Cửa biệt thự khép hờ, Long Linh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, phòng khách rộng lớn ước chừng tầm một trăm mét vuông. Đèn thủy tinh tầng tầng lớp lớp rủ xuống càng làm cho căn phòng trở nên nguy nga lộng lẫy.
"Chúng ta đã nói rồi, chờ khi em thông qua phỏng vấn thì sẽ mời anh ăn tối." Giọng Thẩm Ưu truyền tới từ phía cuối chiếc bàn dài.
Chiếc bàn dài ước chừng chứa được mấy chục người cùng ngồi dùng cơm. Trên bàn bày hoa tươi cùng dàn nến, còn có một đĩa trái cây lớn.
Long Linh nhìn thấy thế này thì không khỏi co rúm người lại một chút, bữa cơm này sợ rằng cô mời không nổi. Cô nuốt một ngụm nước bọt mới cười ngượng ngùng đáp: "Tôi chỉ có vài trăm tệ, không biết có đủ để trả cho bữa này không?"
Gương mặt người đàn ông ẩn sau ánh nến nén cười, cố ý nói bằng giọng nghiêm túc: "Em đâu có nói là sẽ mời anh bữa cơm bao nhiêu tiền. Nên anh muốn ăn heo quay sữa ở đây, em rốt cuộc có mời không?"
"Mời! Anh giúp tôi một chuyện quan trọng như vậy, anh muốn ăn gì tôi cũng mời." Long Linh bước chầm chậm về phía Thẩm Ưu, trong lòng không khỏi oán thầm: "Lần này quay về mất sạch máu rồi, băng huyết luôn rồi."
"Ha Ha.." Nhìn thấy một cô gái ngốc nghếch như vậy thì Thẩm Ưu không nhịn được nữa liền cười phá lên.
"Tiền cơm hôm nay anh sẽ trả thay, vậy là em lại nợ anh một ân huệ rồi. Sau này cần em làm gì anh sẽ nói sau."
Chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết thì đó không phải chuyện khó. Lần này ngược lại tốt rồi, mãi nợ anh một ân huệ, nhưng mà Long Linh cũng cam tâm tình nguyện, người có thể giúp cho mình có một cơ hội để thay đổi số mệnh thì người đó thật sự là ân nhân lớn. Về sau vì anh làm chút chuyện cũng là điều nên làm.
Long Linh vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ưu thì phục vụ liền đẩy xe thức ăn lên. Hương thơm của từng món ăn đang được bày lên bàn bay thoang thoảng đến.
"Bát trân (tám loại món ăn quý), tôm hùm xào cải, cải thảo sốt sữa, heo sữa quay, súp củ quả. Chúc Thẩm tổng và Long tiểu thư dùng bữa vui vẻ!" Người phục vụ báo món xong liền lui xuống, chờ khi họ cần gì thì lại lên phục vụ.
Long Linh nhìn thấy bữa ăn phong phú thịnh soạn liền kinh ngạc.
"Uống rượu vang không?" Thẩm Ưu cầm một chai rượu vang nước ngoài lên rót một chút vào ly của mình.
"Không cần đâu." Long Linh thật sự không thể uống được rượu, dù đó là rượu vang đi nữa.
Thẩm Ưu cầm dao cắt một miếng thịt đùi heo sữa quay ngon giòn bỏ vào bát của Long Linh: "Vậy thì em ăn nhiều một chút."
Được người khác lúc nào cũng chăm sóc khiến Long Linh có chút lay động, loại đối đãi như công chúa thế này chỉ có trong TV mới nhìn thấy, không ngờ cô đến từng tuổi này cũng được may mắn như vậy.
Cô luôn miệng cười và ăn một miếng thật to. Trong lòng dâng lên nỗi chua xót: "Vợ của Thẩm Ưu sau này nhất định là người kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà. Mình chỉ hi vọng có thể gả cho một người đàn ông tốt là hoàn toàn mãn nguyện rồi."
Với cô mà nói, cô chưa bao giờ dám tham vọng sẽ trở thành người phụ nữ của Thẩm Ưu, có thể làm bạn với anh đã là rất may mắn rồi.
Lúc này điện thoại Long Linh reo lên. Lấy điện thoại ra nhìn một cái, thấy là Long Bạch gọi đến, cô liền ngắt máy đi.
Nhưng mà Long Bạch cũng không có ý định buông tha, gọi hết lần này đến lần khác.
"Ai vậy? Không sao đâu, em nghe máy đi." Thẩm Ưu cho rằng cô cảm thấy nghe điện thoại ở trên bàn ăn không tiện nên mới tắt máy.
"Không nghe." Vẻ mặt Long Linh trầm xuống. Sau khi cùng Long Bạch nói chuyện rõ ràng xong, Long Bạch căn bản không hề gặp được Long Linh, vậy nên thường xuyên gọi điện thoại đến.
Thẩm Ưu nhìn thấy cô như vậy, lập tức biết cuộc gọi kia là do ai gọi đến, anh vươn tay đến chỗ Long Linh, ý bảo cô đưa chiếc điện thoại không ngừng reo lên kia cho anh.
Long Linh cũng ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.
"Alo." Thẩm Ưu hạ giọng bắt máy: "Long Linh đang ở cùng tôi, anh đừng gọi điện đến quấy rầy cô ấy nữa."
Ở đầu dây bên kia, Long Bạch nghe thấy giọng Thẩm Ưu bắt máy, ngay tức thì nổi cơn thịnh nộ, anh ta tức giận hét vào điện thoại: "Anh đưa Long Linh đi đâu rồi?! Mau đưa cô ấy trở về!"
"Lúc nãy tôi cùng cô ấy đi suối nước nóng chơi, hiện tại thì đang ăn tối. Anh bây giờ chẳng qua chỉ là hàng xóm của cô ấy thôi, còn nữa, nói chuyện đừng có mà gào lên như thế. Cô ấy nguyện ý ở cùng ai anh quản được sao? Không có chuyện gì thì đừng gọi đến nữa." Thẩm Ưu cố ý nói chuyện hai người đi suối nước nóng cho Long Bạch, chính là muốn chọc tức anh ta.
Thẩm Ưu vui vẻ cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia Long Bạch nghe thấy tiếng ngắt máy liền phát điên lên rồi, anh ta liền nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, "đùng" một tiếng, cửa nhà Long Linh bị anh ta đẩy mạnh ra, nhìn Long Tôn Vượng lúc này đang ăn cơm không phân phải trái đúng sai gào lên: "Các người dạy dỗ Long Linh thế nào vậy?! Cô ta cùng kỹ thuật viên họ Thẩm kia đi ngâm nước nóng cùng nhau rồi, các người còn ở đây giống như không có chuyện gì!"
"Long Bạch, cậu đang nói bậy bạ cái gì đấy?! Chuyện của hai đứa đã là quá khứ rồi, đừng dây dưa nữa, lẽ nào cậu muốn ầm ĩ đến chết, đến mức không muốn nhìn mặt nhau nữa sao?" Trần Yên Phương tức giận ném chiếc bát trên tay xuống.
"Các người không tin thì tự gọi điện thoại đến hỏi Long Linh đi, vừa nãy chính miệng kỹ thuật viên Thẩm nói với tôi đấy! Bây giờ hai người bọn họ vẫn ở cùng nhau!" Long Bạch nộ khí bừng bừng, dáng vẻ chẳng khác nào sát thủ.
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên.
"Mẹ." Long Bạch bắt máy
"Long Bạch! Con đi đâu vậy?! Bà con không ổn rồi! Mau về đây!" Giọng Tô Quế Hoa the thé từ trong điện thoại truyền đến, âm thanh to đến nổi Long Tôn Vượng và Trần Yên Phương ở kế bên cũng nghe thấy.
"Bà của tôi sắp không ổn rồi, các người mau gọi Long Linh về đi! Từ lúc Long Linh còn bé bà đã thương yêu cô ấy như cháu ruột của mình, vào thời khắc này mà cô ấy không ở bên cạnh có phải là không hợp lễ nghĩa không!" Nói xong Long Bạch nhanh chân chạy về, bà của anh ta không sống cùng anh ta, bà luôn sống một mình trong căn nhà cũ.
Vừa nãy anh ta gọi điện cho Long Linh như đòi mạng chính là muốn nói với cô bà không ổn rồi, muốn cô mau trở về nhìn mặt bà lần cuối. Nhưng nghe được cô ấy cùng Thẩm Ưu ở cùng nhau hoàn toàn không thể bình tĩnh, đến chuyện quan trọng này cũng quên nói.
Bên này, Long Linh nhận được điện thoại của cha cô gọi đến, trong chớp mắt mắt cô đỏ hoe đi, cô gấp đến nổi chân tay luống cuống.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Ưu lấy khăn lau miệng rồi cũng đứng dậy theo cô.
Long Linh nghĩ đến người bà hiền hậu như thế lại sắp rời khỏi thế giới này, giọng nói bỗng chốt nghẹn ngào: "Bà, bà sắp không ổn rồi." Cô nhanh chân chạy ào ra bên ngoài.
"Anh đưa cô về! Mau lên xe!" Thẩm Ưu đã sớm lái xe đến dừng ngay trước cổng, kéo Long Linh ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy như bay, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn hai trăm con ngựa.
Long Linh không ngừng hồi tưởng lại những cảm giác ấm áp mà bà mang lại cho cô từ thuở ấu thơ.
Lúc nhỏ, ông bà của cô qua đời rất sớm, cha mẹ lại bận lo kế sinh nhai, bình thường đêm muộn rồi cũng chưa được ăn cơm. Cô lúc ấy thường cùng Long Bạch ở nhà bà ăn cơm. Trong thôn rất nhiều người vì Trần Yên Phương không sinh được con trai mà có chút không xem trọng nhà cô, nhưng bà đối với Long Linh không giống họ. Từ lúc Tiểu Nha vẫn chưa ra đời, bà đã đối với Long Linh như là cháu gái ruột của mình.
"Em đừng sốt ruột, anh sẽ cố gắng lái nhanh hơn." Thẩm Ưu an ủi cô nhưng chân không tự chủ đạp ga.
Thẩm Ưu đưa Long Linh về đến trong thôn đã sắp 10 giờ tối rồi.
Hai người chạy đến căn nhà cũ của bà Long Bạch, nơi đây sớm đã có rất nhiều người. Trong thôn có rất nhiều ông bà lão đến đưa tiễn bà nốt đoạn đường cuối. Đây đều là lão bằng hữu của bà, cùng nhau làm lụng, bầu bạn với nhau cũng mấy chục năm rồi
"Bà ơi! bà ơi! Con về muộn rồi, bà ơi…" Long Linh khóc nức nở chạy vào phòng, nhìn thấy bà rồi, nhưng chỉ là một chiếc quan tài.
Nhà Long Bạch đã sớm đặt bà vào quan tài.
"Bà đi lúc nào?! Tôi đến lần cuối cùng cũng không nhìn thấy mặt bà, sao lại đặt bà vào quan tài rồi! Bà ơi..."
"Trời vừa tối thì bà đi. Thím Quế Hoa của cháu nói đợi người cứng lại rồi thì không thể đặt vào nữa, nên mới đặt bà vào quan tài lúc người còn ấm." Một bà lão tóc bạc ở bên cạnh vỗ vỗ lưng Long Linh nói cho cô biết tình hình.
"Mời thầy thuốc trong thôn đến xem qua rồi sao? Nguyên nhân vì sao lại đột nhiên qua đời vậy?" Long Linh làm sao cũng không tiếp nhận nổi, vài ngày trước bà còn chống gậy đi dạo dạo ở cổng thôn, bây giờ đã chỉ còn là một thi thể.
Tô Quế Hoa dẫn theo hai đứa trẻ quỳ xuống trước chậu lửa đốt tiền vàng, nghe Long Linh nói những lời này thì không vui lòng, bà ta nhanh chóng đứng dậy kéo Long Linh ra xa quan tài: "Mẹ chồng tôi vốn là thân thể không khỏe. Người già không chịu nổi mùa đông giá rét là hiếm lắm sao?! Cô chỉ là một người ngoài đừng có giống như chủ nhà ồ ạt hỏi tội làm bà không thể an nghỉ! Dâng nén hương, đốt ít tiền rồi mau đi đi."
Long Linh vốn đau lòng đứng không vững, bị Tô Quế Hoa kéo một cái suýt nữa ngã xuống, may có Thẩm Ưu đưa tay ra đỡ.
Một màn này rơi vào mắt của Long Bạch hết sức nhức mắt, anh ta cũng không quan tâm tình cảnh hiện tại trực tiếp nói với Thẩm Ưu với ý đuổi khách: "Anh không phải người trong thôn chúng tôi, đừng có đến linh đường! Ngay trước quan tài người mất ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì!"
Bị một câu này của Long Bạch gây chú ý, những người khác trong thôn cũng thấy hai người họ như thế này không thỏa đáng liền lên tiếng bàn luận.
"Trước mắt mọi người mà còn lôi lôi kéo kéo, xem ra lời đồn là sự thật."
"Hai người thật giống mới đi cùng nhau từ bên ngoài về."
"Đứa trẻ Long Bạch này thật đáng thương, bà mới qua đời, Long Linh lại ở cùng người khác."
"Tôi và kỹ thuật viên Thẩm trong sạch, anh đừng có nói bừa!" Long Linh lau nước mắt một cái. Thời khắc này không thể ở trước linh đường cãi nhau, nếu không rất có lỗi với bà.
Cô tự mình tiến lên phía trước cầm lấy nhang châm lửa, chắp tay sau đó dâng lên. Tiếp tục đi đến chậu lửa đốt tiền vàng mới rời khỏi nơi tang thương đó.
Nếu cô không rời đi nơi này thì sẽ không được bình yên.
Thẩm Ưu vốn định lên thắp nén nhang nhưng bị Long Bạch ngăn lại. Đã như vậy anh cũng không muốn miến cưỡng, liền cùng Long Linh đi ra.
"Hai đứa cùng nhau trở về?" Trần Yên Phương nhìn thấy con gái cùng Thẩm Ưu một trước một sau tiến vào cửa nhà liền hỏi. Bà ấy dừng kim chỉ thêu trong tay lại: "Hai đứa đã ăn cơm chưa? Cần mẹ nấu cho hai đứa bát mì không?"
"Dì Trần, chúng cháu ăn xong rồi mới trở về.” Thẩm Ưu ngồi xuống bên cạnh Trần Yên Phương.
Cả nhà vây quanh đống lửa, duy chỉ không nhìn thấy Nghiêm Tử Tu đâu.
"Kỹ thuật viên Nghiêm đâu ạ?"- Long Linh rót một ly nước, vừa nãy ở linh đường nói chuyện lớn quá, cổ họng đều khô cả rồi.
"Nghe nói bà của Long Bạch qua đời rồi nên sợ, đã đi ngủ từ sớm rồi. Đứa trẻ này "ngưu cao mã đại" mà gan lại bé như vậy" Long Tôn Vượng không kiềm được lắc đầu một cái.
"Hai đứa đến nơi làm tang lễ của nhà họ xem rồi chứ?" Trần Yên Phương nói mập mờ, họ không quá nguyện ý khi trực tiếp nói ra hai chữ "linh đường".
Thẩm Ưu nhìn thấy mắt Long Linh đỏ hoe liền thay cô trả lời: "Đi rồi ạ, đã truy điệu xong rồi."
Mặc dù bà qua đời Long Linh rất đau lòng, nhưng nghĩ đến nhà họ ở trước mặt mọi người không chỉ khiến cô bối rối mà còn khiến Thẩm Ưu xấu hổ, liền không muốn nói tiếp chuyện của nhà họ: "Hôm nay con đã đậu buổi phỏng vấn ở công ty tổng rồi. Khoảng thời gian này phải đi thành phố để đào tạo, sau khi thông qua kiểm tra con mới có thể đảm nhiệm vị trí giám đốc của khu vực này."