây giờ xem ra không thể làm gì được.
Ở thôn Ngọa Long, Tô Quế Hoa cuối cùng cũng được thả về nhà.
Long Thần Tín và Long Bạch đặc biệt chuẩn bị lá bưởi nấu nước cho bà ta để việc đầu tiên bà ta làm khi về nhà chính là tắm rửa cho đỡ hôi.
Mấy ngày không tắm rửa trong trại tạm giam, cả người đều là mùi hôi.
Bởi vì bà ta không cố ý vi phạm, cũng không lường trước được làm như vậy sẽ gây thương tích nghiêm trọng cho người già, vì vậy bà ta không phải chịu trách nhiệm hình sự. Mặc dù cũng là tội gây thương tích nặng do sơ suất nhưng có thể được miễn lao động công ích.
“Tôi đến bệnh viện trông chừng mẹ tôi, cho đến khi bà ấy tỉnh lại mới thôi!” Tô Quế Hoa tắm xong nước nóng thì cảm thấy rất sảng khoái, lại được ăn một bữa cơm ngon. Những ngày này ở trong trại giam, các sĩ quan cảnh sát liên tục phổ biến kiến thức pháp luật cho bà ta, đồng thời dạy bà ta về tình cảm và đạo đức để bà ta nhận ra lỗi lầm của mình.
Điều đầu tiên cần làm sau khi được trả lại tự do chính là về thăm mẹ của mình.
Thấy vợ thực sự đã giác ngộ và thay đổi suy nghĩ, Long Thần Tín coi như đã an tâm phần nào.
“Mẹ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bà ấy qua tấm kính. Đại não thiếu oxy nghiêm trọng, thần kinh bị tổn thương, không biết còn có thể tỉnh lại hay không. Các bác sĩ nói rằng dây thần kinh bị tổn thương gần như không thể phục hồi.”
Tô Quế Hoa nghiến răng, trả lười dứt khoát: “Cho dù sau này bà ấy không tỉnh lại, tôi vẫn phải chăm sóc bà ấy, cho dù ngày nào cũng phải dọn phân và nướ© ŧıểυ thì cũng không hối hận. Vì sự thiếu hiểu biết của tôi đã làm hại mẹ! Đây là chuộc tội!”
Tiểu Bạch không nói một lời ôm chân bà ta, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mẹ trở về.
Mỗi gia đình đều có chỗ dựa của riêng mình.
Sau khi mẹ chồng của Long Hiểu Hiểu xuất viện thì không quan tâm tới cô ấy nữa, cô ấy nghĩ thầm như vậy cũng tốt, người không phạm mình mình không phạm người. Thêm vào đó, vì Tiêu Vinh đã hứa sẽ cho cô ấy một khoản tiền lớn miễn là không có mâu thuẫn với mẹ chồng nữa, nên cô ấy sẽ nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, nghĩ đến cảm giác được tiêu tiền cô ấy đành phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này, chỉ suy nghĩ về việc tiêu tiền.
Mẹ Tiêu cũng tìm ra được cách làm thông minh, nếu muốn con dâu làm việc thì bà ấy phải làm ít lại. Nhà có bẩn thế nào cũng phải nhịn! Đến giờ ăn, có đói hay chóng mặt thế nào cũng không được là người đầu tiên chui vào bếp nấu cơm!
Tuy rằng Long Hiểu Hiểu không muốn làm và cũng không thể làm, nhưng nghĩ đến số tiền kia cô ấy không thể không làm.
“Mẹ, buổi trưa mẹ có muốn ăn gì không?” Cô ấy cố nén tính tình ương bướng của mình xuống, vuốt mặt đi hỏi mẹ chồng, mà mẹ chồng cô ấy lại giống như một pho tượng Phật ngồi trên sofa không nhúc nhích.
Thấy con dâu giống như biến thành một người khác, trong lòng bà ấy vẫn bất ngờ tự hỏi: “Đây là ai thế này? Không phải cô ta định chỉnh sau lưng mình lần nữa đấy chứ?” Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra, bà ấy hơi ngước mắt nhìn Long Hiểu Hiểu rồi đáp: “Có cơm ăn là được rồi, cô thích làm gì thì làm. Từ lần nằm viện trước huyết áp của tôi đã không được bình thường, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút sẽ lại tăng vọt.”
Khóe miệng Long Hiểu Hiểu không khỏi giật giật, gừng càng già càng cay! Cô ấy cười khổ quay người một mình đi vào bếp, đối với cô ấy mà nói, bất kỳ dụng cụ nào trong bếp cũng sẽ là vũ khí gϊếŧ người.
Khi thái cà chua con dao rơi trên mặt đất, thìa rơi trên bàn khi nấu ăn, khi đập vỏ trứng thì nó bị vỡ hòa cùng với lòng trứng. Tóm lại, trong nhà bếp giống như một bản giao hưởng.
Cuối cùng, cô ấy đã cố gắng hết sức để làm ra hai món ăn. Một quả trứng rán cà chua và một tô salad cà chua.
Nhìn hai món ăn này, mẹ Tiêu không khỏi phì cười, bà ấy lo lắng cho tính mạng của con trai mình sau này, nếu con trai bà sống trăm tuổi chắc chỉ còn cách mua đồ ăn sẵn mỗi ngày.
Dù thế nào đi chăng nữa, con dâu đã tự mình xuống bếp cũng không thể phụ lòng cô ấy, mẹ Tiêu còn nhiệt tình tự tay dọn đĩa và thức ăn lên.
“Ôi trời!”
Chỉ mới ăn một miếng, vỏ trứng vụn đã kẹt trong răng, bà ấy vội vàng nôn mọi thứ ra. Vốn định quở trách Long Hiểu Hiểu vài câu nhưng điện thoại di động của cô ấy bỗng dưng vang lên.
“Cho hỏi, đây có phải là người nhà của Tiêu Vinh không? Chúng tôi là người của Cục Tài nguyên và Đất đai, Tiêu Vinh đã bị bắt vì khai thác cát trái phép. Tôi gọi điện để thông báo tin này cho gia đình anh ta.” Người ở đầu dây bên kia nói chuyện không nhanh, không chậm nhưng lại rất có khí thế.
“Cái gì? Vinh Vinh bị bắt?!” Long Hiểu Hiểu sợ tới mức tay run lên, điện thoại rơi xuống bàn.
Tiếng la hét của Long Hiểu Hiểu mẹ Tiêu cũng nghe thấy rõ ràng, bà ta mất bình tĩnh ngất xỉu một lần nữa.
Sau khi Long Hiểu Hiểu đưa mẹ chồng tới bệnh viện, cô ấy muốn gặp Tiêu Vinh để hỏi mọi việc cho rõ ràng.
Tiêu Vinh đã bị nhốt vào trại tạm giam.
“Vinh Vinh! Anh nói anh đi kiếm một số tiền lớn chính là làm việc phạm pháp sao?!” Long Hiểu Hiểu vừa lo lắng vừa khóc.
Mà Tiêu Vinh bên trong cũng buồn bực, khuôn mặt mọc đầy râu ria. Anh ta không ngừng than thở: “Cái này! Vốn dĩ anh cho rằng cậu chủ Hứa có thể một tay che trời, chưa từng nghĩ rằng anh ta chỉ là một con hổ giấy! Bọn anh bí mật làm việc vào ban đêm vì cho rằng đó là thời gian thích hợp nhất, không nghĩ tới việc đào ra hố lớn khiến nó nuốt chửng người...”
“Cái gì?! Còn mất cả mạng người sao?!”
“Đào cát dưới sông chắc chắn sẽ tạo ra hố lớn. Ban ngày có một người phụ nữ đến xưởng của anh để xem có việc gì cần làm không, không ngờ đống cát lỏng lẻo đến vậy, làm chân cô ấy trượt xuống sông. May mắn là Tiểu Lý từ nhà máy đi ra nên đã phát hiện và cứu cô ấy lên, sau khi đã được cứu và được đưa về nhà an toàn không ngờ người phụ nữ kia lại gọi điện đến cục Tài nguyên và Đất đai để tố cáo bọn anh!” Nói đến đây Tiêu Vinh còn nghiến răng nghiến lợi. Thấy việc làm ăn sắp đi vào quỹ đạo, nửa đường lại xuất hiện một người phụ nữ quấy phá.
Long Hiểu Hiểu bị anh ta chọc tức giận dậm chân: “Anh có biết khai thác cát trái phép là phải ngồi tù không? Anh phải vào tù, vậy em phải làm sao bây giờ? Làm sao em có thể ở trong nhà mà không có anh chứ?”
Tiêu Vinh đề nghị nhờ luật sư bào chữa cho mình nhưng luật sư cho rằng tội danh này có thể chuyển được hết trách nhiệm cho cháu trai của bí thư Huyện ủy, nhiều nhất tội của Tiêu Vinh chỉ là đồng phạm. Mặc dù cậu chủ Hứa cũng bị bắt nhưng người ta có hậu thuẫn chống lưng, còn mời được luật sư nổi danh trong ngành, có thể sẽ biến Tiêu Vinh thành thủ phạm chính.
Tuy nhiên những năm gần đây, cả chủ mưu và đồng phạm đều phải ngồi tù.
Sau khi nghe được những tin tức này, Long Hiểu Hiểu gần như đã khóc và muốn quay trở lại nhà mẹ đẻ. Cô ấy thầm nghĩ nếu Tiêu Vinh bị phán năm sáu năm tù thì mình phải sống như thế nào đây? Ngẫm lại thì cô ấy và Tiêu Vinh cũng không có giấy chứng nhận kết hôn, vậy nên cũng không cần phải sống chết chờ như vậy.
Sau khi nói rõ tình huống cho cha mẹ, cô ấy quyết định sẽ không trở về nhà họ Tiêu nữa.
Long Tam Túc vẫn nhíu chặt mày, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Hà Lan Chi ôm con gái khóc không thành tiếng an ủi: “Hiểu Hiểu đừng nóng vội, chúng ta chờ thêm một chút. Nếu cậu ta thực sự bị kết án, con có thể sẽ không gặp cậu ta trong vài năm. Dù sao, các con cũng không có giấy chứng nhận kết hôn, cậu ta cũng không thể kéo chân con lại được.”
“Chủ yếu là do mẹ anh ta thường xuyên gây khó dễ với con, trưa nay còn ép con nấu cơm. Còn trách con không sinh cháu để nối dõi tông đường. Nếu Vinh Vinh bị giam giữ mấy năm, con phải sống trong căn nhà đó như thế nào đây?” Long Hiểu Hiểu càng nói thì càng khóc to hơn.
Long Tam Túc nghe cô ấy khóc thì hết sức phiền não hét lên: “Đừng khóc nữa! Khóc có ích không? Bình thường Tiểu Tiêu đối xử rất tốt với chúng ta. Hiện tại cậu ta đã đi sai đường, vậy mà con muốn bỏ rơi cậu ta sao?” Nghĩ đến người con rể mới này ngày thường đối với mình thật sự có tâm ý tốt, nhưng con gái mình lại chuẩn bị qua cầu rút ván, ông ấy không tán thành ý kiến của hai mẹ con.
Hà Lan Chi mặc kệ đập một cái vào người chồng mình: “Ai mới là con của ông? Cậu ta bây giờ bị bỏ tù thì làm sao có được tương lai? Ông muốn con gái chúng ta bị gắn mác vợ của tù nhân, rồi bị người khác chỉ trỏ suốt đời hay sao?”