"Được."
Chờ Long Linh đi ra ngoài Thẩm Ưu mới phân phó cho nhân viên cắt bỏ nhãn mác trên quần áo.
Sau khi thanh toán xong anh cầm theo túi lớn túi nhỏ đi tìm Long Linh.
"Thẩm Ưu!"
Hai giọng nói khác nhau cùng vang lên một lúc.
Long Linh cầm hai chai nước nhìn người phụ nữ mặc áo lông chồn màu trắng.
Cô gái kia môi hồng răng trắng, tóc dài màu nâu nhạt uốn gợn sóng thả sau lưng. Một tay cầm túi xách phiên bản giới hạn của Prada, tay kia cầm theo mấy túi giấy của hãng LV.
Bên trong chiếc áo lông là chiếc váy ngắn càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai của cô ta. Đôi giày của người phụ nữ nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt Thẩm Ưu.
"Anh trở lại khi nào vậy? Em nhắn cho anh nhiều tin nhưng không thấy trả lời lại, còn tưởng cái nơi anh đang ở không có tín hiệu nữa cơ." Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng tinh tế, nhưng đôi mắt lại giống như cái ra đa đang nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt sau đó hờ hững đáp: "Về được mấy ngày rồi. Tôi còn có việc nên đi trước."
Nhìn thấy Thẩm Ưu đi về phía Long Linh, người phụ nữ phía sau chế nhạo: "Hừ, khó trách mua nhiều đồ hiệu như vậy, thì ra là muốn nuôi một con nhỏ nhà quê. Quả thật là khác xa với trước kia a, không đi tìm nữ vương hộp đêm nữa mà lại chuyển sang ăn chay."
"Ai nói với cô tôi tìm nữ vương hộp đêm?" Thẩm Ưu có chút bực bội.
"Anh không biết người phụ nữ gọi là Bạch Tuyết kia chính là nữ vương hộp đêm sao? Anh a, thật đúng là coi tiền như rác mà, một tháng tiêu mấy chục vạn trên người cô ta nhưng cũng không biết cô ta làm gì." Người phụ nữ kia ngạo mạn dùng ngón tay gẩy gẩy mấy sợi tóc chỗ khóe mắt ra. Cô ta thật sự không hiểu nổi, gia đình cô ta cũng làm kinh doanh xem như là môn đăng hộ đối với Thẩm Ưu, nhưng anh ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn cô ta mà lại đi tìm một người phụ nữ không ngước lên khỏi mặt bàn.
"Cô đúng thật là tin tức linh thông a. Nhưng mà tôi và Bạch Tuyết đã sớm không còn liên quan rồi, về sau cũng mong cô đừng nhắc đến tên của người này trước mặt tôi. Tạm biệt." Thẩm Ưu đen mặt dẫn theo Long Linh rời khỏi đây.
Không biết vì cái gì mà trong ngực Long Linh có một cảm giác khó chịu. Càng hiểu rõ Thẩm Ưu thì loại cảm giác buồn bực này càng rõ ràng hơn. Trước kia anh có bạn gái, có lẽ anh rất yêu người tên Bạch Tuyết đó đúng không? Nếu không thì làm sao mỗi tháng sẽ tiêu trên người cô ấy mấy chục vạn đây?
"Anh và Bạch Tuyết không phải giống như lời Ngô Đan Ni nói."
Ngồi trong xe Thẩm Ưu muốn nói vài câu giải thích với Long Linh.
"Thẩm tổng!" Long Linh lập tức đánh gãy lời anh: "Đây là việc riêng của anh vì anh vậy không cần phải giải thích cùng tôi! Đi thôi, anh đưa tôi về thôn đi." Giờ phút này cô thật sự muốn nhanh rời khỏi đây, nếu như còn nói thêm câu nào nữa cô chỉ sợ bản thân mình sẽ rơi nước mắt.
Nghe Long Linh nói đây là việc riêng của mình, Thẩm Ưu bị nghẹn đến một chữ cũng không nói ra được. Anh vội vàng khởi động xe đến ngoại ô thành phố.
Thẳng đến khi nhìn thấy phía trước là một khu du lịch, Long Linh mới biết anh cũng không có ý định đưa mình trở về.
"Đây là nơi nào?"
"Khu du lịch của công ty."
"Tại sao lại tới nơi này?"
"Nếu như em đã gia nhập công ty thì cũng cần phải biết qua một số ngành khác của công ty, việc này cũng sẽ không có hại gì."
Lời giải thích này có lẽ là có sức thuyết phục nhất.
Long Linh chỉ có thể đè nén tâm trạng rồi đi theo anh vào khu du lịch.
Khu du lịch được xây dựng xung quanh một cái hồ nhân tạo. Biệt thự trong đây được xây dựng mang hơi hướng cổ kính, tất cả các biệt thự đều được nối liền với nhau bởi những con đường nhựa.
Ở sảnh lớn của khu du lịch có lối vào dẫn đến suối nước nóng, bên trong có khoảng năm mươi suối nước nóng lớn nhỏ đan xen nhau.
"Thẩm tổng!" Người phụ trách ở đây nghe nhân viên an ninh nói Thái tử gia đến đây thì lập tức mang theo cấp dưới tới chào hỏi.
"Để mọi người rời đi đi. Tôi chỉ muốn đến đây thả lỏng một chút." Thẩm Ưu đưa chìa khóa cho người phụ trách, ý bảo anh ta đến xe của anh đem quần áo ở trong xe đến phòng thay đồ ở đây, khi nào ngâm suối nước nóng xong anh sẽ thay đồ.
"Vâng!" Người phụ trách cúi đầu nhận chìa khóa.
"Quần áo của trợ lý Long cũng mang đến phòng thay đồ cho cô ấy luôn." Thẩm Ưu nói thêm một câu.
Ban đầu biết mình sẽ tới suối nước nóng nên Long Linh có chút không tình nguyện, cô không biết được nhân viên ở đây sẽ suy nghĩ về quan hệ của bọn họ như thế nào. Nhưng câu "trợ lý" của Thẩm Ưu đã giải quyết được sự lúng túng này, ít nhất nó sẽ không khiến cho thanh danh của cô bị hủy hoại, cũng sẽ không khiến cho cô bị mọi người nghĩ là cô có người chống lưng phía sau.
Tới đâu hay tới đó vậy.
Long Linh một mình tiến vào phòng thay đồ dành cho nữ.
"Mỹ nữ, mời đến phòng VIP để thay đồ." Một nữ nhân viên tiến lên muốn ngăn Long Linh đang đi vào khu thay đồ công cộng.
Nơi này có chuẩn bị phòng thay đồ riêng dành cho khách VIP hoặc những người có thân phận đặc biệt. Long Linh được đưa vào một trong số mười phòng VIP để thay đồ.
Ánh đèn ở bên trong nhu hòa, sô pha, bàn trang điểm, phòng tắm có vòi đều được trang bị đầy đủ, thậm chí còn có cả TV. Sau khi ngâm nước nóng có thể khoác áo choàng tắm quay lại đây nghỉ ngơi, nhân viên sẽ mang trà bánh và trái cây tới.
Sau khi thay bộ đồ tắm được chuẩn bị riêng cho khách VIP, lại mặc thêm áo choàng tắm bên ngoài, Long Linh mới rụt rè đi đến suối nước nóng bên ngoài.
"Qua đây." Thẩm Ưu sớm đã ngâm mình trong một suối nước nóng gần đó.
Long Linh ngẩng đầu nhìn bốn phía, xung quanh còn có rất nhiều suối nước nóng nhưng màu sắc của nước lại không giống nhau. Càng kỳ quái hơn chính là xung quanh không có ai cả.
Thẩm Ưu nhẹ nhàng thả lỏng người, tiếp tục ôn tồn nói với cô: "Đây là khu dành cho khách VIP, không phải là khu công cộng nên sẽ không có ai. Ngoài ra trong nước có bỏ thêm một số thứ, nếu em muốn thì có thể thử xem. Màu đỏ thẫm ở kia là hồ hoa hồng, màu nâu là hồ ngải thảo, màu trắng ngà là hồ sữa bò, màu xanh lục là hồ trà xanh…"
Thẩm Ưu giống như một nhân viên bán hàng giới thiệu cho Long Linh từng thứ một.
Cuối cùng Long Linh cũng cởϊ áσ choàng bước vào hồ ngải thảo. Bởi vì cũng chỉ có mùi hương của hồ này mới là thứ mà cô quen thuộc.
Hai cái hồ nằm cạnh nhau, bọn họ cứ như vậy mỗi người một hồ ngồi đưa lưng vào nhau, hưởng thụ một chút ấm áp giữa giá rét của trời đông.
"Anh gặp được Bạch Tuyết trong buổi tiệc sinh nhật của môt người bạn." Thẩm Ưu dựa đầu vào thành bể bơi của hồ nước nóng nhắm hai mắt âm thầm đưa ra quyết định, anh biết Long Linh nhất định sẽ nghe thấy lời anh nói.
"Ngày đó anh bị chuốc say, chờ đến sáng hôm sau tỉnh dậy liền phát hiện mình đang nằm trên giường của khách sạn, bên cạnh còn có một người phụ nữ, cô ấy tên là Bạch Tuyết. Lúc ấy anh tưởng bản thân do say rượu làm loạn nên đã hỏi cô ấy muốn giải quyết chuyện này như thế nào. Cô ấy nói đã sớm thích anh nên muốn ở bên cạnh. Anh nghĩ là một người đàn ông thì không thể ăn xong lau miệng liền bỏ chạy nên đã đồng ý để cô ấy ở bên cạnh mình. Nhưng anh đối với cô ấy không có một chút tình cảm nào mà chỉ muốn chịu trách nhiệm với việc làm của mình thôi, cho nên ngoại trừ ngày hôm đó thì cũng không có chạm qua cô ấy…Cô ấy không có tiền anh sẽ đưa, muốn mua cái gì anh sẽ thanh toán. Sau đó cô ấy nói mình mang thai, anh cũng đã dự định cho cô ấy một danh phận nhưng cô ấy lại cầm năm mươi vạn anh đưa để bồi bổ cơ thể rồi biến mất."
Long Linh tức giận hất nước từ hồ nước lên người Thẩm Ưu bất bình mắng: "Anh ngốc sao!? Cô ta rõ ràng là muốn lừa tiền! Quỷ mới biết tối hôm đó anh có làm gì với cô ta hay không!"
Thẩm Ưu lại cười ra tiếng lấy tay lau nước trên mặt đi, quay đầu nhìn cô gái đang tức giận: "Đúng vậy, sau đó anh mới biết tất cả chỉ là lừa gạt, chuyện mang thai cũng là nói dối. Cấp dưới của anh cũng đã lấy lại số tiền mà cô ta đã cầm đi mang. Chỉ là trước đó anh không biết cô ta ở hộp đêm nên cũng không đi tìm hiểu kỹ."
"Vậy người tên Ngô Đan Ni vừa nãy là ai? Tôi thấy cô ấy còn trẻ nhưng có khí chất rất quý phái…" Tuy rằng Long Linh không biết những nhãn hiệu xa xỉ gì đó, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được chiếc áo khoác mà cô gái kia mặc không hề rẻ chút nào.
"Không có gì đáng nói, là thiên kim của một công ty. Mẹ cô ta và mẹ anh thường đi làʍ t̠ìиɦ nguyện cùng nhau, sau đó mẹ cô ta lại muốn gán ghép hai bọn anh với nhau. Em cũng có thể nhìn thấy, tác phong hành sự của cô ta thật sự không giống người thường. Chỉ cần bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào thì đều sẽ bị cô ta tìm ra, người phụ nữ đáng sợ như vậy nếu như cưới về thì chẳng khác gì bên cạnh có người nằm vùng, chỉ sợ buổi tối ngủ cũng sẽ gặp ác mộng.”
Thẩm Ưu nói tất cả những chuyện này cho Long Linh nghe khiến trong lòng anh cũng thoải mái hơn.
Nước ở đây có nhiệt độ là 42 độ C, hai gò má của Thẩm Ưu đều đã đỏ bừng, trên trán và chóp mũi đều đã chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc này một nữ nhân viên kịp thời mang đồ uống tới đây.
Việc này có thể bổ sung nước cho cơ thể.
Long Linh vừa ngâm mình trong suối nước nóng vừa uống nước trái cây, loại cảm giác hưởng thụ này xưa nay cô chưa từng có. Hưởng thụ qua cuộc sống như vậy còn nguyện ý trở lại nông thôn sống bằng việc làm nông ư? Đương nhiên là sẽ không bằng lòng! Cô hạ quyết tâm nhất định phải nắm chắc cơ hội thay đổi vận mệnh này, nếu như làm tốt vai trò của một giám đốc khu vực có thể sẽ được thăng chức.
Cha mẹ cô cũng không cần phải vì việc không sinh được con trai mà bị người khác xem thường.
"Tại sao anh lại muốn giúp tôi?" Long Linh xoa xoa mồ hôi trên trán xoay người nhìn Thẩm Ưu.
Cô cũng cảm giác được Thẩm Ưu đối với mình không giống với những người khác, nhưng lại không dám tưởng tượng đến cái khác đó. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, nếu như biết những thứ đó đều là công dã tràng thì chẳng phải sẽ buồn hơn sao?
Thẩm Ưu biết cô có chút mẫn cảm, thật vất vả mới có thể thuyết phục cô ở lại nên không muốn đem người dọa chạy mất. Suy nghĩ một chút mới chậm rãi đáp: "Báo đáp vì cha mẹ em đã chiếu cố anh."
"Hóa ra là như vậy." Quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều. Long Linh gãi đầu ngụp xuống hồ nước nóng, một mình bơi vài vòng xung quanh hồ. Đã đến lúc phải tỉnh táo tỉnh táo, cô phải chấm dứt đoạn tình cảm này để phấn đấu vì công việc!
Sau khi ngâm nước nóng xong, Long Linh quay về phòng nghỉ thay đồ tắm rửa, đồ để thay đều là quần áo mà Thẩm Ưu vừa mới mua cho cô. Cô nhìn bản thân mình trong gương giống như đã thay đổi thành một người khác.
Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Một thân hàng hiệu khiến khí chất của cô nháy mắt tăng lên. Cô sờ khuôn mặt tràn đầy collagen của mình. Tuổi trẻ thật tốt a! Ít nhất còn có thể buông bỏ quá khứ mà tiến tới tương lai!
"Lần sau, mình nhất định sẽ dùng tiền của mình để đưa cha mẹ đi mua sắm!" Đây được xem như là một lời hứa hẹn của Long Linh đối với chính bản thân mình.
Lương tháng của giám đốc khu vực là một vạn, lại công thêm tiền thưởng thì không lâu nữa cô có thể đưa ba mẹ lên thành phố sống.
Sự sắp xếp này của Thẩm Ưu nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại vô cùng dụng tâm. Anh dám đánh cược như vậy bởi vì anh biết tính tình của Long Linh. Nếu như đổi lại là một người phụ nữ ham tiền khác thì nhất định sẽ không làm mà quay qua dựa dẫm vào anh.
"Long tiểu thư, Thẩm tổng đợi cô đến dùng bữa tối ở biệt thự số 68." Một nữ phục vụ bước đến cầm quần áo của Long Linh đi giặt, thuận tiện báo cho cô đi dùng bữa tối.
"Xin hỏi biệt thự số 68 nằm ở đâu?" Long Linh có chút xấu hổ, tất cả biệt thự ở đây đều là biệt thự đơn, nếu tìm theo từng số nhà cũng sợ là không biết nó nằm ở đâu.
"Cô cứ đi đến sảnh chính, sẽ có người đưa cô đi."
Quả nhiên có người đang đứng đợi cô ở sảnh chính, cô vừa ngồi trên xe vừa ngắm cảnh chẳng mấy chốc đã đến biệt thự phía trước.
Tác phong của đàn ông vẫn luôn nhanh hơn so với phụ nữ, phụ nữ ngoại trừ thay quần áo còn phải trang điểm nữa. Khiến cho một thái tử gia như Thẩm Ưu phải chờ đợi quả thật là không tốt nhưng chỉ cần anh làm tốt mọi chuyện thì Long Linh sẽ không có gánh nặng tâm lý nào nữa.