Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 11: Thái tử gia an bài

"Long tiểu thư, Thẩm tổng đã chờ ở bên trong từ lâu." Thư ký đẩy cửa ra mời Long Linh vào phòng.

Từ lúc biết Thẩm Ưu là thái tử gia của tập đoàn khiến cho đầu óc của Long Linh vẫn luôn ong ong mơ hồ, ngay cả đi đường cũng không để ý. Mãi đến lúc nhìn thấy anh cô mới giống như tỉnh lại từ trong mộng.

Phòng làm việc của Thẩm Ưu có hai gian, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong là phòng nghỉ ngơi. Trong phòng nghỉ có một sân golf nhỏ, phía trước cửa kính sát đất là một bộ trà bằng gỗ tử đàn, màu tím sẫm tao nhã kết hợp cùng với ghế sô pha bằng da vô cùng hòa hợp.

Thẩm Ưu đang ngồi một mình trước cửa sổ thưởng thức trà Kim tuấn mi, nước trà vàng nhạt được đựng trong chén trà trong suốt nhìn vô cùng đẹp mắt.

"Thẩm tổng, Long tiểu thư tới." Thư ký dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng để báo cáo với Thẩm Ưu sau đó xoay người đi ra ngoài.

Anh quay đầu lại nhìn Long Linh đang đứng ở cửa.

Chưa bao giờ gặp Thẩm Ưu mà lại thẹn thùng như lúc này, hai tay Long Linh gắt gao nắm chặt ống tay áo, đôi mắt chỉ dám nhìn xuống sàn nhà.

"Lại đây ngồi đi." Thẩm Ưu dịu dàng tiến lên kéo Long Linh.

Ngồi trên chiếc ghế thái sư bằng gỗ tử đàn mà giống như đứng đống lửa ngồi trên đống than. Tuy rằng cô không biết giá trị thật của những thứ này nhưng chỉ cần nhìn vào Thẩm Ưu cũng có thể đoán được những thứ này không hề rẻ chút nào.

"Thẩm…Tổng…" cô khô khan gọi ra hai chữ. Ngoại trừ không quen thuộc còn có không tự nhiên.

Thẩm Ưu nhìn thấy cô thận trọng như vậy liền biết là do sơ suất của mình, một cô gái nhỏ chưa trải sự đời thì làm sao có thể tiếp nhận được sự thay đổi lớn như vậy.

"Em muốn uống nước trái cây hay là cà phê? Hay là uống trà giống anh?" Thẩm Ưu buông chén trà xuống trầm giọng hỏi, giống như là một Thẩm kỹ thuật viên bình thường mà cô biết.

"Tôi…uống nước trái cây đi, những thứ khác uống không quen." Long Linh bị anh nhìn đến mặt đỏ tai hồng chỉ có thể nhỏ giọng lí nhí đáp lại.

Thẩm Ưu đứng dậy đi đến bàn làm việc bên ngoài bấm gọi điện thoại nội bộ: "Thư ký Vương, mang một ly nước ép cherry vào đây."

Trong phòng Long Linh thấy Thẩm Ưu đi ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đứng dậy đi đến chỗ sân golf nhìn một chút.

Nghiên cứu đi nghiên cứu lại cũng không biết phải làm sao quả bóng mới có thể vào lỗ, cô tưởng rằng giống như trò chơi bi thủy tinh ở quê mình nên cũng dùng cách đó để chơi, golf tuy rằng vào lỗ nhưng lại khiến cho Thẩm Ưu đứng đó bật cười ra tiếng.

Anh tự mình cầm ly nước trái cây đi vào: "Tiểu Linh đúng thật là thông minh, lần đầu tiên anh chơi đánh đến mười gậy nhưng vẫn chưa vào quả nào đâu."

Long Linh vội vàng đứng thẳng người, xấu hổ cắn môi.

"Ngồi trên sô pha sẽ thoải mái hơn." Thẩm Ưu kéo cô đến ngồi trên ghế sô pha.

"Em đừng câu nệ, sở dĩ lúc trước anh không nói với em thân phận của mình là vì không muốn em đối với anh có khoảng cách. Em sẽ không trách anh đúng không?"

Trong phòng từ đầu đến cuối chỉ có mình Thẩm Ưu nói chuyện.

"Không trách anh. Tôi chỉ là một cô gái ở quê nên cũng không có tư cách yêu cầu Thẩm tổng phải đối xử thế nào. Không biết Thẩm tổng gọi tôi tới đây vì có chuyện gì?" Rốt cuộc cô cũng có thể nói chuyện với Thẩm Ưu một cách nghiêm túc.

"Đừng gọi anh là Thẩm tổng, cứ gọi tên anh như trước kia đi." Thẩm Ưu nhíu mày, ngay cả cách xưng hô cũng khiến cho quan hệ của bọn họ cách nhau ngàn dặm.

Long Linh không có trả lời, chỉ yên lặng bưng nước trái cây lên uống.

"Anh gọi em tới đây vì muốn dẫn em đi gặp chủ tịch một chút. Cũng cần phải đến chào hỏi bộ phận nhân sự ở bên kia.”

"Vì sao cần phải đi gặp chủ tịch?"

"Chỗ em đang cần người cho vị trí giám đốc khu vực, anh muốn giới thiệu em vào vị trí đó.”

Thẩm Ưu nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng Long Linh nghe xong lại giống như bị sét đánh bên tai.

"Tôi?! Anh nói để tôi đảm nhiệm vị trí giám đốc khu vực."

Long Linh trợn tròn mắt, miệng cũng không khép lại được.

"Chẳng lẽ em muốn cả đời đều ngây ngốc tại một vùng quê nhỏ như vậy sao? Anh tin tưởng em có năng lực này, từ lúc em nhận trách nhiệm làm nhà kính thì anh đã nhận ra em có thể đảm đương được vị trí này."

"Tôi không được, tôi không có kỹ năng cũng không có văn hóa, ngay cả bằng đại học cũng không có." Long Linh lắc đầu, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng trong lòng cô có thể rõ ràng.

Thẩm Ưu rút ra một tờ giấy từ hộp giấy ở trên bàn trà, giúp Long Linh lau đi nước trái cây dính ở khóe miệng. Giờ phút này hai người gần trong gang tấc, ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe thấy.

Long Linh vội vàng ngồi lùi sang bên cạnh. Trong lòng luôn không ngừng nhắc nhở bản thân đừng có những suy nghĩ không nên có.

"Không sao cả. Cha anh cũng chưa từng học đại học nhưng không phải cũng có thể đem công ty phát triển lớn như thế này sao? Hơn nữa, anh cũng không phải là không có trâu nên bắt chó đi cày. Bất luận ai ngồi vào vị trí này thì đều phải đi huấn luyện, sau khi vượt qua khảo hạch mới có thể đảm nhiệm vị trí. Năng lực tiếp thu của em tốt như vậy, anh tin tưởng em nhất định có thể làm được!"

Dừng một chút, Thẩm Ưu tiếp tục nói: "Anh đã nói qua tình hình của em với cha một chút, bây giờ em chỉ cần đến trước mặt ông ấy, thông qua phỏng vấn của ông liền có thể tham gia huấn luyện khóa học lãnh đạo."

"Cho nên, lần này anh trở lại công ty vì muốn giúp tôi tranh thủ vị trí giám đốc khu vực?" Long Linh lúc này mới suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó. Hóa ra anh đột nhiên về công ty không phải là bị điều đi mà là vì muốn mở cho cô một đường đi.

"Ừ, xem như là vậy đi. Anh muốn cho em một kinh hỉ, có thể giúp em bắt đầu một cuộc sống mới."

Coi cô như một con thiên lý mã sao? Ngay cả Bá Nhạc cũng chưa chắc có thể trổ hết tài năng đúng không? Trong lòng Long Linh vẫn tràn ngập sự không tự tin, trong xương cốt của cô luôn không chấp nhận thua cuộc, nhưng nhớ lại dưới quán cà phê ban nãy có bao nhiêu là người tới phỏng vấn, trong đó còn có nhiều người từ nước ngoài trở về? Chính cô thật sự có thể cạnh tranh với bọn họ sao?

"Tôi thật sự rất cảm kích anh đã quan tâm đến tôi như vậy. Nhưng mà, tôi có thể tự mình hiểu lấy mình, sợ là sẽ để cho anh thất vọng một phen ý tốt này." Nói xong Long Linh đứng dậy muốn rời đi.

"Khoan đã!" Thẩm Ưu vội vàng gọi cô lại: "Đừng vội vàng từ chối như vậy. Chúng ta có thể đi ăn cơm trưa trước, sau đó em trả lời anh sau cũng không muộn."

Thời điểm ra ngoài cô chỉ mang theo mấy trăm đồng, muốn tự mình về nhà còn phải bắt mấy chuyến xe, chuyến cuối cùng về thôn là sáu giờ, chỉ sợ bây giờ cô vội vàng lên xe cũng chưa chắc đã kịp. Không còn cách nào khác, Long Linh chỉ đành nghe theo lời Thẩm Ưu nói.

Nhà ăn của nhân viên nằm ở tầng hai, bây giờ vừa qua 12 giờ nhưng nhà ăn đã vô cùng đông người.

Đối với những người lao động bằng trí óc này, chỉ khi được ăn đúng giờ mới có thể đảm bảo được tiến độ công việc cho buổi chiều.

Dọc theo đường đi chỉ cần mọi người vừa gặp Thẩm Ưu đều sẽ đứng lại chào hỏi anh: "Chào tiểu Thẩm tổng!"

Mà Thẩm Ưu chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

Những nữ nhân viên có ý xấu thì sẽ nhân cơ hội này mà tiếp cận Thẩm Ưu, dù sao thì cơ hội nhìn thấy Thẩm Ưu đến nhà ăn để ăn cơm không phải lúc nào cũng có.

Giám đốc của bộ phận kinh doanh vén chiếc váy của mình lên cao, biến nó thành một chiếc váy ngắn. Cô ta nhìn chiếc gương trên tường sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó mới ưỡn bộ ngực lớn của mình đi vòng đến trước mặt Thẩm Ưu.

"Chào tiểu Thẩm tổng!" Cô ta hơi khom người làm lộ khe ngực quyến rũ.

Thẩm Ưu chỉ đảo mắt liếc qua cô ta một cái sau đó kéo Long Linh đến bàn đựng đồ ăn: "Đồ ăn nơi này là tự chọn, muốn ăn cái gì có thể tự mình lấy."

Bên kia nữ giám đốc làm sao có thể từ bỏ như vậy được, cô ta đi theo bên cạnh Thẩm Ưu tiếp tục nói: "Thẩm tổng còn muốn đi thực tế ở địa phương kia sao? Nơi thâm sơn cùng cốc đó điều kiện nhất định là rất khắc nghiệt phải không?"

Long Linh nghe cô ta nói nơi mình lớn lên từ nhỏ là nơi thâm sơn cùng cốc, nháy mắt liền có chút không thoải mái.

Thẩm Ưu nghe lời nói chói tai của cô ta liền quay đầu lại nhìn nữ giám đốc ăn mặc hở hang đang đứng trước mặt mình, sau đó lạnh lùng cười nói: "Xin hỏi cô là người của bộ phận nào?"

Nữ giám đốc cho rằng việc mình tiếp cận thái tử gia đã có chút thành công nên đắc ý vênh váo, cố ý vén tóc bên tai nhẹ giọng đáp lại: "Tôi là người của bộ phận kinh doanh…" Cô ta vốn còn muốn nói ra tên của mình nhưng lại bị Thẩm Ưu ngắt lời.

"Ồ, đã biết. Tôi muốn đi dùng cơm, cô cứ tự nhiên đi."

Thẩm Ưu lạnh nhạt xoay người đi. Ngay cả Long Linh đang đi bên cạnh cũng có thể cảm giác được trên người anh tỏa ra hàn ý, Thẩm Ưu lúc này đang tức giận!

Hai người bưng theo đồ ăn tìm một vị trí ngồi xuống, Thẩm Ưu lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tuệ Tuệ: "Chị, đem cái giám đốc bộ phận ngực to não ngắn kia của chị đuổi việc đi."

Người đầu dây bên kia hiển nhiên là không hiểu gì cả nên hỏi nguyên nhân.

"Cô ta đi làm nhưng lại mặc váy ngắn trái với quy định. Nếu như nữ nhân viên nào đi làm cũng ăn mặc như vậy thì nhân viên nam còn có tâm tư mà làm việc sao? Thân là quản lý biết luật nhưng lại phạm luật."

Thẩm Ưu nói đạo lý rõ ràng, công ty xác thật có quy định nữ nhân viên không thể mặc váy ngắn từ đầu gối trở lên.

Thẩm Tuệ Tuệ vừa nghe đến ngực lớn liền biết là ai. Bộ phận kinh doanh phần lớn đều là mỹ nữ xinh đẹp, hợp đồng cũng còn phải dựa vào vẻ ngoài của họ mới có thể thuận lợi ký kết a! Lại nói, cô ta nếu có thể ở nơi có mức độ cạnh tranh cao như vậy mà giành được chức giám đốc thì năng lực chắc chắn không phải là yếu.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, cô ấy mới đáp lại em trai mình: "Chị đã biết. Chị sẽ xử lý tốt chuyện này, về sau cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em." Cô ấy vẫn chưa đồng ý đuổi việc giám đốc kia nhưng là tội sống khó tha, nếu như không an phận làm việc của mình thì cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Long Linh không nghĩ tới công ty lại có những quy định nghiêm ngặt như vậy, ngay cả trang phục của nhân viên cũng được quy định rõ ràng. Ngoại trừ kinh ngạc thì còn có cảm thán Thẩm Ưu rất quyết đoán. Người ngồi đối diện thật sự không phải là Thẩm kỹ thuật viên mà cô biết, mà là thái từ gia của tập đoàn Thiên Thành, là tổng tài của bộ phận nghiên cứu phát triển, cô vẫn là không trèo cao đối với vị phú nhị đại này.

Cô chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Bữa trưa của nhân viên nơi này so với tiệc rượu ở quê còn muốn phong phú hơn, chay, mặn, trái cây đều có đủ. Vừa ăn cô vừa suy nghĩ, sự kiêu ngạo trong lòng dần phá bỏ sự tự ti.

Tại sao cô lại không thể sống những ngày tháng như thế này? Dân quê thì nhất định sẽ kém cỏi hơn người khác sao? Cô tưởng tượng đến cảnh chính mình ăn mặc một thân tây trang chỉ đạo cấp dưới làm việc, tưởng tượng bộ dáng lái xe đi làm của mình, tưởng tượng về số tiền thưởng cuối năm trên tay…

"Tôi làm!" Long Linh miệng đầy đồ ăn đột nhiên nói.

Thẩm Ưu đã sớm biết kết quả nên chỉ mỉm cười gật đầu: "Đây mới là Tiểu Linh mà anh biết. Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi phỏng vấn."

Long Linh vừa mới tràn đầy khí thế sau khi nghe thấy hai từ phỏng vấn thì nháy mắt suy sụp. Cô chưa bao giờ đi phỏng vấn, không biết có bị loại ngay từ vòng đầu tiên không?

"Ba anh cũng xuất thân từ nhà nghèo, ông ấy sẽ không quan tâm đến hoàn cảnh đâu. Ông hỏi cái gì thì em chỉ cần đáp lại như bình thường là được. Anh nhìn người chưa bao giờ sai, em nhất định có thể thành công. Nếu như hôm nay phỏng vấn thành công thì tối nay sẽ đổi lại là em mời anh ăn cơm." Thẩm Ưu đưa cho cô một ly nước chanh, dịu dàng nhìn cô.

Chỉ là hai người không biết, sự tồn tại của Thẩm Ưu giống như một ngọn hải đăng hấp dẫn tất cả ánh nhìn của nữ nhân viên trong nhà ăn về phía bọn họ.

Mà Long Linh, một cô gái nhỏ chưa trải sự đời cuối cùng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.