"Đây là chuyện tốt! Từ nay về sau Tiểu Linh nhà chúng ta có thể đi ra khỏi vùng núi lớn này rồi!" Trần Yên Phương nghe được tin này thì rất vui mừng, không để ý khiến tay bị cây kim thêu đang cầm đâm vào đầu ngón tay. Máu rỉ ra, bà ấy liền đưa lên miệng ngậm lấy, quay sang chồng cười nói: "Con gái mà em sinh ra chính là khác với người khác!"
"Thực sự là chuyện tốt!" Long Tôn Vượng đứng dậy ra ngoài, một lát mới trở lại.
Ông cầm một bình rượu trắng, tiện thể lấy thêm một ít mồi nhắm: "Chúng ta ăn mừng nào. Tiểu Thẩm, lại đây, uống cùng chú một ly." Tửu lượng của Thẩm Ưu cũng không thua kém Long Tôn Vượng là bao, hằng năm anh đều phải xả giao ở bên ngoài nên tửu lượng đã sớm được luyện rồi.
"Được ạ, con uống với chú vài ly. Dì Trần uống không ạ?" Anh biết Long Linh không uống rượu nên không hỏi cô.
"Uống một chút, hôm nay vui."
Mấy người họ mới nướng xong mồi nhắm đã liền đem đồ nhắm bày ra đầy ắp bàn.
Bên ngoài trời rét thấu xương, bên trong nhà lại ấm áp tựa mùa xuân.
Nhà Long Bạch bi thường sầu thảm, nhà Long Linh cười nói râm rang.
Đời người vốn dĩ là vậy, mỗi gia đình đều là một thế giới độc lập. Ai rời đi cũng sẽ không ảnh hưởng đến, trái đất vẫn quay, mặt trời cũng sẽ như thường lệ mà mọc lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người vừa thức giấc, đang vệ sinh cá nhân.
"Hôm qua anh uống không ít rượu, có bị đau đầu không?" Long Linh nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi. Sợ bị người khác nghe thấy.
Nhận được sự quan tâm của Long Linh trong lòng Thẩm Ưu cảm thấy ngọt ngào tựa như mật. Một chút rượu đó đối với anh mà nói chẳng là gì cả.
Trần Yên Phương cầm khăn bông vừa lau mặt vừa đi đến cửa dò xét.
"Đi! Mau đi xem!"
"Đúng là sống lâu rồi mới thấy qua! Vẫn còn loại chuyện như thế này!"
Lúc này Dương Nhị Mai kéo người đàn ông của mình là Long Thiết Sơn chạy ra khỏi cổng.
Trần Yên Phương nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, kéo Dương Nhị Mai lại hỏi: "Nhị Mai! Hai người đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?"
"Chị Trần, chị vẫn chưa nghe nói gì sao? Bà của Long Bạch sống lại rồi! Mau đi xem đi!"- Dương Nhị Mai nói đại khái một câu rồi tiếp tục chạy đến nhà bà Long Bạch.
Trần Yên Phương bị dọa sợ run rẩy, lập tức về phòng bỏ khăn bông xuống: "Bà của Long Bạch bên kia có chuyện rồi, chúng ta đi xem xem."
Nghe Trần Yên Phương nói cả nhà liền mau chóng rửa mặt rồi chạy nhanh về phía nhà bà Long Bạch. Chỉ có duy nhất Nghiêm Tử Tu là không đi, anh ấy nghe bà sống lại liền sợ đến chân nhũn ra, nào còn dám đi xem.
Họ còn chưa vào cổng liền nhìn thấy căn phòng sớm đã bị người dân tò mò lấp kín, đến nước cũng không chảy lọt.
"Quỷ quái như vậy sao, phải đi mời thần bà đến làm pháp sự." Một người đàn bà trung niên mặt đầy hoảng sợ nhỏ giọng nói cùng Dương Nhị Mai.
Dương Nhị Mai gắt giọng cố ý cho mọi người nghe thấy: "Cái này mà còn cần suy nghĩ sao? Nhất định là con cháu bất hiếu mới khiến bà đi không cam tâm như vậy!"
Long Thiết Sơn sợ rằng Dương Nhị Mai sẽ gây chuyện nên vội kéo bà ta trở về: "Náo nhiệt cũng xem đủ rồi, mau quay về thôi, đi đi đi..."
"Nhị Mai nói không sai. Bà đã hơn 80 tuổi rồi vẫn còn một mình sống tại căn nhà cũ này, ban đêm có bị ngã cũng không ai biết."
"Phải phải phải. Đối với việc hoàn hồn này không phải là chuyện tốt lành gì, bà ấy chắc chắn có điều gì đó oan khuất không ai biết mới không không muốn vận thế mặc kệ con cháu.”
Mọi người trong thôn bị Dương Nhị Mai nhịp nhàng lay động, nói cho cùng họ cũng là loại người giống nhau.
Long Linh chen lấn vào đám người để đi đến linh đường.
Nắp quan tài đã mở ra, người nhà Long Bạch không ngừng đập đầu vào quan tài, miệng còn lẩm bẩm: "Bà hãy yên nghỉ đi! Chúng con nhất định sẽ đốt nhiều tiền hơn cho bà, bà an nghỉ đi!"
Long Linh trực tiếp lướt qua bọn họ, tự mình nhòm người qua nắp quan tài kiểm tra.
Bên trong miệng bà hơi mở ra, dù hơi thở yếu ớt nhưng vẫn nhìn thấy được ngực phập phồng, hai bên quan tài có những vết xước nhàn nhạt, lại nhìn thấy ngón tay nhăn nheo của bà, móng tay có mạt gỗ và máu.
Lúc này Long Bạch đột nhiên mở miệng: "Tối qua, khi đêm lúc anh canh gác quan tài thì đột nhiên nghe bên trong có tiếng động, thế nên gọi ba anh thức dậy, sau khi bàn bạc quyết định mở nắp ra xem xét một chút. Sau đó có người nói bà sống lại rồi, bây giờ anh cũng không biết phải làm sao."
"Thẩm Ưu! Đến đây Thẩm Ưu!" Long Linh cắn răng hung dữ nhìn những người hồ đồ này một cái rồi lớn tiếng gọi Thẩm Ưu đang ở bên ngoài.
"Anh đến đây, sao thế?" Thẩm Ưu và Long Tôn Vượng liền tiến vào nhà.
"Mau đưa bà đến bệnh viện! Bà vẫn còn thở! Vốn dĩ không có chết!"
Mọi người nghe Long Linh nói, trong nháy mắt liền hốt hoảng.
Mọi người gấp gáp hỗn loạn mang bà ra đặt lên xe của Thẩm Ưu.
Long Linh ngồi vào cạnh ghế lái, đi cùng còn có Long Bạch và Long Thần Tín. Tô Quế Hoa sớm đã bị dọa đến ngốc đi rồi, bà ta ngồi dưới đất nhìn mọi người bận rộn.
"Chưa chết sao? Sao có thể chứ? Rõ ràng tôi gọi bà ấy không phản ứng gì rồi mà?" Bà ta hoảng sợ không ngừng nói đi nói lại câu này.
Lúc đó, bà ta cầm vài củ cà rốt mới vừa đào lên định đưa cho mẹ chồng mang về, sau khi vào nhà thì phát hiện mẹ chồng gọi đến năm sáu tiếng cũng không phản ứng, nhìn đồng hồ thì đã bốn năm giờ chiều rồi, dựa theo thói quen hằng ngày của mẹ chồng thì giờ này không thể ngủ trưa được.
Tô Quế Hoa thất kinh hoảng hốt, trong lòng sợ hãi, bà ta chỉ dùng tay đưa tay lên mũi mẹ mình thử một chút liền kết luận mẹ mình đã qua đời.
Cuối năm muốn mua đồ dùng cho năm mới, bà ta cảm thấy đám tang không nên kéo dài đến tết mới làm, liền cùng chồng bàn bạc sớm mang mẹ chồng đi chôn cất.
Bây giờ mẹ chồng không chết, bà ta lo lắng bản thân có rơi vào tội danh mưu sát không, nên bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra.
Bên này, xe chở bà đang đi đến bệnh viện tốt nhất thị trấn.
Sau một hồi cấp cứu, bà cũng tính là đã đoạt lại được mạng sống. Bởi vì ở trong quan tài gỗ suýt nữa nghẹt thở, đại não thiếu khí nên luôn hôn mê bất tỉnh, mặc dù tiến vào phòng bệnh nhưng bác sĩ nói khó đảm bảo rằng bệnh tình của bà không trở nên nặng hơn.
Viện phí đều do Thẩm Ưu tạm trả.
"Một vạn tệ này đều là nộp cho một người còn không chắc chắn sẽ tỉnh lại, người giám hộ ở lại trong phòng cấp cứu lại đắt như vậy..." Long Thần Tín thực sự không có tiền, đau lòng cho mẹ cũng đau lòng cho con trai. Bởi vì phát hiện chỉ có thể lấy tiền vốn năm sau của Long Bạch để trả lại cho Thẩm Ưu.
Hơn ai khác, Long Bạch rất tuyệt vọng.
Rõ ràng bà chỉ là ngất đi do bị ngã nhưng mẹ nhất định nói là bà qua đời rồi. Bây giờ thì tốt rồi, làm bà bị ngạt thở nặng như vậy, còn phải điều trị.
"Ai bảo các người không mời bác sĩ trong thôn đến mà lại tự mình đi xem xét? Mạng người quan trọng mà các người lại mặc cho bà ta một tay che trời?" Long Linh bây giờ ngay cả danh xưng "thím" cũng không muốn gọi người đàn bà độc ác kia.
Cách một lớp cửa kính cũng có thể nhìn thấy ngón tay của bà loang lổ máu.
"Mấy người trước mắt cứ dùng tiền của tôi đi. Đến lúc bán nấm trả lại cũng cũng không muộn." Thẩm Ưu nói xong liền đi sang một bên gọi điện thoại.
Cuộc gọi này của anh là bảo viện trưởng đích thân đến phòng bệnh của bà để xem tình trạng bệnh tình của bà.
"Mọi người là người nhà của bệnh nhân sao?" Viện trưởng mặt đầy nghiêm túc đi đến
"Phải, phải, phải, tôi là con trai bà ấy." Long Thần Tín vội vàng tiến lên.
Viện trưởng khẽ gật đầu chào Thẩm Ưu, dù sao ở tình cảnh này không nên quá rõ ràng. Sau đó mới nói cùng Long Thần Tín: "Nếu các người là người quen của Thẩm tổng thì chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn sức cứu chữa cho bệnh nhân. Nhưng mà, xem tình trạng của bệnh nhân rõ ràng là do ngạt thở dẫn đến đại não thiếu khí, ngón tay bệnh nhân còn bị trầy xước giống như là vì ngạt thở mà bắt lấy thứ gì đó. Bệnh viện chúng tôi sẽ làm theo lẽ thường, đưa báo cáo giám định vết thương cho cảnh sát, đợi lát nữa cảnh sát sẽ tìm các người làm rõ tình hình."
Hai người này cho rằng Thẩm tổng mà Viện trưởng nói là Chủ tịch Thẩm, cộng thêm việc nghe được cảnh sát muốn đến càng làm cho họ một lòng một dạ để chuyện này lên trên hết.
"Đây là một sự hiểu lầm, không phải có người cố ý muốn hại mẹ tôi đâu!" Long Thần Tín sợ vợ mình sẽ bị cảnh sát bắt đi.
"Những lời này ông nói với tôi cũng vô dụng, tôi chỉ phụ trách cứu người. Thật ngại quá, tôi đi trước đây." Viện trưởng không muốn bị Long Thần Tín và Long Bạch lôi kéo nên vội vàng rời đi.
"Chú, chú đừng sốt ruột! Đợi cảnh sát đến rồi nói." Thật ra, trong lòng Long Linh cũng rất rõ, việc này có khả năng bị kết tội, bà không chết mọi thứ đều tốt, nếu như chết rồi, vậy thì Tô Quế Hoa nhất định không thoát khỏi liên quan.
Mọi người vừa ngồi xuống thì hai cảnh sát đã đến điều tra tình hình.
Chỉ mới ghi lại đại khái vài điều mà cảnh sát đã không thể bình tĩnh: "Sao một chút hiểu biết thông thường này mà các người cũng không có?! Người chết hay chưa có thể dựa vào sự phán đoán tùy tiện của các người sao? Đây chính là lão tổ tông nhà các người đó! Ông đưa tôi chứng minh thư để tôi thêm vào hồ sơ, vợ ông tên là Tô Quế Hoa ở thôn Ngọa Long đúng không?
"Vâng." Long Thần Tín bị dọa sợ sắc mặt tái xanh ngoan ngoãn gật đầu.
"Đồn cảnh sát chúng tôi sẽ phái người đến đưa bà ấy đến lấy khẩu cung, ông bảo bà ấy ở nhà đợi đi." Một người cảnh sát nói xong liền lấy điện thoại ra gọi về đồn cảnh sát.
Người đàn bà cường thế một đời cuối cùng cũng ngã.
Sau khi bị mang đến đồn cảnh sát, Tô Quế Hoa sợ đến mức khóc mãi không ngừng, hầu như không thế lấy khẩu cung bình thường được.
Không thể làm gì, cảnh sát chỉ đành gọi điện thoại cho Long Thần Tín bảo ông ấy đến đồn cảnh sát làm công tác tư tưởng cho vợ mình.
Tình trạng của bà trong phòng bệnh cũng không mấy ổn định, nên chỉ có Long Thần Tín một mình đến đồn cảnh sát, những người khác vẫn ở lại bệnh viện.
Long Bạch vốn dĩ vì mối quan hệ với Long Linh mà đối với Thẩm Ưu lòng đầy thù địch, nhưng vào lúc nguy nan, người ta không chỉ không so đo việc vô lý lúc trước của mình còn đưa tiền tận lực giúp mình, Long Bạch cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
Đắn đo mãi anh ta mới đi đến trước mặt Thẩm Ưu trịnh trọng nói xin lỗi: "Kỹ thuật viên Thẩm... lúc trước tôi có gì đắc tội với anh mong anh lượng thứ. Còn nữa, cảm ơn anh lần này đã giúp đỡ! Thật cảm ơn anh!"
"Không có gì, chỉ cần anh về sau đừng làm phiền Tiểu Linh nữa là được. Tôi nghe Tiểu Linh nói bà đối với cô ấy rất tốt, sinh mạng quan trọng, tôi tuyệt nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Thẩm Ưu nói rất rõ ràng, anh như vậy chỉ là vì Long Linh mà thôi.
Căn bản Long Bạch vẫn cảm thấy áy náy, sắc mặt cứng đờ, trong lòng lại khó chịu, thời khắc này cũng chỉ có thể nhịn.
"Chết tiệt, Tiểu Nha ở nhà một mình sao?" Long Thần Tín đến phòng tạm giam của đồn cảnh sát làm công tác tư tưởng cho Tô Quế Hoa
Nghe thấy Tiểu Nha, Tô Quế Hoa vừa khóc vừa nói: "Tôi đem gửi nó ở nhà Long Tôn Vượng Rồi."
"Bà đừng khóc nữa, mẹ chúng ta vẫn ổn. Đồng chí cảnh sát hỏi cái gì thì bà cứ trả lời sự thật là được, tôi còn phải đến bệnh viện chăm mẹ, bà ở đây mau khai báo rồi về với Tiểu Nha đi. Sự việc đã ra nông nổi này bà đừng làm loạn thêm nữa." Long Thần Tín hiếm khi nặng lời như vậy. Bây giờ mẹ rơi vào tình cảnh bi thảm như thế này đều do một tay vợ ông làm ra, đổi lại là người đàn ông khác, sợ rằng đã sớm động thủ rồi.