Người bị đuổi ra khỏi phòng đào tạo không phải là Long Linh mà là nữ nhân viên kia.
"Sáng sớm đã ăn một miệng sầu riêng! Chờ khi nào trên người cô hết mùi thì mới được vào phòng." Giám đốc Hoàng vừa bịt mũi vừa đuổi người ra khỏi phòng.
Long Linh tuy rằng thoát khỏi một kiếp nhưng minh đao dễ tránh ám tiễn khó phòng, cô muốn biết người này vì cái gì mà luôn ra tay hãm hại cô.
Sau khi kết thúc huấn luyện cô tìm nữ nhân viên kia hỏi thẳng vào vấn đề: "Vì sao cô luôn cố ý hãm hại tôi? Hai chúng ta dù sao cũng là người mới nên tôi chưa từng làm chuyện gì đắc tội đến cô."
Nữ nhân viên kia lại không cho là đúng, đáp lại: "Tôi đâu có cố ý hại cô, cô suy nghĩ nhiều quá rồi."
Long Linh biết cô ta sẽ không thừa nhận, nhưng cho dù cô ta có thừa nhận hay không cũng không quan trọng: "Cô không nói cũng không sao. Dù sao cô cũng biết tôi và Thẩm tổng có quen biết, chỉ cần tôi ở trước mặt anh ấy nói một câu thì cô chắc chắn sẽ bị khai trừ khỏi đây."
Nữ nhân viên nghe đến đây thì sợ hãi, vội vàng lôi kéo tay Long Linh năn nỉ: "Hoàn cảnh của gia đình tôi không tốt, phải rất khó khăn mới tìm được công việc tốt như thế này, cầu xin cô ngàn vạn lần đừng nói với Thẩm tổng đuổi tôi đi! Tôi hứa từ nay về sau sẽ không làm khó cô nữa."
Long Linh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, dù sao cô cũng mới vào công ty, không nên gây thù chuốc oán với người khác nên gật gật đầu: "Được thôi. Nếu như còn có lần sau tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Cô cũng biết tôi từ nông thôn tới, từ nhỏ đã làm việc nặng mà lớn lên, mặc dù không có tài năng đặc biệt gì nhưng chuyện khiêng đồ vật cả trăm cân thì tuyệt đối không khó." Long Linh vừa nói vừa cố tình vén tay áo giơ nắm đấm.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, nữ nhân viên sợ tới mức nuốt nước miếng liên tục gật đầu cúi người.
Thẩm Ưu đã sớm nhắc nhở với cô, mấy mối quan hệ trong công ty luôn rất phức tạp nên khuyên cô đừng dễ dàng tin người khác, cũng đừng quá dễ dãi nếu không sẽ bị người ta bắt nạt.
Biết được nữ nhân viên kia không muốn làm việc cho mình nữa nên Giang Huệ Viện chỉ có thể đích thân ra tay.
Cô ta mua một hộp bánh kem và ly đồ uống nóng rồi tự mình đưa đến phòng đào tạo.
Mọi người đều biết Giang Huệ Viện là thư ký của Thẩm Ưu, chuyện cô ta tự mình đem đồ ăn tới cho Long Linh, người bình thường nhìn thấy đều sẽ cảm thấy đây là ý của Thẩm Ưu.
"Long tiểu thư, cô đã quen với môi trường làm việc của công ty chưa?" Cử chỉ lời nói của Giang Huệ Viện đều thể hiện sự khéo léo hào phóng, không hổ danh là thư ký của tổng tài, chỉ với cái khí chất ưu nhã này cũng có thể hạ gục được không ít người.
Long Linh thấy cô ta hòa ái như vậy thì cũng cảm thấy thân thiết hơn vài phần: "Tôi không chỉ quen rồi mà còn cảm thấy rất thích. Cảm ơn thư ký Giang đã cố ý tới đây thăm tôi."
Giang Huệ Viện mỉm cười quan tâm cô giống như là em gái của mình: "Cô là bạn của Thẩm tổng nên đương nhiên tôi sẽ quan tâm nhiều hơn một chút. Nếu như gặp vấn đề gì ở công ty thì cứ tới gặp tôi, nếu như có thể giúp được thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối."
Giờ phút này trong lòng Long Linh cảm thấy Giang Huệ Viện và những nhân viên khác không giống nhau.
Giang Huệ Viện kéo Long Linh qua một bên nói nhỏ vào tai cô: "Tôi xem cô như em gái nên mới nói những chuyện này, cô nhất định phải giữ bí mật. Trong công ty có rất nhiều người bàn tán về mối quan hệ của cô và Thẩm tổng, nếu như cô và Thẩm tổng không phải là người yêu thì tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với anh ấy một chút. Bởi vì những lời đồn đãi đó có thể gây ra ảnh hưởng xấu đối với Thẩm tổng. Nếu như mọi người biết anh ấy có quan hệ với cấp dưới của mình thì làm sao có thể tôn trọng được đây? Hơn nữa những lời này mà truyền tới tai chủ tịch thì chỉ sợ Thẩm tổng sẽ bị trách mắng một phen."
"Tôi cùng Thẩm tổng vô cùng trong sáng, hai chúng tôi chỉ là bạn bè với nhau mà thôi." Long Linh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình có thể gây ra nhiều phiền toái cho Thẩm Ưu như vậy, nghe Giang Huệ Viện nói như vậy thì cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Giang Huệ Viện cũng không nghĩ tới Long Linh lại dễ bị lừa như vậy, chỉ cần nói vài câu đã khiến cho cô giữ khoảng cách với Thẩm Ưu.
Mấy ngày sau đó Thẩm Ưu gửi tin nhắn cho Long Linh nhưng cô chỉ lễ phép trả lời lại, cũng không thường xuyên nói chuyện với nhau như trước nữa.
Thẩm Ưu cho rằng khóa huấn luyện của cô quá vất vả nên sau đó cũng không thường xuyên liên lạc với cô nữa.
Khóa huấn luyện trong vòng nửa tháng nháy mắt liền sắp kết thúc, chưa đến mười ngày nữa cũng sẽ đến tết.
Mấy ngày Long Linh không có ở thôn, Tiêu Vinh bị phán 5 năm tù giam, Long Hiểu Hiểu cũng trở về nhà mẹ đẻ. Bà nội của Long Bạch bệnh tình nguy kịch, những nơi có thể vay tiền được nhà anh ta đều sẽ chạy đi vay khiến cho trong nhà nợ nần chồng chất, bà cụ cũng bị bác sĩ trả về nhà.
Vào hôm thi khảo hạch, Long Linh nhận được tin bà nội của Long Bạch qua đời. Vừa định bước vào phòng để làm bài khảo hạch thì nhận được tin dữ này, tài liệu trong tay Long Linh nháy mắt đều rơi lộn xộn xuống đất.
"Người tiếp theo, Long Linh." Trợ lý của giám đốc Hoàng nhìn danh sách trong tay gọi một tiếng.
"Long Linh, đến cô rồi!" Đồng nghiệp cùng đứng bên ngoài đợi đến lượt kiểm tra khảo hạch của mình cúi xuống nhặt tài liệu lên giúp Long Linh.
Nước mắt đảo quanh tròng mắt, nhưng lúc này cô không thể bị chi phối bởi cảm xúc của mình được. Nếu như không thể vượt qua được lần khảo hạch này thì tất cả những cố gắng đều là vô ích!
Mà bên này Thẩm Ưu cũng nhận được điện thoại của Long Tôn Vượng, ông ấy muốn nhờ anh đưa Long Linh về thôn, biết được bây giờ cô đang làm bài khảo hạch nên nói với Thẩm Ưu chờ cô làm xong thì cùng nhau trở về.
Thẩm Ưu lo Long Linh biết được chuyện này thì tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng nên lén ngồi vào một gian phòng khác để chú ý tình huống của cô.
Anh quyết đoán gửi một tin nhắn thoại cho Long Linh: "Tiểu Linh, đây là thời khắc vô cùng quan trọng trong cuộc đời của em, trước mắt nên loại bỏ những cảm xúc tiêu cực để tiến về phía trước. Anh ở bên ngoài chờ tin tốt của em."
Long Linh đem điện thoại cất vào túi áo, hít sâu một hơi rồi bước vào văn phòng của giám đốc Hoàng.
Đảo mắt một cái Long Linh đã đi vào được mười phút, Thẩm Ưu đứng ngồi không yên, lúc thì uống nước khi thì nhìn đồng hồ, tình huống này ngay cả hôm anh đi thi đại học cũng không có xảy ra.
"Người tiếp theo, Tưởng Bích Quân." Trợ lý của giám đốc Hoàng lại ra khỏi phòng một lần nữa, đi theo sát phía sau trợ lý là Long Linh.
Thẩm Ưu đang ngồi trong phòng nghe thấy trợ lý gọi tên của một người khác liền biết Long Linh đã kiểm tra xong rồi. Để tránh dị nghị nên anh không chạy ra ngoài mà ngay lập tức gọi điện thoại cho Long Linh: "Cha em gọi cho anh nhờ anh đưa em về. Chúng ta gặp nhau ở bãi đậu xe."
Long Linh quay lại ký túc xá thu dọn đồ đạc một chút rồi chạy tới bãi đậu xe.
Thẩm Ưu vẫn luôn dựa người vào cửa xe đứng đợi Long Linh, thấy cô bước ra từ thang máy thì chạy nhanh qua cầm lấy hành lý trong tay cô nhét vào cốp xe.
Thẳng đến lúc xe khởi động Long Linh vẫn luôn nghiêm túc không nói một lời, chuyện này khiến cho trong lòng Thẩm Ưu càng thêm thấp thỏm bất an.
"Kết quả khảo hạch thế nào?" Anh cẩn thận hỏi.
Long Linh giống như bị mộng du, đợi xe của Thẩm Ưu đi được mấy km mới suy tư đáp: "Thi đậu rồi."
Nghe thấy kết quả này Thẩm Ưu vui đến nỗi suýt cười ra tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đang ngẩn ra của Long Linh mới nhớ tới bây giờ cô buồn bã vì bà mất. Vì vậy anh nhanh chóng cắn môi lại chuyên tâm lái xe.
Lần này trở lại căn nhà kia Long Linh cũng không thương tâm như những lần trước, nếu như vẫn luôn dựa vào việc truyền dinh dưỡng để duy trì mạng sống thì đối với bà lão cũng là một sự thống khổ, còn không bằng việc để cho bà ra đi trong vui vẻ.
Cô không nói tiếng nào thắp một nén hương, cảnh tượng này cũng giống như lần đó. Chỉ là lần này thật sự là xa cách vĩnh viễn.
Những nhà khác trong thôn vẫn vui vẻ đi sắm tết ngoại trừ nhà Long Bạch, Long Linh cũng đang ở nhà làm thịt viên chiên.
Nghiêm Tử Tu chưa từng ăn qua thịt viên chiên làm từ thịt lợn ở nơi đây nên vẫn luôn đứng cạnh chảo dầu giúp Trần Yên Phương chiên thịt, dù sao thì mục đích cuối cùng cũng là có thể ăn được thịt viên chiên nóng hổi. Hiện tại Long Hiểu Hiểu đã quay trở về nhà mẹ đẻ, cũng đã cắt đứt quan hệ với bên kia nên tâm tình cũng tự nhiên trở nên vui vẻ hơn.
Chuyện Long Linh thông qua khảo hạch cũng được xem như là một chuyện vui đối với nhà họ Long. Năm sau cô đã có thể chính thức đảm nhiệm vị trí giám đốc khu vực.
"Chuyện này còn phải cảm ơn Tiểu Thẩm!" Trần Yên Phương càng nhìn Thẩm Ưu càng cảm thấy thích, bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Thẩm Ưu nên khi ở chung với anh vẫn rất thoải mái.
Trước kia Trần Yên Phương luôn đặt những món ngon nhất đến trước mặt của Long Linh, bây giờ bà lại đặt những món ngon đó tới trước mặt của Thẩm Ưu, chuyện này khiến cho Nghiêm Tử Tu đang ngồi một bên trêu chọc một phen: "Dì Trần cũng thật bất công mà, dì đừng đối xử tốt với Thẩm Ưu giống như với con rể nha, như vậy Long Linh sẽ cảm thấy không được tự nhiên đâu."
Long Linh chỉ lo cúi đầu ăn cơm coi như mọi chuyện không liên quan đến mình: "Đừng nhắc tới tôi! Ngay cả con ruột như tôi cũng không được đối xử như vậy đâu."
"Đồ ăn ngon đương nhiên phải để cho người con ruột như em ăn trước." Thẩm Ưu cười cười gắp cho Long Linh một đũa thức ăn.
Trần Yên Phương có chút vui mừng trong lòng, dù sao bà cũng là người từng trải nên nháy mắt liền có thể nhìn ra được manh mối.
Mà Long Tôn Vượng cũng rất thích Thẩm Ưu và Nghiêm Tử Tu, mỗi tối đều có người cùng ông ấy uống rượu như vậy thì không còn gì vui hơn. Nếu như về sau hai người bọn họ không ở đây nữa thì chỉ sợ ông ấy sẽ cảm thấy mất mát một thời gian.
Sau khi đám tang của bà nội Long kết thúc, mọi người nghe thấy giọng nói của trưởng thôn Long truyền ra từ loa phát thanh của thôn: "Mọi người chú ý, tám giờ sáng ngày mai đi tới Ủy ban thôn để nhận tiền trợ cấp của Chính phủ. Mọi người không cần phải tụ tập tới cùng một lúc, mấy ngày này kế toán đều sẽ ở ủy ban thôn để phát tiền cho mọi người. Nhờ mọi người báo lại với nhau một tiếng."
Sau khi nghe thấy tin này có người vô cùng vui mừng, mà người đó chính là Dương Nhị Mai. Bởi vì trưởng thôn Long đã hứa với bà ta, chỉ cần nhận được tiền trợ cấp của Chính phủ sẽ nghĩ cách chiếm lấy một khoản cho bà ta rước con dâu về nhà.
Bà ta giả bộ như không có việc gì cắn hạt dưa đi tới Ủy ban thôn.
Trưởng thôn Long vừa ra khỏi phòng phát thanh vừa vặn đυ.ng phải Dương Nhị Mai đang đi vào.
"Ôi mẹ ơi." Trưởng thôn Long bị bà ta dọa cho giật mình một cái.
Dương Nhị Mai tiến lên kéo ống tay áo của trưởng thôn Long: "Tiền trợ cấp đã có chưa?"
Trưởng thôn Long đẩy tay bà ta ra nhìn xung quanh, trên trán đều là mồ hôi lạnh vì sợ hãi: "Tiểu tổ tông của tôi ơi! Làm sao em lại chạy tới đây tìm anh thế này?!"
"Anh sợ cái gì chứ? Không phải anh đã nói là khi có tiền trợ cấp sẽ đưa cho em một khoản sao?" Dương Nhị Mai cũng mặc kệ mọi chuyện, nếu như bà ta không nhắc nhở tình lang của mình một chút thì chỉ sợ ông ta sẽ sớm quên mất chuyện này.
Trong nháy mắt trưởng thôn Long liền có cảm giác mình đang ở trên thuyền giặc, ông ta kéo Dương Nhị Mai vào nhà vệ sinh nhỏ giọng giải thích: "Mai Mai em bình tĩnh nghe anh nói! Số tiền này không thể đυ.ng vào được, phía trên còn có người theo dõi sát sao khoản tiền này. Mỗi củ cải một cái hố*, anh không thể nào làm được. Nếu như sau này có cơ hội anh lại nghĩ cách khác được không?"
(Mỗi củ cải một cái hố: ẩn dụ chỉ người có chỗ và không có chỗ thừa)
Nghe được mình không có tiền, khuôn mặt của Dương Nhị Mai liền đen lại, đây không phải là đang lừa bà ta sao?
"Cái đồ lừa đảo này! Anh còn muốn lừa gạt tôi bao lâu nữa!? Tôi ở bên anh bao lâu rồi? Tôi có quấn lấy anh không? Có yêu cầu anh thứ gì không? Đây chính là lần đầu tiên tôi hỏi tiền anh! Vậy mà anh lại coi tôi như con nít ba tuổi mà lừa gạt!" Dương Nhị Mai bây giờ đang rất kích động, hai tay không ngừng đánh lên người trưởng thôn Long.
Trưởng thôn Long nhẫn nại không ngừng trấn an bà ta, nếu như bây giờ bà ta nháo lên ở Ủy ban thôn thì chỉ sợ toàn bộ người trong thôn đều sẽ biết quan hệ của bọn họ.