Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 12: Ra tay hào phóng

“Cốc cốc cốc”

Nơi sâu nhất ở hành lang tầng 28, thư ký của Chủ tịch bước tới gõ cửa văn phòng Chủ tịch: “Chủ tịch, tiểu Thẩm tổng đem người mới đến phỏng vấn.”

“Cho bọn họ vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói lười biếng của chủ tịch.

Nhưng hiện tại là giờ nghỉ trưa, Thẩm Ưu cũng có chút quá vội rồi.

“Chủ tịch, đây là Long Linh mà trước đây con đã từng giới thiệu với ba.” Thẩm Ưu đi thẳng vào vấn đề, anh còn có lịch trình khác vào buổi chiều, vì vậy anh muốn Long Linh kết thúc cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt.

Chủ tịch Thẩm lúc này đang ngồi trên ghế sofa, ông ấy luôn ưu tiên ăn mặc thoải mái, hai biểu tượng của đôi giày vải đó đặc biệt làm cho người khác chú ý.

“Cô gái, qua đây ngồi đi. Chú nghe nói Thẩm Ưu và Kỹ thuật viên Nghiêm đều ở nhà của cháu, cha mẹ cháu đều là người rất nhiệt tình.” Khuôn mặt chủ tịch hơi tròn, nhưng không làm người khác cảm thấy béo mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy phúc hậu.

Long Linh xấu hổ gật gật đầu, không dám ngồi bên cạnh của Chủ tịch: “ Chủ tịch, cháu đứng trả lời ngài là được rồi ạ.”

Hành động này của Long Linh đã thể hiện được sự lễ phép, Chủ tịch hài lòng gật gật đầu hỏi: “Theo cháu vị trí quản lý chủ yếu làm những việc gì?”

Long Ling cắn môi suy nghĩ rồi liền mỉm cười đáp lại: “Quản lý của các bộ phận khác làm cái gì thì cháu không hiểu lắm, nhưng nếu có liên quan đến người dân chúng cháu, thì theo cá nhân cháu cảm thấy mục đích của công ty lần này hoàn toàn là vì muốn xóa đói giảm nghèo, thân là một người quản lý phải dẫn dắt mọi người trồng nấm tốt, phải nắm bắt tốt kỹ thuật và sản lượng. Nó không chỉ có thể nâng cao thu nhập cho mọi người, thoát khỏi đói nghèo mà còn mang lại lợi ích cho công ty.”

Những nhận xét thực dụng của cô không chỉ khiến Thẩm Ưu ấn tượng mà ngay cả vị chủ tịch cũng rất hài lòng.

“Ha ha, nói đúng lắm! Để thư ký Lý đưa cháu đến bộ phận nhân sự báo danh đi, rồi đến phòng đào tạo để được đào tạo trước khi bắt đầu làm việc. Chú đại diện công ty hoan nghênh cháu gia nhập công ty! Tin tưởng rằng cháu nhất định sẽ dẫn dắt mọi người ở thôn Ngọa Long bước tới cuộc sống sung túc hơn!” Chủ tịch vui vẻ hớn hở, duỗi tay chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký Lý ở phòng thư ký vào đây.

“Không cần đâu! Để con đưa cô ấy đi. Vả lại con cũng không có việc gì làm, con cũng có thể dẫn cô ấy đi tham quan công ty một chút.”

Thẩm Ưu cười vui vẻ còn hơn Long Linh. Mặc dù mọi việc đều nằm trong dự đoán của anh, nhưng anh vẫn khó nén được sự vui mừng.

Đi đến bộ phận nhân sự chủ yếu là để báo cáo nhập hồ sơ, thuận tiện xin thẻ nhân viên, có thẻ này mới có thể tự do ra vào tòa nhà này và vào nhà ăn dành cho nhân viên của công ty. Các nhân viên của phòng nhân sự nhìn người con gái được tiểu Thẩm tổng đích thân đưa đến đây điền hồ sơ thêm vài lần. Đây là người đầu tiên trong lịch sử nha!

“Chúc mừng cô! Long tiểu thư! Tập đoàn Thiên Thành hoan nghênh cô!” Nhân viên nhập hồ sơ cho Long Linh và sau đó đưa thẻ nhân viên điện tử có in hình cô trên đấy bằng hai tay.

“Cảm ơn!” Long Linh nhận lấy tấm thẻ điện tử này thì cảm thấy vô cùng phấn khích, tấm thẻ báo trước cho một cuộc sống mới của cô.

Thẩm Ưu nhìn cô có chút sững sờ, khẽ ho một tiếng, trước mặt người khác anh vẫn mang khí chất của một thái tử cao cao tại thượng: “ Đi thôi! Đi đến bộ phận đào tạo.”

Long Linh mím môi lịch sự cúi đầu chào Giám đốc nhân sự rồi mới đi theo sau lưng Thẩm Ưu rời khỏi bộ phận nhân sự.

“Wow, Thái tử gia đích thân đưa cô ta đến làm hồ sơ nhận việc, đây không phải là người bình thường nha.” Một nữ nhân viên phòng nhân sự kéo một nữ nhân viên khác nói nhỏ.

“Lính nhảy dù mới đến đã làm quản lý khu vực, mối quan hệ này có thể bình thường sao?”

“Đừng nên nghị luận sau lưng quản lý cấp cao!” Giám đốc nhân sự nghe thấy những lời bàn tán này ngay lập tức ngăn cấm.

Hai người bị dọa cho mặt xám mày tro quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Phòng đào tạo ở tầng 3, ngoại trừ quầy lễ tân ở tầng 1 và nhà ăn ở tầng 2, tầng 3 là nơi khởi đầu của nhân viên mới. Người có chức vụ càng cao thì càng ở tầng cao, quản lý khu vực ở tầng 26, giám đốc bộ phận ở tầng 25, tổng giám đốc bộ phận ở tầng 27, Tổng tài và Chủ tịch ở tầng 28.

Xét về phạm vi quản lý, quản lý bộ phận hẹp hơn so với quản lý khu vực, cho nên thấp hơn một bậc.

Đến bộ phận đào tạo, giám đốc Hoàng của bộ phận đào tạo đích thân đến đón tiếp Thẩm Ưu và Long Linh. Nếu Thẩm Ưu không đến, cho dù có chuyện gì đi nữa thì Giám đốc Hoàng cũng sẽ không đích thân đến đón tiếp một người mới như tờ giấy trắng này.

“Thẩm tổng, chào buổi chiều!” Giám đốc Hoàng giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự chỉn chu, mặc dù anh ấy là một người đàn ông, nhưng làm như vậy không nhưng không giống con gái mà còn rất đàn ông.

“Đây là Long Linh, giám đốc khu vực tương lai, hôm nay chính thức đến chỗ anh gặp mặt. Hi vọng anh có thể bồi dưỡng cô ấy thành cánh tay phải đắc lực của tôi!”

Long Linh kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Ưu, cánh tay phải? Không lẽ sau này anh ấy sẽ tiếp tục ở lại thôn Ngọa Long cùng mình làm việc sao?

“Được! Thẩm tổng yên tâm, công ty chúng ta từ nhân viên đánh chữ đến Tổng giám đốc đều được kiểm tra qua tay tôi. Tôi nhất định sẽ đào tạo cho ngài một giám đốc khu vực ưu tú.” Trên mặt Giám đốc Hoàng đầy sự tự hào. Anh ấy nói một chút cũng không sai, bất kì nhân viên nào khi bước vào công ty việc đầu tiên là phải bước qua rào cản là anh ấy, có thể nói là một người so với vạn người.

“Em còn ngây ra đó làm gì?” Thẩm Ưu thấy Long Linh sững sờ nhìn mình nên nhắc nhở một câu.

Long Linh lúc này mới định thần lại và cúi đầu chào Giám đốc Hoàng: “Xin được chỉ giáo!”

“Đợi đến ngày cô ấy được đào tạo chính thức, tôi sẽ để thư ký đến thông báo cho anh. Hôm nay cứ đến đây đi, Giám đốc Hoàng anh có thể đi làm việc của mình rồi.”

Sau khi đuổi giám đốc Hoàng đi, anh cười cười sờ đầu Long Linh, nói: “Khi nãy sao lại lén lút nhìn anh?”

“Tôi? Cái gì? Tôi đâu có nhìn lén anh?” Long Linh có chút không nói nên lời, anh bây giờ là đang trêu chọc mình đúng không? Không có nhân viên nào ở đây nên mới dám sờ đầu của mình. Tuy là anh cao 1m8 mấy, muốn sờ đầu Long Linh 1m6 mấy là chuyện không có gì khó, nhưng ít nhất bây giờ mối quan hệ của họ là cấp trên cấp dưới cần phải nghiêm túc hơn một chút.

“Lúc nãy nhìn em điền thông tin vào đơn, anh phát hiện ra anh lớn hơn em tận 8 tuổi nha. Em nên gọi anh là anh hay là chú đây?” Thẩm Ưu kéo lấy tay cô vừa đi đến thang máy vừa tiếp tục trêu chọc.

“Tôi không dám trèo cao làm thân thích của Thẩm tổng.” Long Linh suýt chút nữa bị anh kéo chạy. Suy cho cùng, những người cao 1m8 mấy thì chân rất dài. Thang máy đi xuống, không đến vài giây đã đến bãi giữ xe.

“Không có gì gọi là trèo cao hay không trèo cao cả! Giữa người với người thì không có phân biệt cao thấp sang hèn, sự khác biệt duy nhất là giữa người lười biếng và người siêng năng.” Suy nghĩ của Thẩm Ưu chính là như vậy, ba mẹ từ lúc nhỏ đã dạy anh phải siêng năng tiến tới. Không được tham ăn biếng làm như mấy cậu ấm ăn chơi.

“Anh thật đúng là khác biệt.” Long Linh không kìm được mà thốt lên.

Thẩm Ưu nghe thấy tiếng thì thầm của Long Linh thì chỉ cười mà không nói gì, anh hi vọng thứ có thể thu hút người anh yêu không phải là gia cảnh điều kiện nhà anh mà là nhân cách của anh.

Bãi đậu xe là bãi đậu xe của công ty bọn họ, bên trong có rất nhiều xe hơi cao cấp, điều này cho thấy mức thu nhập của nhân viên ở đây không hề thấp.

“Tít”

Thẩm Ưu nhấn nút chìa khóa trên tay, cách đó không xa một chiếc Land Rover màu đen nhấp nháy sáng đèn. Chiếc xe này cũng phải hơn 1 triệu nhân dân tệ, 1 triệu nhân dân tệ đối với phú nhị đại mà nói, anh lái chiếc xe này đã là khiêm tốn lắm rồi.Ngay lúc anh để Long Linh lên xe ngồi vào ghế lái phụ, bản thân cũng chuẩn bị lên xe thì phát hiện cần gạt nước trên cửa kính xe trước ghế lái kẹp lấy một tấm thẻ.

Anh lấy nó xuống nhìn qua.

Lại là thư tình của một số con ong bướm, bên trên còn có họ tên và số điện thoại, người biết xe của anh chắc chắn là người trong công ty.

Anh dần dần tỏ ra bực tức, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện cho phòng thư ký chửi một lúc: “Các người làm việc kiểu gì vậy? ! Cư nhiên có người kẹp danh thϊếp vào xe tôi mà không ai phát hiện ra?! Nếu như ai đặt thiết bị theo dõi dưới gầm xe tôi thì ai sẽ gánh hậu quả?! Ngay lập tức đuổi việc Giám đốc của bộ phận bảo an cho tôi!”

Sự lo lắng của anh là điều cần thiết. Nếu có ai muốn ăn cắp bí mật thương mại mà gắn máy nghe lén và máy theo dõi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Những người ở phòng thư ký không dám phàn nàn chỉ có thể làm theo lời dặn.

Lên xe rồi nhưng Thẩm Ưu vẫn như cũ trầm mặt không nói. Thấy Long Linh đến cả dây an toàn cũng không biết cài, anh liền xoay người giúp cô cài dây an toàn.

“Chúng ta... đi đâu?” Long Linh thận trọng hỏi.

“Đi đến trung tâm thương mại.” Anh chỉ trả lời 3 chữ rồi khởi động xe đến trung tâm thương mại.

Sau khi xuống xe, Long Linh mua hai ly kem, nhét một ly vào tay của Thẩm Ưu: “Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Cô múc một muỗng kem lớn bỏ vào miệng, mặc dù thời tiết lạnh nhưng ăn kem này làm cô thấy vui vẻ.

Cuối cùng Thẩm Ưu đã nở nụ cười.

Hai người vừa ăn vừa đi dạo cửa hàng Burberry.

“Thẩm tổng chào buổi chiều!”

Nhân viên bán hàng đã nhìn thấy Thẩm Ưu từ xa đi lên chào một câu.

Anh là khách hàng VIP ở đây, mỗi năm tiền anh mua ở đây đều lên đến 6 chữ số.

“Chọn cho cô gái này vài bộ quần áo công sở, trông phải có thân phận và khí chất.”

“Vâng Thẩm tổng!”

Long Linh không biết cái gì là Burberry, quần áo xịn mà cô hay mặc cũng chỉ có vài trăm đồng một bộ. Không đợi cô suy nghĩ gì, nhân viên bán hàng đã kéo cô đến thử quần áo.

Từng bộ quần áo được đưa từ cửa vào.

Vì không muốn tạo gánh nặng cho Long Linh, Thẩm Ưu dặn dò những bộ quần áo được đưa vào trong phải được tháo mạc, cái giá khiến người khác phải kinh ngạc này cô đều không được thấy.

Nhìn Long Linh như người mẫu thay hết bộ này đến bộ khác đi ra, Thẩm Ưu nhẹ nhàng động đậy ngón tay, nhân viên bán hàng hiểu ý.

Cuối cùng là gói bốn bộ, tạm thời đủ để cô thay phiên mặc.

Lúc thanh toán, Thẩm Ưu yêu cầu nhân viên trực tiếp lấy thẻ của mình quẹt, bốn bộ gần 100 ngàn nhân dân tệ.

“Để tôi tự trả được rồi.” Long Linh chuẩn bị rút tay ra khỏi túi lấy vài trăm nhân dân tệ ra, nhưng bị Thẩm Ưu nắm tay ngăn cản.

“Đây là phúc lợi của công ty, em không cần phải bỏ tiền túi, anh có thể đến công ty bù lại tiền.”

Cô gái ngốc này thật sự tin đó là thật, nhưng cô vẫn ngại ngùng đẩy tay của Thẩm Ưu ra: “Làm sao được? Tôi chưa làm gì cho công ty mà đã nhận phúc lợi của công ty, như vậy không ổn lắm đâu....”

“Sau này làm công việc cho tốt không phải được rồi sao? Đi, chúng ta lại đi mua túi.”

Những người con gái mà Thẩm Ưu từng hẹn hò trước đây đều rất tinh ranh, mỗi tháng đều nghĩ ra mấy ngày lễ để đòi quà anh, còn để bản thân tự chọn. Một cái túi lên đến vài vạn, thậm chí là 10 mấy vạn cũng bỏ ra được. Những người con gái này thì có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng chỉ muốn lấy tiền từ anh.

Có lẽ là mệt mỏi vì bị lừa, nên khi Thẩm Ưu gặp được cô gái ngốc nghếch như Long Linh mới bị rung động chân tình. Một cảm giác thuần khiết.

Đến cửa hàng Chanel, Thẩm Ưu để Long Linh tự mình đi vào. Cô vẫn nghĩ rằng những cái túi này với những cái túi vài trăm đồng mà cô từng thấy qua là không khác biệt lắm.

“Chất lượng túi ở đây tốt quá! Kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp, còn là da thật nữa. Cô nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, cũng may là không có chạm vào, nếu không chắc nhân viên sẽ tức điên lên mất.

Thẩm Ưu thì như là một người đàn ông yêu vợ, lặng lẽ mỉm cười chờ đến lượt quẹt thẻ.

Cuối cùng cô lựa được chiếc túi cỡ vừa màu đỏ, nó kết hợp với những bộ đồ đơn giản và thanh lịch của Burberry thật sự rất đẹp.

“Ánh mắt của quý khách rất tốt.” Nhân viên bán hàng vui vẻ dùng tay đeo găng tay cầm túi đi gói lại cho cô.

“Tiểu Linh, anh muốn uống nước rồi, em mua giúp anh một chai nước đi.” Thẩm Ưu cố ý đánh lạc hướng cô, nếu nhìn thấy hóa đơn hơn 30 ngàn nhân dân tệ chỉ sợ là cô sẽ bị dọa.